*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 121: Chương 121

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trương Cường nói: “Hiện nay chính phủ đang cổ vũ thực hiện công tư hợp doanh, khách sạn nhà anh chị cũng nằm trong danh sách các ngành được cổ động tham gia, nhưng anh chị không có kinh nghiệm trong việc này, cho nên muốn tới hỏi ý kiến bọn em.”Hai vợ chồng đều lộ vẻ khó xử, nhưng bọn họ cũng biết, vào thời kỳ này, theo chân nhà nước mới là hướng đi đúng đắn nhất.Ngu Thanh Nhàn cũng hiểu được tâm tư của hai người, nếu cô là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở đây, được giáo dục trong hoàn cảnh này, không hiểu xu hướng phát triển của ngày sau, chắc chắn cô cũng sẽ băn khoăn khó nghĩ như họ.Hai nhà luôn có quan hệ tốt, bao năm qua chưa từng có điều sứt mẻ, Ngu Thanh Nhàn cũng muốn giúp một tay.Cô tổ chức lại ngôn ngữ, nói một cách thâm sâu: “Anh chị chỉ cần nhớ kỹ một điều này, nước chúng ta là một đất nước theo chủ nghĩa xã hội khoa học, đi theo bước tiến của quốc gia sẽ không lỗ lã được.”Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Hiện giờ còn ít quán trọ, khách sạn, nhưng về sau, nếu mọi người đều muốn chọn khách sạn quốc doanh cho an tâm thì anh chị kinh doanh thế nào bây giờ?”Ngu Thanh Nhàn nhớ lại những chi tiết về tương lai được nhắc tới trong sách, kết hợp với ký ức của nguyên thân.Vài chục năm sau khi tiến hành cải cách, quốc doanh đều vẫn là trọng điểm đứng đầu từng ngành nghề, dẫn dắt thị trường, điều tiết thị trường, phòng ngừa tư bản khống chế kinh tế thị trường.Tóm lại, treo hai chữ ‘quốc doanh’ lên là sẽ không thiệt được.Vợ chồng Trương Cường liếc nhau, không ai lên tiếng, hiển nhiên, vấn đề này họ cũng đã từng nghĩ tới.Trương Cường cúi đầu suy tư, hồi lâu sau, anh ta mới hạ quyết tâm: “Nếu em Nhàn cũng nói đi theo bước chân của quốc gia là tốt nhất thì bọn anh nghe em.”Vấn đề này, anh ta đã suy nghĩ mấy ngày rồi, vốn cũng đã có ý tưởng, chỉ là còn chưa hết do dự, đề nghị của Ngu Thanh Nhàn chỉ thúc đẩy anh ta mau chóng quyết định hơn thôi.Chị Lý cũng mỉm cười: “Mấy ngày nay nhà chị cũng liên tục thảo luận vấn đề này, con trai chị và con dâu đều nói hợp tác với nhà nước là tốt nhất, đây là chiều hướng phát triển về sau, những chuyện nhà nước muốn làm, trước nay chưa có chuyện gì không làm được.”“Hơn nữa, người tổ chức cuộc họp hôm đó cũng đã giải thích cặn kẽ và động viên bọn chị, chẳng qua bọn chị không dám chắc lắm, về nhà cân nhắc đi cân nhắc lại, lòng vẫn do dự chưa quyết được thôi.”Ngu Thanh Nhàn cười nói: “Chị cứ nói thế. Em thấy anh rể em vốn đã quyết định đâu vào đó rồi, chỉ thiếu một câu cổ vũ tiến lên thôi, nếu không phải em thì cũng sẽ có người khác làm việc này.”Chị Lý cười cười, gật đầu: “Em nói cũng đúng.”Trương Cường đã hạ quyết tâm, hai vợ chồng còn có việc quan trọng cần làm nên ngồi thêm cũng không yên, chỉ nói thêm mấy câu liền đứng dậy vội vã ra về.

