*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 130: Chương 130

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngày hôm đó Giang Bảo Quốc trở về đã rất vui, trên mặt nở nụ cười hiếm có với Vương Văn Quân. Thấy thế, bà Giang vô cùng không vui.Bà ta liếc Vương Văn Quân một cái, sau đó ấm giọng hỏi Giang Bảo Quốc: "Nhìn con cười kìa, có chuyện gì vui sao?"Giang Bảo Quốc thở ra một hơi rượu: "Con đã tìm cho Mộc Tâm một nhà chồng."Bà Giang không hài lòng, khuôn mặt gầy guộc càng lộ vẻ cay nghiệt hơn. Bà ta dùng tay vỗ vào mép giường:"Cái đồ vô ơn kia, con quan tâm đến nó làm gì? Nó lấy người như thế nào cũng không liên quan gì đến con! Nhiều năm như vậy, ở gần như vậy cũng không thấy đến thăm người bà này, càng không thèm nhìn người bố như con một chút. Vừa bạc tình bạc nghĩa, lại vừa vô ơn.""Mẹ thế nào thì dạy ra con thế đấy, nói tới hai đứa tiện nhân kia liền tức giận."Giang Bảo Quốc nhếch miệng cười một tiếng:"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Dù sao cũng là con gái của con, con có thể mặc kệ được sao? Tuy Phùng Cương có hơi lớn tuổi một chút, nhưng nó không có mẹ chồng, gả vào liền được làm bà chủ, có cái gì không tốt? Nó có thể tìm được nhà chồng tốt hơn ở bên ngoài sao?"Phùng Cương tuy vậy nhưng là lữ đoàn trưởng, mặc dù không còn trong quân ngũ, thế nhưng tiền lương cao và vẫn là một anh hùng chiến đấu.Người phụ nữ nào không yêu anh hùng chứ?Năm đó mình vì cái gì mà lại được Vương Văn Quân ưu ái?Không phải vì mình là anh hùng sao?Giang Bảo Quốc cảm thấy rằng mặc dù anh ta có ý đồ riêng, nhưng cũng xứng đáng với Mộc Tâm.Anh ta hoàn toàn không để ý đến chuyện tuổi tác, chẳng phải anh ta lớn hơn Vương Văn Quân mười mấy tuổi đó sao?Chẳng phải không phải anh ta thì Vương Văn Quân không lấy chồng sao?Vương Văn Quân ở bên cạnh lắng nghe, khi nghe được những lời quang minh chính đại của Giang Bảo Quốc và bà Giang, khóe miệng cô ta nở một nụ cười mỉa mai.Được nghe anh ta nhắc về nhà họ Phùng, cô ta cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình, nghĩ đến đứa con đã bị đụng không còn, nghĩ đến mình vĩnh viễn không thể có con nữa, vẻ đau buồn trong mắt gần như đông đặc lại.Sau khi mất con, bố mẹ của cô ta cũng khuyên cô ta ly hôn, nhưng Vương Văn Quân không bằng lòng rời đi, cô ta muốn báo thù cho bản thân, cũng như cho con mình.Vương Văn Quân tự nhủ mình phải chờ một chút, chờ một chút, cô ta sẽ sớm lấy được bằng chứng phạm tội của Giang Bảo Quốc, Giang Bảo Quốc sẽ phải trả giá đắt cho hành động năm đó của mình.Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con vẫn chưa kết thúc."Cái gì? Người con tìm cho nó chính là lữ đoàn trưởng Phùng? Con trai lớn của ông ta không kém Mộc Tâm mấy tuổi, nó đồng ý sao?"“Không phải do nó quyết định.”Giang Bảo Quốc nghĩ, dù sao anh ta cũng là bố ruột của Mộc Tâm, không cùng họ với anh ta thì sao?Quan hệ huyết thống của bọn họ đâu thể thay đổi được. Anh ta cho con mình một mối hôn sự tốt, người khác làm sao nói được gì.Về phần nói cả hai chênh lệch tuổi tác quá lớn, vậy thì có hề gì, đến lúc đó tung tin đồn cả hai tự do yêu đương chẳng phải được rồi sao?

