*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 127: Chương 127

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Để tôi đi hỏi, nếu anh ta dám động vào Mộ Tâm, tôi nhất định khiến anh ta trả giá.”Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Ừm, anh hỏi xem, ngày mai em đến thăm bọn trẻ.”"Đi đi, sáng nay mẹ bảo đã làm hai lọ thịt bằm nấm hương, em mang cho xấp nhỏ. Đồ ăn ở trường không ngon, đem ít tương kèm cơm cũng ăn được nhiều đồ ăn. Lần trước về đứa nào cũng gầy. Nhất là Thủy Tâm." Văn Thanh Yến xót xa.Thủy Tâm học tại một học viện quân sự, việc rèn luyện thể chất là bắt buộc. Nhập học mới hơn một tháng mà con bé vừa gầy lại vừa đen, nhưng được cái tinh thần khỏe khoắn lắm.“Dạ.”Ngu Thanh Nhàn đến chỗ bà Lục để lấy một ít sốt, gần trưa mới lên trường của Mộc Tâm.Mộc Tâm vừa về ký túc xá để cất sách, một bạn nữ đã đến tìm và báo rằng mẹ cô đến rồi.Mộc Tâm kinh nhạc lấy làm mừng rỡ, cô bé chạy ra hành lang và nhìn xuống, Ngu Thanh Nhàn đang đứng dưới gốc cây dương dưới lầu ký túc xá.Mộc Tâm chạy lẹt đẹt xuống dưới."Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"“Tới dắt con đi ăn cơm.” Ngu Thanh Nhàn nói xong liền lấy khăn tay từ trong lồng n.g.ự.c ra đưa cô bé lau mồ hôi: “Đi từ từ thôi, chạy gấp thế làm gì, trán đổ đầy mồ hôi kìa.”Mộc Tâm mím môi cười, giang tay ôm mẹ cánh tay: "Mẹ ăn cơm chưa, con mời mẹ vào căn tin trường con nhé, hôm nay bên đó nấu thịt kho tàu, thơm lắm lắm.”"Duyệt. Đúng lúc bà nội con làm sốt thịt bằm nấm hương, nhờ mẹ mang cho này."Mộc Tâm mừng quýnh: "Tuyệt quá. Đồ ăn ở trường con ngoài mấy món ngon ngon thì còn lại nhạt nhẽo lắm. Lần nào ăn con cũng nhớ mấy loại sốt nội làm.”Mộc Tâm kéo Ngu Thanh Nhàn đến căn tin.Lấy đồ ăn, hai mẹ con ngồi một góc vắng người, Ngu Thanh Nhàn mở sốt thịt bằm nấm hương, Mộc Tâm kìm lòng không đậu bèn múc một muỗng cho vào miệng: "Chính là mùi vị này, nhớ c.h.ế.t mất. "Mộc Tâm không phải là một đứa khéo nói, phấn khích đến như vậy, xem ra mấy ngày nay thực sự đói lắm.“Về nhà nói với nội, nội nhất định sẽ rất vui."“Ông nội và bà nội thế nào rồi mẹ? Khỏe cả chứ?" Mộc Tâm hỏi xong câu này lại tiếp câu kia: "Còn mẹ với chú?"“Mọi người đều khỏe, hôm nay mới thứ sáu, bộ cuối tuần con không về sao?”“Sao giống nhau được? Con về chỉ ngủ một đêm, tối chủ nhật phải trở lại trường, không được biết nhiều thứ, nếu mọi người có chuyện gì giấu con con cũng chẳng hay.”“Mẹ giấu con chuyện gì?”Hai mẹ con ăn cơm gần xong, Ngu Thanh Nhàn nói với Mộc Tâm: "Năm nay con hai mươi tuổi rồi, cũng đến tuổi lấy chồng, bố con nhiều năm không có con cái, chắc chắn sẽ chú ý đến con và Thủy Tâm. Nếu bố con tìm con hay có người mượn danh nghĩa mai mối đến tìm con, con phải gọi ngay về nhà.”Tiểu Chu đã lắp điện thoại cho phường dấm, để sát vách nhà, reo một tiếng là nghe ngay.“Cũng có thể gọi văn phòng của chú, hiện tại chú con không chạy việc bên ngoài, mỗi ngày đều làm trong văn phòng."Bộ Vũ trang năm 54 đổi tên thành cục nghĩa vụ quân sự, cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự cũ đã về hưu từ năm ngoái, Văn Thanh Yến ngồi lên vị trí cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự một cách hợp tình hợp lý.