Trương Cường nói: “Hiện nay chính phủ đang cổ vũ thực hiện công tư hợp doanh, khách sạn nhà anh chị cũng nằm trong danh sách các ngành được cổ động tham gia, nhưng anh chị không có kinh nghiệm trong việc này, cho nên muốn tới hỏi ý kiến bọn em.”

Hai vợ chồng đều lộ vẻ khó xử, nhưng bọn họ cũng biết, vào thời kỳ này, theo chân nhà nước mới là hướng đi đúng đắn nhất.

Ngu Thanh Nhàn cũng hiểu được tâm tư của hai người, nếu cô là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở đây, được giáo dục trong hoàn cảnh này, không hiểu xu hướng phát triển của ngày sau, chắc chắn cô cũng sẽ băn khoăn khó nghĩ như họ.

Hai nhà luôn có quan hệ tốt, bao năm qua chưa từng có điều sứt mẻ, Ngu Thanh Nhàn cũng muốn giúp một tay.

Cô tổ chức lại ngôn ngữ, nói một cách thâm sâu: “Anh chị chỉ cần nhớ kỹ một điều này, nước chúng ta là một đất nước theo chủ nghĩa xã hội khoa học, đi theo bước tiến của quốc gia sẽ không lỗ lã được.”

Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Hiện giờ còn ít quán trọ, khách sạn, nhưng về sau, nếu mọi người đều muốn chọn khách sạn quốc doanh cho an tâm thì anh chị kinh doanh thế nào bây giờ?”

Ngu Thanh Nhàn nhớ lại những chi tiết về tương lai được nhắc tới trong sách, kết hợp với ký ức của nguyên thân.

Vài chục năm sau khi tiến hành cải cách, quốc doanh đều vẫn là trọng điểm đứng đầu từng ngành nghề, dẫn dắt thị trường, điều tiết thị trường, phòng ngừa tư bản khống chế kinh tế thị trường.

Tóm lại, treo hai chữ ‘quốc doanh’ lên là sẽ không thiệt được.

Vợ chồng Trương Cường liếc nhau, không ai lên tiếng, hiển nhiên, vấn đề này họ cũng đã từng nghĩ tới.

Trương Cường cúi đầu suy tư, hồi lâu sau, anh ta mới hạ quyết tâm: “Nếu em Nhàn cũng nói đi theo bước chân của quốc gia là tốt nhất thì bọn anh nghe em.”

Vấn đề này, anh ta đã suy nghĩ mấy ngày rồi, vốn cũng đã có ý tưởng, chỉ là còn chưa hết do dự, đề nghị của Ngu Thanh Nhàn chỉ thúc đẩy anh ta mau chóng quyết định hơn thôi.

Chị Lý cũng mỉm cười: “Mấy ngày nay nhà chị cũng liên tục thảo luận vấn đề này, con trai chị và con dâu đều nói hợp tác với nhà nước là tốt nhất, đây là chiều hướng phát triển về sau, những chuyện nhà nước muốn làm, trước nay chưa có chuyện gì không làm được.”

“Hơn nữa, người tổ chức cuộc họp hôm đó cũng đã giải thích cặn kẽ và động viên bọn chị, chẳng qua bọn chị không dám chắc lắm, về nhà cân nhắc đi cân nhắc lại, lòng vẫn do dự chưa quyết được thôi.”

Ngu Thanh Nhàn cười nói: “Chị cứ nói thế. Em thấy anh rể em vốn đã quyết định đâu vào đó rồi, chỉ thiếu một câu cổ vũ tiến lên thôi, nếu không phải em thì cũng sẽ có người khác làm việc này.”

Chị Lý cười cười, gật đầu: “Em nói cũng đúng.”