Ngày hôm đó Giang Bảo Quốc trở về đã rất vui, trên mặt nở nụ cười hiếm có với Vương Văn Quân. Thấy thế, bà Giang vô cùng không vui.

Bà ta liếc Vương Văn Quân một cái, sau đó ấm giọng hỏi Giang Bảo Quốc: "Nhìn con cười kìa, có chuyện gì vui sao?"

Giang Bảo Quốc thở ra một hơi rượu: "Con đã tìm cho Mộc Tâm một nhà chồng."

Bà Giang không hài lòng, khuôn mặt gầy guộc càng lộ vẻ cay nghiệt hơn. Bà ta dùng tay vỗ vào mép giường:

"Cái đồ vô ơn kia, con quan tâm đến nó làm gì? Nó lấy người như thế nào cũng không liên quan gì đến con! Nhiều năm như vậy, ở gần như vậy cũng không thấy đến thăm người bà này, càng không thèm nhìn người bố như con một chút. Vừa bạc tình bạc nghĩa, lại vừa vô ơn."

"Mẹ thế nào thì dạy ra con thế đấy, nói tới hai đứa tiện nhân kia liền tức giận."

Giang Bảo Quốc nhếch miệng cười một tiếng:

"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Dù sao cũng là con gái của con, con có thể mặc kệ được sao? Tuy Phùng Cương có hơi lớn tuổi một chút, nhưng nó không có mẹ chồng, gả vào liền được làm bà chủ, có cái gì không tốt? Nó có thể tìm được nhà chồng tốt hơn ở bên ngoài sao?"

Phùng Cương tuy vậy nhưng là lữ đoàn trưởng, mặc dù không còn trong quân ngũ, thế nhưng tiền lương cao và vẫn là một anh hùng chiến đấu.

Người phụ nữ nào không yêu anh hùng chứ?

Năm đó mình vì cái gì mà lại được Vương Văn Quân ưu ái?

Không phải vì mình là anh hùng sao?

Giang Bảo Quốc cảm thấy rằng mặc dù anh ta có ý đồ riêng, nhưng cũng xứng đáng với Mộc Tâm.

Anh ta hoàn toàn không để ý đến chuyện tuổi tác, chẳng phải anh ta lớn hơn Vương Văn Quân mười mấy tuổi đó sao?

Chẳng phải không phải anh ta thì Vương Văn Quân không lấy chồng sao?

Vương Văn Quân ở bên cạnh lắng nghe, khi nghe được những lời quang minh chính đại của Giang Bảo Quốc và bà Giang, khóe miệng cô ta nở một nụ cười mỉa mai.

Được nghe anh ta nhắc về nhà họ Phùng, cô ta cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình, nghĩ đến đứa con đã bị đụng không còn, nghĩ đến mình vĩnh viễn không thể có con nữa, vẻ đau buồn trong mắt gần như đông đặc lại.

Sau khi mất con, bố mẹ của cô ta cũng khuyên cô ta ly hôn, nhưng Vương Văn Quân không bằng lòng rời đi, cô ta muốn báo thù cho bản thân, cũng như cho con mình.

Vương Văn Quân tự nhủ mình phải chờ một chút, chờ một chút, cô ta sẽ sớm lấy được bằng chứng phạm tội của Giang Bảo Quốc, Giang Bảo Quốc sẽ phải trả giá đắt cho hành động năm đó của mình.

Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con vẫn chưa kết thúc.

"Cái gì? Người con tìm cho nó chính là lữ đoàn trưởng Phùng? Con trai lớn của ông ta không kém Mộc Tâm mấy tuổi, nó đồng ý sao?"

“Không phải do nó quyết định.”

Giang Bảo Quốc nghĩ, dù sao anh ta cũng là bố ruột của Mộc Tâm, không cùng họ với anh ta thì sao?

Quan hệ huyết thống của bọn họ đâu thể thay đổi được. Anh ta cho con mình một mối hôn sự tốt, người khác làm sao nói được gì.

Về phần nói cả hai chênh lệch tuổi tác quá lớn, vậy thì có hề gì, đến lúc đó tung tin đồn cả hai tự do yêu đương chẳng phải được rồi sao?