“Để tôi đi hỏi, nếu anh ta dám động vào Mộ Tâm, tôi nhất định khiến anh ta trả giá.”

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Ừm, anh hỏi xem, ngày mai em đến thăm bọn trẻ.”

"Đi đi, sáng nay mẹ bảo đã làm hai lọ thịt bằm nấm hương, em mang cho xấp nhỏ. Đồ ăn ở trường không ngon, đem ít tương kèm cơm cũng ăn được nhiều đồ ăn. Lần trước về đứa nào cũng gầy. Nhất là Thủy Tâm." Văn Thanh Yến xót xa.

Thủy Tâm học tại một học viện quân sự, việc rèn luyện thể chất là bắt buộc. Nhập học mới hơn một tháng mà con bé vừa gầy lại vừa đen, nhưng được cái tinh thần khỏe khoắn lắm.

“Dạ.”

Ngu Thanh Nhàn đến chỗ bà Lục để lấy một ít sốt, gần trưa mới lên trường của Mộc Tâm.

Mộc Tâm vừa về ký túc xá để cất sách, một bạn nữ đã đến tìm và báo rằng mẹ cô đến rồi.

Mộc Tâm kinh nhạc lấy làm mừng rỡ, cô bé chạy ra hành lang và nhìn xuống, Ngu Thanh Nhàn đang đứng dưới gốc cây dương dưới lầu ký túc xá.

Mộc Tâm chạy lẹt đẹt xuống dưới.

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

“Tới dắt con đi ăn cơm.” Ngu Thanh Nhàn nói xong liền lấy khăn tay từ trong lồng n.g.ự.c ra đưa cô bé lau mồ hôi: “Đi từ từ thôi, chạy gấp thế làm gì, trán đổ đầy mồ hôi kìa.”

Mộc Tâm mím môi cười, giang tay ôm mẹ cánh tay: "Mẹ ăn cơm chưa, con mời mẹ vào căn tin trường con nhé, hôm nay bên đó nấu thịt kho tàu, thơm lắm lắm.”

"Duyệt. Đúng lúc bà nội con làm sốt thịt bằm nấm hương, nhờ mẹ mang cho này."

Mộc Tâm mừng quýnh: "Tuyệt quá. Đồ ăn ở trường con ngoài mấy món ngon ngon thì còn lại nhạt nhẽo lắm. Lần nào ăn con cũng nhớ mấy loại sốt nội làm.”

Mộc Tâm kéo Ngu Thanh Nhàn đến căn tin.

Lấy đồ ăn, hai mẹ con ngồi một góc vắng người, Ngu Thanh Nhàn mở sốt thịt bằm nấm hương, Mộc Tâm kìm lòng không đậu bèn múc một muỗng cho vào miệng: "Chính là mùi vị này, nhớ c.h.ế.t mất. "

Mộc Tâm không phải là một đứa khéo nói, phấn khích đến như vậy, xem ra mấy ngày nay thực sự đói lắm.

“Về nhà nói với nội, nội nhất định sẽ rất vui."

“Ông nội và bà nội thế nào rồi mẹ? Khỏe cả chứ?" Mộc Tâm hỏi xong câu này lại tiếp câu kia: "Còn mẹ với chú?"

“Mọi người đều khỏe, hôm nay mới thứ sáu, bộ cuối tuần con không về sao?”

“Sao giống nhau được? Con về chỉ ngủ một đêm, tối chủ nhật phải trở lại trường, không được biết nhiều thứ, nếu mọi người có chuyện gì giấu con con cũng chẳng hay.”

“Mẹ giấu con chuyện gì?”

Hai mẹ con ăn cơm gần xong, Ngu Thanh Nhàn nói với Mộc Tâm: "Năm nay con hai mươi tuổi rồi, cũng đến tuổi lấy chồng, bố con nhiều năm không có con cái, chắc chắn sẽ chú ý đến con và Thủy Tâm. Nếu bố con tìm con hay có người mượn danh nghĩa mai mối đến tìm con, con phải gọi ngay về nhà.”

Tiểu Chu đã lắp điện thoại cho phường dấm, để sát vách nhà, reo một tiếng là nghe ngay.

“Cũng có thể gọi văn phòng của chú, hiện tại chú con không chạy việc bên ngoài, mỗi ngày đều làm trong văn phòng."

