*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 91: Chương 91

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Còn không phải sao? Lúc đó nó là sinh viên trường Demar Cáp Thị chúng ta, nếu không vào thời buổi loạn lạc, hiện giờ nó đã là một học giả rồi." Bà Lục có chút tiếc nuối: "Ông nội cháu ấy, là tú tài triều Thanh, lúc còn sống ông tiếc nuối nhất là không thi đỗ cử nhân. Hôm Thanh Yến thi đậu trường Demar, ông ấy còn vui vẻ uống thêm mấy chén rượu."Trường Demar là trường do người Anh mở, sau đó gặp phải chiến tranh loạn lạc, các giáo viên dẫn theo học sinh đi kháng Nhật, các giáo viên người Anh thì về nước.Văn Thanh Yến theo chân giáo viên gia nhập quân đội, trường của họ có hai trăm giáo viên và học sinh ra trận, hiện giờ mười chỉ còn một."Có điều bây giờ cũng không tệ, chiến tích của nó như vậy là đủ rồi, hai tháng trước chú của cháu còn nói Thanh Yến thành tài như thế, ông ấy hai năm mươi xuống đất, cũng mang mặt đi gặp liệt tổ liệt tông rồi."Ngu Thanh Nhàn hiểu được suy nghĩ của ông Văn và bà Lục. Thế gia trong giới người phàm rất nhiều quy củ, con cháu nông thôn bình thường nếu muốn trở nên nổi bật, ngoại trừ được các đại môn phái của Tu Chân Giới lựa chọn ra, thì chỉ còn con đường là học hành.Hai người bận rộn trong phòng bếp, hai chị em Lục Mộc Tâm cũng thức dậy, *****ên là chào hỏi bà Lục, sau đó mới đi rửa mặt, đợi hai chị em rửa mặt xong thì mì cũng làm xong rồi.Mì trứng gà cà chua, bất kể là màu sắc hay mùi vị đều tuyệt hảo. Ngu Thanh Nhàn bảo Lục Mộc Tâm gọi hai cha con ông Văn tới ăn cơm.Hai cha con ông Văn cũng không từ chối.Hơn nửa tháng nay, hai nhà ăn cơm chung thế này rất nhiều lần rồi.Đối với chuyện của Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến, hai nhà đều biết rõ trong lòng, nhưng không ai nói ra cả.Ăn cơm xong, bà Lục ở lại dọn dẹp, Ngu Thanh Nhàn dẫn hai đứa trẻ đến trường, Văn Thanh Yến cũng đi bên cạnh.Thành tích hiện giờ của Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đều không tệ, hai đứa trẻ không hề lo lắng.Dọc đường đi Lục Thủy Tâm còn quấn lấy Văn Thanh Yến nói chuyện ríu rít không ngừng, cô bé thích nghe kể chuyện, Văn Thanh Yến lại có trí thức uyên bác, kể chuyện hay hơn chú Lương Bình rất nhiều.Lần này anh kể chuyện "Võ Tòng đánh hổ", kể đến cuối cùng, ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng bị câu chuyện của anh thu hút.Kể một đường từ nhà đến trường học, Văn Thanh Yến nói với hai chị em Lục Mộc Tâm:"Lần này nếu các cháu thi tốt, có thể lên trung học Tây Thành, thì chú sẽ thưởng cho các cháu một quyển truyện tranh Tây Du Ký."Trường cấp hai Tây Thành là trường tốt nhất ở khu Tây Thành Cáp Thị, Văn Thanh Yến lúc trước đã học ở đây.Hai chị em Lục Mộc Tâm chưa bao giờ có một món đồ như vậy, nhất thời hào hứng:"Thật không ạ, chú Văn?""Thật, đã có lúc nào chú lừa hai cháu chưa?" Văn Thanh Yến hứa hẹn.Lục Thủy Tâm vui mừng kêu lên thành tiếng:"Chú Văn, chú mau chuẩn bị truyện tranh đi."Nói vậy chứng tỏ cô bé rất tự tin với việc thi đỗ vào trường trung học Tây Thành.