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngày hôm đó Giang Bảo Quốc trở về đã rất vui, trên mặt nở nụ cười hiếm có với Vương Văn Quân. Thấy thế, bà Giang vô cùng không vui.Bà ta liếc Vương Văn Quân một cái, sau đó ấm giọng hỏi Giang Bảo Quốc: "Nhìn con cười kìa, có chuyện gì vui sao?"Giang Bảo Quốc thở ra một hơi rượu: "Con đã tìm cho Mộc Tâm một nhà chồng."Bà Giang không hài lòng, khuôn mặt gầy guộc càng lộ vẻ cay nghiệt hơn. Bà ta dùng tay vỗ vào mép giường:"Cái đồ vô ơn kia, con quan tâm đến nó làm gì? Nó lấy người như thế nào cũng không liên quan gì đến con! Nhiều năm như vậy, ở gần như vậy cũng không thấy đến thăm người bà này, càng không thèm nhìn người bố như con một chút. Vừa bạc tình bạc nghĩa, lại vừa vô ơn.""Mẹ thế nào thì dạy ra con thế đấy, nói tới hai đứa tiện nhân kia liền tức giận."Giang Bảo Quốc nhếch miệng cười một tiếng:"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Dù sao cũng là con gái của con, con có thể mặc kệ được sao? Tuy Phùng Cương có hơi lớn tuổi một chút, nhưng nó không có mẹ chồng, gả vào liền được làm bà chủ, có cái gì không tốt? Nó có thể tìm được nhà chồng tốt hơn ở bên ngoài sao?"Phùng Cương tuy vậy nhưng là lữ đoàn trưởng, mặc dù không còn trong quân ngũ, thế nhưng tiền lương cao và vẫn là một anh hùng chiến đấu.Người phụ nữ nào không yêu anh hùng chứ?Năm đó mình vì cái gì mà lại được Vương Văn Quân ưu ái?Không phải vì mình là anh hùng sao?Giang Bảo Quốc cảm thấy rằng mặc dù anh ta có ý đồ riêng, nhưng cũng xứng đáng với Mộc Tâm.Anh ta hoàn toàn không để ý đến chuyện tuổi tác, chẳng phải anh ta lớn hơn Vương Văn Quân mười mấy tuổi đó sao?Chẳng phải không phải anh ta thì Vương Văn Quân không lấy chồng sao?Vương Văn Quân ở bên cạnh lắng nghe, khi nghe được những lời quang minh chính đại của Giang Bảo Quốc và bà Giang, khóe miệng cô ta nở một nụ cười mỉa mai.Được nghe anh ta nhắc về nhà họ Phùng, cô ta cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình, nghĩ đến đứa con đã bị đụng không còn, nghĩ đến mình vĩnh viễn không thể có con nữa, vẻ đau buồn trong mắt gần như đông đặc lại.Sau khi mất con, bố mẹ của cô ta cũng khuyên cô ta ly hôn, nhưng Vương Văn Quân không bằng lòng rời đi, cô ta muốn báo thù cho bản thân, cũng như cho con mình.Vương Văn Quân tự nhủ mình phải chờ một chút, chờ một chút, cô ta sẽ sớm lấy được bằng chứng phạm tội của Giang Bảo Quốc, Giang Bảo Quốc sẽ phải trả giá đắt cho hành động năm đó của mình.Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con vẫn chưa kết thúc."Cái gì? Người con tìm cho nó chính là lữ đoàn trưởng Phùng? Con trai lớn của ông ta không kém Mộc Tâm mấy tuổi, nó đồng ý sao?"“Không phải do nó quyết định.”Giang Bảo Quốc nghĩ, dù sao anh ta cũng là bố ruột của Mộc Tâm, không cùng họ với anh ta thì sao?Quan hệ huyết thống của bọn họ đâu thể thay đổi được. Anh ta cho con mình một mối hôn sự tốt, người khác làm sao nói được gì.Về phần nói cả hai chênh lệch tuổi tác quá lớn, vậy thì có hề gì, đến lúc đó tung tin đồn cả hai tự do yêu đương chẳng phải được rồi sao?

Chương 130: Chương 130