*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 133: Chương 133

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Phùng Cương so với anh ta còn thảm hại hơn, số tiền ông ta tham ô rất lớn, nhận hối lộ cũng lớn, còn là dê đầu đàn trong việc đầu cơ trục lợi vật tư, bị kết án chung thân.Hơn nữa trong quá trình điều tra, vô tình phát hiện ra hai vụ án mạng có dính líu tới ông ta, vậy nên ông ta bị kết án tử hình bằng cách xử bắn.Em trai của Phùng Cương, quản đốc Xưởng may chăn bông quân đội thành phố, cũng bị cách chức vào tù.Đợt báo cáo này của Ngu Thanh Nhàn đã kéo một số lượng lớn tầng quản lý của Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng xuống.Nhổ củ cải ra bùn, bên phía chính phủ thành phố Cáp Nhĩ Tân cũng bắt được một nhóm kẻ bao che cho Phùng Cương, bọn họ cũng bị trừng phạt tùy theo mức độ tham ô, hối lộ mà họ đáng phải nhận.Người đàn ông của Trần Di Văn cũng nằm trong số đó.Sau khi anh ta được cấp trên thăng chức vốn đã không dễ chịu, chuyện lần này bị điều tra ra, anh ta cũng rớt đài theo.Bởi vì việc này, bầu không khí trong giới quan chức của toàn thành phố Cáp Nhĩ Tân, thậm chí cả tỉnh đều bị quét sạch.Giang Bảo Quốc và Phùng Cương không còn là người của Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng nữa, người nhà của họ đương nhiên cũng không còn đủ tư cách tiếp tục sống trong khu nhà tập thể nữa.Vương Văn Quân thu dọn đồ đạc và đưa bà Giang đến căn nhà riêng gần bệnh viện nông trường mà cô ta đã thuê.Khi Vương Văn Quân ra khỏi sân, nhìn thấy hai đứa con trai của Phùng Cương bị đuổi ra ngoài, nghe nói bọn họ sẽ ở đâu, ánh mắt của Vương Văn Quân âm trầm nhìn xem người đụng mình năm đó, thỉnh thoảng cười lạnh một tiếng.Căn nhà mà Vương Văn Quân thuê rất tồi tàn, nhưng cô ta không để ý.Bà Giang biết lợi thế của mình đã mất, nên tìm đủ mọi cách lấy lòng người con dâu Vương Văn Quân này.Giọng điệu hòa hoãn, thái độ nhiệt tình, những lời ác ý thốt ra từ miệng bà ta suốt cả năm qua dường như chỉ là ảo giác của Vương Văn Quân.Vương Văn Quân nhẹ nhàng đặt bà Giang lên giường, nhìn bà Giang với một nụ cười rất dịu dàng:“Mẹ à, mẹ đừng sợ, sau này con sẽ đối xử tốt với mẹ, sẽ chăm sóc mẹ cho đến khi mẹ lâm chung."Khóe miệng bà Giang không khỏi run rẩy, dùng sức cách xa Vương Văn Quân một chút:“Vậy thì làm phiền con quá, Văn Quân à, con đi thôn Điền Dương tìm Lục Thanh Nhàn, đi tìm Mộc Tâm và Thủy Tâm, để bọn họ nuôi mẹ tiếp. Con mang theo một kẻ vướng víu như mẹ, về sau làm sao gả cho người khác đây? Đối với con không tốt đâu.”Vương Văn Quân cười đến chảy cả nước mắt:"Lấy chồng? Mẹ đang đùa với con à? Thật ra con cũng muốn cưới, nhưng chẳng phải mẹ đã nói rồi đấy sao? Người phụ nữ không thể mang thai này, còn không bằng heo chó, ngoại trừ con trai của mẹ thì không ai muốn con cả.""Con cảm thấy mẹ nói đúng, vậy chúng ta cùng bầu bạn với nhau đi, mẹ cũng đừng gây tai họa cho người khác, an tâm đi theo con."Vương Văn Quân nói xong cũng không quan tâm bà Giang nghĩ thế nào, cô ta đi vào bếp đun một nồi nước sôi.Đợi nguội một chút, liền mang vào phòng.“Nào, mẹ à, uống nước đi.” - Vương Văn Quân dùng thìa nhỏ múc một muôi nước đưa đến bên miệng bà Giang.