"Còn không phải sao? Lúc đó nó là sinh viên trường Demar Cáp Thị chúng ta, nếu không vào thời buổi loạn lạc, hiện giờ nó đã là một học giả rồi." Bà Lục có chút tiếc nuối: "Ông nội cháu ấy, là tú tài triều Thanh, lúc còn sống ông tiếc nuối nhất là không thi đỗ cử nhân. Hôm Thanh Yến thi đậu trường Demar, ông ấy còn vui vẻ uống thêm mấy chén rượu."

Trường Demar là trường do người Anh mở, sau đó gặp phải chiến tranh loạn lạc, các giáo viên dẫn theo học sinh đi kháng Nhật, các giáo viên người Anh thì về nước.

Văn Thanh Yến theo chân giáo viên gia nhập quân đội, trường của họ có hai trăm giáo viên và học sinh ra trận, hiện giờ mười chỉ còn một.

"Có điều bây giờ cũng không tệ, chiến tích của nó như vậy là đủ rồi, hai tháng trước chú của cháu còn nói Thanh Yến thành tài như thế, ông ấy hai năm mươi xuống đất, cũng mang mặt đi gặp liệt tổ liệt tông rồi."

Ngu Thanh Nhàn hiểu được suy nghĩ của ông Văn và bà Lục. Thế gia trong giới người phàm rất nhiều quy củ, con cháu nông thôn bình thường nếu muốn trở nên nổi bật, ngoại trừ được các đại môn phái của Tu Chân Giới lựa chọn ra, thì chỉ còn con đường là học hành.

Hai người bận rộn trong phòng bếp, hai chị em Lục Mộc Tâm cũng thức dậy, *****ên là chào hỏi bà Lục, sau đó mới đi rửa mặt, đợi hai chị em rửa mặt xong thì mì cũng làm xong rồi.

Mì trứng gà cà chua, bất kể là màu sắc hay mùi vị đều tuyệt hảo. Ngu Thanh Nhàn bảo Lục Mộc Tâm gọi hai cha con ông Văn tới ăn cơm.

Hai cha con ông Văn cũng không từ chối.

Hơn nửa tháng nay, hai nhà ăn cơm chung thế này rất nhiều lần rồi.

Đối với chuyện của Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến, hai nhà đều biết rõ trong lòng, nhưng không ai nói ra cả.

Ăn cơm xong, bà Lục ở lại dọn dẹp, Ngu Thanh Nhàn dẫn hai đứa trẻ đến trường, Văn Thanh Yến cũng đi bên cạnh.

Thành tích hiện giờ của Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đều không tệ, hai đứa trẻ không hề lo lắng.

Dọc đường đi Lục Thủy Tâm còn quấn lấy Văn Thanh Yến nói chuyện ríu rít không ngừng, cô bé thích nghe kể chuyện, Văn Thanh Yến lại có trí thức uyên bác, kể chuyện hay hơn chú Lương Bình rất nhiều.

Lần này anh kể chuyện "Võ Tòng đánh hổ", kể đến cuối cùng, ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng bị câu chuyện của anh thu hút.

Kể một đường từ nhà đến trường học, Văn Thanh Yến nói với hai chị em Lục Mộc Tâm:

"Lần này nếu các cháu thi tốt, có thể lên trung học Tây Thành, thì chú sẽ thưởng cho các cháu một quyển truyện tranh Tây Du Ký."

Trường cấp hai Tây Thành là trường tốt nhất ở khu Tây Thành Cáp Thị, Văn Thanh Yến lúc trước đã học ở đây.

Hai chị em Lục Mộc Tâm chưa bao giờ có một món đồ như vậy, nhất thời hào hứng:

"Thật không ạ, chú Văn?"

"Thật, đã có lúc nào chú lừa hai cháu chưa?" Văn Thanh Yến hứa hẹn.

Lục Thủy Tâm vui mừng kêu lên thành tiếng:

"Chú Văn, chú mau chuẩn bị truyện tranh đi."