Trương Cường đã hạ quyết tâm, hai vợ chồng còn có việc quan trọng cần làm nên ngồi thêm cũng không yên, chỉ nói thêm mấy câu liền đứng dậy vội vã ra về.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trương Cường nói: “Hiện nay chính phủ đang cổ vũ thực hiện công tư hợp doanh, khách sạn nhà anh chị cũng nằm trong danh sách các ngành được cổ động tham gia, nhưng anh chị không có kinh nghiệm trong việc này, cho nên muốn tới hỏi ý kiến bọn em.”Hai vợ chồng đều lộ vẻ khó xử, nhưng bọn họ cũng biết, vào thời kỳ này, theo chân nhà nước mới là hướng đi đúng đắn nhất.Ngu Thanh Nhàn cũng hiểu được tâm tư của hai người, nếu cô là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở đây, được giáo dục trong hoàn cảnh này, không hiểu xu hướng phát triển của ngày sau, chắc chắn cô cũng sẽ băn khoăn khó nghĩ như họ.Hai nhà luôn có quan hệ tốt, bao năm qua chưa từng có điều sứt mẻ, Ngu Thanh Nhàn cũng muốn giúp một tay.Cô tổ chức lại ngôn ngữ, nói một cách thâm sâu: “Anh chị chỉ cần nhớ kỹ một điều này, nước chúng ta là một đất nước theo chủ nghĩa xã hội khoa học, đi theo bước tiến của quốc gia sẽ không lỗ lã được.”Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Hiện giờ còn ít quán trọ, khách sạn, nhưng về sau, nếu mọi người đều muốn chọn khách sạn quốc doanh cho an tâm thì anh chị kinh doanh thế nào bây giờ?”Ngu Thanh Nhàn nhớ lại những chi tiết về tương lai được nhắc tới trong sách, kết hợp với ký ức của nguyên thân.Vài chục năm sau khi tiến hành cải cách, quốc doanh đều vẫn là trọng điểm đứng đầu từng ngành nghề, dẫn dắt thị trường, điều tiết thị trường, phòng ngừa tư bản khống chế kinh tế thị trường.Tóm lại, treo hai chữ ‘quốc doanh’ lên là sẽ không thiệt được.Vợ chồng Trương Cường liếc nhau, không ai lên tiếng, hiển nhiên, vấn đề này họ cũng đã từng nghĩ tới.Trương Cường cúi đầu suy tư, hồi lâu sau, anh ta mới hạ quyết tâm: “Nếu em Nhàn cũng nói đi theo bước chân của quốc gia là tốt nhất thì bọn anh nghe em.”Vấn đề này, anh ta đã suy nghĩ mấy ngày rồi, vốn cũng đã có ý tưởng, chỉ là còn chưa hết do dự, đề nghị của Ngu Thanh Nhàn chỉ thúc đẩy anh ta mau chóng quyết định hơn thôi.Chị Lý cũng mỉm cười: “Mấy ngày nay nhà chị cũng liên tục thảo luận vấn đề này, con trai chị và con dâu đều nói hợp tác với nhà nước là tốt nhất, đây là chiều hướng phát triển về sau, những chuyện nhà nước muốn làm, trước nay chưa có chuyện gì không làm được.”“Hơn nữa, người tổ chức cuộc họp hôm đó cũng đã giải thích cặn kẽ và động viên bọn chị, chẳng qua bọn chị không dám chắc lắm, về nhà cân nhắc đi cân nhắc lại, lòng vẫn do dự chưa quyết được thôi.”Ngu Thanh Nhàn cười nói: “Chị cứ nói thế. Em thấy anh rể em vốn đã quyết định đâu vào đó rồi, chỉ thiếu một câu cổ vũ tiến lên thôi, nếu không phải em thì cũng sẽ có người khác làm việc này.”Chị Lý cười cười, gật đầu: “Em nói cũng đúng.”Trương Cường đã hạ quyết tâm, hai vợ chồng còn có việc quan trọng cần làm nên ngồi thêm cũng không yên, chỉ nói thêm mấy câu liền đứng dậy vội vã ra về.

Chương 121: Chương 121