Phùng Cương so với anh ta còn thảm hại hơn, số tiền ông ta tham ô rất lớn, nhận hối lộ cũng lớn, còn là dê đầu đàn trong việc đầu cơ trục lợi vật tư, bị kết án chung thân.

Hơn nữa trong quá trình điều tra, vô tình phát hiện ra hai vụ án mạng có dính líu tới ông ta, vậy nên ông ta bị kết án tử hình bằng cách xử bắn.

Em trai của Phùng Cương, quản đốc Xưởng may chăn bông quân đội thành phố, cũng bị cách chức vào tù.

Đợt báo cáo này của Ngu Thanh Nhàn đã kéo một số lượng lớn tầng quản lý của Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng xuống.

Nhổ củ cải ra bùn, bên phía chính phủ thành phố Cáp Nhĩ Tân cũng bắt được một nhóm kẻ bao che cho Phùng Cương, bọn họ cũng bị trừng phạt tùy theo mức độ tham ô, hối lộ mà họ đáng phải nhận.

Người đàn ông của Trần Di Văn cũng nằm trong số đó.

Sau khi anh ta được cấp trên thăng chức vốn đã không dễ chịu, chuyện lần này bị điều tra ra, anh ta cũng rớt đài theo.

Bởi vì việc này, bầu không khí trong giới quan chức của toàn thành phố Cáp Nhĩ Tân, thậm chí cả tỉnh đều bị quét sạch.

Giang Bảo Quốc và Phùng Cương không còn là người của Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng nữa, người nhà của họ đương nhiên cũng không còn đủ tư cách tiếp tục sống trong khu nhà tập thể nữa.

Vương Văn Quân thu dọn đồ đạc và đưa bà Giang đến căn nhà riêng gần bệnh viện nông trường mà cô ta đã thuê.

Khi Vương Văn Quân ra khỏi sân, nhìn thấy hai đứa con trai của Phùng Cương bị đuổi ra ngoài, nghe nói bọn họ sẽ ở đâu, ánh mắt của Vương Văn Quân âm trầm nhìn xem người đụng mình năm đó, thỉnh thoảng cười lạnh một tiếng.

Căn nhà mà Vương Văn Quân thuê rất tồi tàn, nhưng cô ta không để ý.

Bà Giang biết lợi thế của mình đã mất, nên tìm đủ mọi cách lấy lòng người con dâu Vương Văn Quân này.

Giọng điệu hòa hoãn, thái độ nhiệt tình, những lời ác ý thốt ra từ miệng bà ta suốt cả năm qua dường như chỉ là ảo giác của Vương Văn Quân.

Vương Văn Quân nhẹ nhàng đặt bà Giang lên giường, nhìn bà Giang với một nụ cười rất dịu dàng:

“Mẹ à, mẹ đừng sợ, sau này con sẽ đối xử tốt với mẹ, sẽ chăm sóc mẹ cho đến khi mẹ lâm chung."

Khóe miệng bà Giang không khỏi run rẩy, dùng sức cách xa Vương Văn Quân một chút:

“Vậy thì làm phiền con quá, Văn Quân à, con đi thôn Điền Dương tìm Lục Thanh Nhàn, đi tìm Mộc Tâm và Thủy Tâm, để bọn họ nuôi mẹ tiếp. Con mang theo một kẻ vướng víu như mẹ, về sau làm sao gả cho người khác đây? Đối với con không tốt đâu.”

Vương Văn Quân cười đến chảy cả nước mắt:

"Lấy chồng? Mẹ đang đùa với con à? Thật ra con cũng muốn cưới, nhưng chẳng phải mẹ đã nói rồi đấy sao? Người phụ nữ không thể mang thai này, còn không bằng heo chó, ngoại trừ con trai của mẹ thì không ai muốn con cả."

"Con cảm thấy mẹ nói đúng, vậy chúng ta cùng bầu bạn với nhau đi, mẹ cũng đừng gây tai họa cho người khác, an tâm đi theo con."

Vương Văn Quân nói xong cũng không quan tâm bà Giang nghĩ thế nào, cô ta đi vào bếp đun một nồi nước sôi.

Đợi nguội một chút, liền mang vào phòng.