Nói vậy chứng tỏ cô bé rất tự tin với việc thi đỗ vào trường trung học Tây Thành.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Còn không phải sao? Lúc đó nó là sinh viên trường Demar Cáp Thị chúng ta, nếu không vào thời buổi loạn lạc, hiện giờ nó đã là một học giả rồi." Bà Lục có chút tiếc nuối: "Ông nội cháu ấy, là tú tài triều Thanh, lúc còn sống ông tiếc nuối nhất là không thi đỗ cử nhân. Hôm Thanh Yến thi đậu trường Demar, ông ấy còn vui vẻ uống thêm mấy chén rượu."Trường Demar là trường do người Anh mở, sau đó gặp phải chiến tranh loạn lạc, các giáo viên dẫn theo học sinh đi kháng Nhật, các giáo viên người Anh thì về nước.Văn Thanh Yến theo chân giáo viên gia nhập quân đội, trường của họ có hai trăm giáo viên và học sinh ra trận, hiện giờ mười chỉ còn một."Có điều bây giờ cũng không tệ, chiến tích của nó như vậy là đủ rồi, hai tháng trước chú của cháu còn nói Thanh Yến thành tài như thế, ông ấy hai năm mươi xuống đất, cũng mang mặt đi gặp liệt tổ liệt tông rồi."Ngu Thanh Nhàn hiểu được suy nghĩ của ông Văn và bà Lục. Thế gia trong giới người phàm rất nhiều quy củ, con cháu nông thôn bình thường nếu muốn trở nên nổi bật, ngoại trừ được các đại môn phái của Tu Chân Giới lựa chọn ra, thì chỉ còn con đường là học hành.Hai người bận rộn trong phòng bếp, hai chị em Lục Mộc Tâm cũng thức dậy, *****ên là chào hỏi bà Lục, sau đó mới đi rửa mặt, đợi hai chị em rửa mặt xong thì mì cũng làm xong rồi.Mì trứng gà cà chua, bất kể là màu sắc hay mùi vị đều tuyệt hảo. Ngu Thanh Nhàn bảo Lục Mộc Tâm gọi hai cha con ông Văn tới ăn cơm.Hai cha con ông Văn cũng không từ chối.Hơn nửa tháng nay, hai nhà ăn cơm chung thế này rất nhiều lần rồi.Đối với chuyện của Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến, hai nhà đều biết rõ trong lòng, nhưng không ai nói ra cả.Ăn cơm xong, bà Lục ở lại dọn dẹp, Ngu Thanh Nhàn dẫn hai đứa trẻ đến trường, Văn Thanh Yến cũng đi bên cạnh.Thành tích hiện giờ của Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đều không tệ, hai đứa trẻ không hề lo lắng.Dọc đường đi Lục Thủy Tâm còn quấn lấy Văn Thanh Yến nói chuyện ríu rít không ngừng, cô bé thích nghe kể chuyện, Văn Thanh Yến lại có trí thức uyên bác, kể chuyện hay hơn chú Lương Bình rất nhiều.Lần này anh kể chuyện "Võ Tòng đánh hổ", kể đến cuối cùng, ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng bị câu chuyện của anh thu hút.Kể một đường từ nhà đến trường học, Văn Thanh Yến nói với hai chị em Lục Mộc Tâm:"Lần này nếu các cháu thi tốt, có thể lên trung học Tây Thành, thì chú sẽ thưởng cho các cháu một quyển truyện tranh Tây Du Ký."Trường cấp hai Tây Thành là trường tốt nhất ở khu Tây Thành Cáp Thị, Văn Thanh Yến lúc trước đã học ở đây.Hai chị em Lục Mộc Tâm chưa bao giờ có một món đồ như vậy, nhất thời hào hứng:"Thật không ạ, chú Văn?""Thật, đã có lúc nào chú lừa hai cháu chưa?" Văn Thanh Yến hứa hẹn.Lục Thủy Tâm vui mừng kêu lên thành tiếng:"Chú Văn, chú mau chuẩn bị truyện tranh đi."Nói vậy chứng tỏ cô bé rất tự tin với việc thi đỗ vào trường trung học Tây Thành.

Chương 91: Chương 91