Bộ Vũ trang năm 54 đổi tên thành cục nghĩa vụ quân sự, cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự cũ đã về hưu từ năm ngoái, Văn Thanh Yến ngồi lên vị trí cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự một cách hợp tình hợp lý.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Để tôi đi hỏi, nếu anh ta dám động vào Mộ Tâm, tôi nhất định khiến anh ta trả giá.”Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Ừm, anh hỏi xem, ngày mai em đến thăm bọn trẻ.”"Đi đi, sáng nay mẹ bảo đã làm hai lọ thịt bằm nấm hương, em mang cho xấp nhỏ. Đồ ăn ở trường không ngon, đem ít tương kèm cơm cũng ăn được nhiều đồ ăn. Lần trước về đứa nào cũng gầy. Nhất là Thủy Tâm." Văn Thanh Yến xót xa.Thủy Tâm học tại một học viện quân sự, việc rèn luyện thể chất là bắt buộc. Nhập học mới hơn một tháng mà con bé vừa gầy lại vừa đen, nhưng được cái tinh thần khỏe khoắn lắm.“Dạ.”Ngu Thanh Nhàn đến chỗ bà Lục để lấy một ít sốt, gần trưa mới lên trường của Mộc Tâm.Mộc Tâm vừa về ký túc xá để cất sách, một bạn nữ đã đến tìm và báo rằng mẹ cô đến rồi.Mộc Tâm kinh nhạc lấy làm mừng rỡ, cô bé chạy ra hành lang và nhìn xuống, Ngu Thanh Nhàn đang đứng dưới gốc cây dương dưới lầu ký túc xá.Mộc Tâm chạy lẹt đẹt xuống dưới."Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"“Tới dắt con đi ăn cơm.” Ngu Thanh Nhàn nói xong liền lấy khăn tay từ trong lồng n.g.ự.c ra đưa cô bé lau mồ hôi: “Đi từ từ thôi, chạy gấp thế làm gì, trán đổ đầy mồ hôi kìa.”Mộc Tâm mím môi cười, giang tay ôm mẹ cánh tay: "Mẹ ăn cơm chưa, con mời mẹ vào căn tin trường con nhé, hôm nay bên đó nấu thịt kho tàu, thơm lắm lắm.”"Duyệt. Đúng lúc bà nội con làm sốt thịt bằm nấm hương, nhờ mẹ mang cho này."Mộc Tâm mừng quýnh: "Tuyệt quá. Đồ ăn ở trường con ngoài mấy món ngon ngon thì còn lại nhạt nhẽo lắm. Lần nào ăn con cũng nhớ mấy loại sốt nội làm.”Mộc Tâm kéo Ngu Thanh Nhàn đến căn tin.Lấy đồ ăn, hai mẹ con ngồi một góc vắng người, Ngu Thanh Nhàn mở sốt thịt bằm nấm hương, Mộc Tâm kìm lòng không đậu bèn múc một muỗng cho vào miệng: "Chính là mùi vị này, nhớ c.h.ế.t mất. "Mộc Tâm không phải là một đứa khéo nói, phấn khích đến như vậy, xem ra mấy ngày nay thực sự đói lắm.“Về nhà nói với nội, nội nhất định sẽ rất vui."“Ông nội và bà nội thế nào rồi mẹ? Khỏe cả chứ?" Mộc Tâm hỏi xong câu này lại tiếp câu kia: "Còn mẹ với chú?"“Mọi người đều khỏe, hôm nay mới thứ sáu, bộ cuối tuần con không về sao?”“Sao giống nhau được? Con về chỉ ngủ một đêm, tối chủ nhật phải trở lại trường, không được biết nhiều thứ, nếu mọi người có chuyện gì giấu con con cũng chẳng hay.”“Mẹ giấu con chuyện gì?”Hai mẹ con ăn cơm gần xong, Ngu Thanh Nhàn nói với Mộc Tâm: "Năm nay con hai mươi tuổi rồi, cũng đến tuổi lấy chồng, bố con nhiều năm không có con cái, chắc chắn sẽ chú ý đến con và Thủy Tâm. Nếu bố con tìm con hay có người mượn danh nghĩa mai mối đến tìm con, con phải gọi ngay về nhà.”Tiểu Chu đã lắp điện thoại cho phường dấm, để sát vách nhà, reo một tiếng là nghe ngay.“Cũng có thể gọi văn phòng của chú, hiện tại chú con không chạy việc bên ngoài, mỗi ngày đều làm trong văn phòng."Bộ Vũ trang năm 54 đổi tên thành cục nghĩa vụ quân sự, cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự cũ đã về hưu từ năm ngoái, Văn Thanh Yến ngồi lên vị trí cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự một cách hợp tình hợp lý.

Chương 127: Chương 127