“Nào, mẹ à, uống nước đi.” - Vương Văn Quân dùng thìa nhỏ múc một muôi nước đưa đến bên miệng bà Giang.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Phùng Cương so với anh ta còn thảm hại hơn, số tiền ông ta tham ô rất lớn, nhận hối lộ cũng lớn, còn là dê đầu đàn trong việc đầu cơ trục lợi vật tư, bị kết án chung thân.Hơn nữa trong quá trình điều tra, vô tình phát hiện ra hai vụ án mạng có dính líu tới ông ta, vậy nên ông ta bị kết án tử hình bằng cách xử bắn.Em trai của Phùng Cương, quản đốc Xưởng may chăn bông quân đội thành phố, cũng bị cách chức vào tù.Đợt báo cáo này của Ngu Thanh Nhàn đã kéo một số lượng lớn tầng quản lý của Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng xuống.Nhổ củ cải ra bùn, bên phía chính phủ thành phố Cáp Nhĩ Tân cũng bắt được một nhóm kẻ bao che cho Phùng Cương, bọn họ cũng bị trừng phạt tùy theo mức độ tham ô, hối lộ mà họ đáng phải nhận.Người đàn ông của Trần Di Văn cũng nằm trong số đó.Sau khi anh ta được cấp trên thăng chức vốn đã không dễ chịu, chuyện lần này bị điều tra ra, anh ta cũng rớt đài theo.Bởi vì việc này, bầu không khí trong giới quan chức của toàn thành phố Cáp Nhĩ Tân, thậm chí cả tỉnh đều bị quét sạch.Giang Bảo Quốc và Phùng Cương không còn là người của Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng nữa, người nhà của họ đương nhiên cũng không còn đủ tư cách tiếp tục sống trong khu nhà tập thể nữa.Vương Văn Quân thu dọn đồ đạc và đưa bà Giang đến căn nhà riêng gần bệnh viện nông trường mà cô ta đã thuê.Khi Vương Văn Quân ra khỏi sân, nhìn thấy hai đứa con trai của Phùng Cương bị đuổi ra ngoài, nghe nói bọn họ sẽ ở đâu, ánh mắt của Vương Văn Quân âm trầm nhìn xem người đụng mình năm đó, thỉnh thoảng cười lạnh một tiếng.Căn nhà mà Vương Văn Quân thuê rất tồi tàn, nhưng cô ta không để ý.Bà Giang biết lợi thế của mình đã mất, nên tìm đủ mọi cách lấy lòng người con dâu Vương Văn Quân này.Giọng điệu hòa hoãn, thái độ nhiệt tình, những lời ác ý thốt ra từ miệng bà ta suốt cả năm qua dường như chỉ là ảo giác của Vương Văn Quân.Vương Văn Quân nhẹ nhàng đặt bà Giang lên giường, nhìn bà Giang với một nụ cười rất dịu dàng:“Mẹ à, mẹ đừng sợ, sau này con sẽ đối xử tốt với mẹ, sẽ chăm sóc mẹ cho đến khi mẹ lâm chung."Khóe miệng bà Giang không khỏi run rẩy, dùng sức cách xa Vương Văn Quân một chút:“Vậy thì làm phiền con quá, Văn Quân à, con đi thôn Điền Dương tìm Lục Thanh Nhàn, đi tìm Mộc Tâm và Thủy Tâm, để bọn họ nuôi mẹ tiếp. Con mang theo một kẻ vướng víu như mẹ, về sau làm sao gả cho người khác đây? Đối với con không tốt đâu.”Vương Văn Quân cười đến chảy cả nước mắt:"Lấy chồng? Mẹ đang đùa với con à? Thật ra con cũng muốn cưới, nhưng chẳng phải mẹ đã nói rồi đấy sao? Người phụ nữ không thể mang thai này, còn không bằng heo chó, ngoại trừ con trai của mẹ thì không ai muốn con cả.""Con cảm thấy mẹ nói đúng, vậy chúng ta cùng bầu bạn với nhau đi, mẹ cũng đừng gây tai họa cho người khác, an tâm đi theo con."Vương Văn Quân nói xong cũng không quan tâm bà Giang nghĩ thế nào, cô ta đi vào bếp đun một nồi nước sôi.Đợi nguội một chút, liền mang vào phòng.“Nào, mẹ à, uống nước đi.” - Vương Văn Quân dùng thìa nhỏ múc một muôi nước đưa đến bên miệng bà Giang.

Chương 133: Chương 133