*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 141: Chương 141
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bành Tử Kiện giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt bà nội Bành:"Không không, Lan Anh à, đây là quà đáp lễ của cháu dâu tương lai bà đấy.""Thằng nhóc này càng nói càng vớ vẩn..." Bà nội Bành còn chưa kịp mắng xong Bành Tử Kiện không biết lớn nhỏ, câu sau đã tự động mất âm: "Cháu nói cái gì? Cháu dâu tương lai à? Cháu tìm đối tượng?"Bành Tử Kiện lại ngồi bệt xuống ghế sofa:"Vâng ạ."Bà nội Bành lập tức mừng rỡ, lau tay lên tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Bành Tử Kiện, thuận lợi rót cho cậu ta một cốc nước đặt lên mặt bàn."Mau mau phải nói cho bà nghe đối tượng của cháu tên là gì, người ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi.""Đối tượng của cháu tên là Lục Thủy Tâm, ở thôn Điền Dương, học cùng trường với cháu, năm nay mười tám rồi. Để cháu kể với bà, bà ơi, cháu trai của bà đã lớn bằng này mà đánh nhau ba năm với cô ấy vẫn chưa từng thắng lần nào."Bành Tử Kiện không kịp chờ đợi, bắt đầu khoe khoang Thủy Tâm với bà nội mình.Lúc đầu bà nội Bành còn hăng hái, càng nói, vẻ mặt bà càng tỏ ra ghét bỏ, đến khi Bành Tử Kiện nói xong, bà lườm cậu ta một cái:"Ngay cả một cô gái cháu cũng đánh không lại, nuôi cháu lớn thế này có ích gì chứ? Tên Lục Thủy Tâm đúng không? Lúc nào đưa về nhà ăn cơm một bữa.""Cuối tuần nhé, cuối tuần cháu được nghỉ sẽ đưa cô ấy về."Bà nội Bành lập tức bày tỏ sự vui sướng của mình.Bà nhìn về phía Bành Tử Kiện, nói bằng giọng cảm khái:"Không biết cô bé tên Lục Thủy Tâm kia coi trọng cháu điểm gì, rõ ràng cháu chỉ là một đứa ham ăn lười làm."Bành Tử Kiện nhìn bà nội với vẻ không tin được, cậu ta thực sự không ngờ đây lại là lời bà nội ruột của mình nói ra."Bà nội ơi, trong mắt bà cháu có hình tượng như vậy sao? Chẳng lẽ cháu không phải là cháu trai yêu quý của bà? Lúc còn bé không phải bà thường xuyên nói yêu thương cháu nhất sao?"Bà nội Bành gật đầu:"Đúng vậy, đúng là bà đã nói vậy, nhưng lúc đó cháu còn nhỏ, ai biết được khi trưởng thành rồi lại ngu ngốc như vậy, nếu như sớm biết lớn lên cháu như thế này, chắc chắn bà sẽ không nói câu đó."Nói đến đây, bà lại lắc đầu thở dài:"Thôi bỏ đi, có gì hay mà nói với cháu? Đưa Thủy Tâm đến nhà thì bảo trước bà một câu, bà làm chút đồ ăn ngon cho con bé. Không đối xử tốt với nó, lương tâm bà sẽ cắn rứt."Mộc Tâm và Tiểu Chu tiến hành cuộc chạy cự li dài trong tình yêu những hai năm, cho đến khi Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến phát hiện ra chuyện của họ.Đến khi Mộc Tâm học đại học năm thứ tư, hai người cuối cùng cũng công khai chuyện của mình với mọi người.Lần này, Tiểu Chu dựa theo lệ cũ, cũng ăn một trận đòn của Ngu Thanh Nhàn.Tốt nghiệp đại học xong, Mộc Tâm làm việc trong Hội liên hiệp phụ nữ đúng như cô mong muốn, mà việc kết hôn của cô và Tiểu Chu cũng đã được lên lịch.Tháng 6 năm 1961, Lục Mộc Tâm 24 tuổi được gả cho Tiểu Chu 26 tuổi.Ngu Thanh Nhàn chuẩn bị cho hai con một căn phòng cưới, để hai người tiện về đâu thì ở đấy.
Bành Tử Kiện giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt bà nội Bành:
"Không không, Lan Anh à, đây là quà đáp lễ của cháu dâu tương lai bà đấy."
"Thằng nhóc này càng nói càng vớ vẩn..." Bà nội Bành còn chưa kịp mắng xong Bành Tử Kiện không biết lớn nhỏ, câu sau đã tự động mất âm: "Cháu nói cái gì? Cháu dâu tương lai à? Cháu tìm đối tượng?"
Bành Tử Kiện lại ngồi bệt xuống ghế sofa:
"Vâng ạ."
Bà nội Bành lập tức mừng rỡ, lau tay lên tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Bành Tử Kiện, thuận lợi rót cho cậu ta một cốc nước đặt lên mặt bàn.
"Mau mau phải nói cho bà nghe đối tượng của cháu tên là gì, người ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi."
"Đối tượng của cháu tên là Lục Thủy Tâm, ở thôn Điền Dương, học cùng trường với cháu, năm nay mười tám rồi. Để cháu kể với bà, bà ơi, cháu trai của bà đã lớn bằng này mà đánh nhau ba năm với cô ấy vẫn chưa từng thắng lần nào."
Bành Tử Kiện không kịp chờ đợi, bắt đầu khoe khoang Thủy Tâm với bà nội mình.
Lúc đầu bà nội Bành còn hăng hái, càng nói, vẻ mặt bà càng tỏ ra ghét bỏ, đến khi Bành Tử Kiện nói xong, bà lườm cậu ta một cái:
"Ngay cả một cô gái cháu cũng đánh không lại, nuôi cháu lớn thế này có ích gì chứ? Tên Lục Thủy Tâm đúng không? Lúc nào đưa về nhà ăn cơm một bữa."
"Cuối tuần nhé, cuối tuần cháu được nghỉ sẽ đưa cô ấy về."
Bà nội Bành lập tức bày tỏ sự vui sướng của mình.
Bà nhìn về phía Bành Tử Kiện, nói bằng giọng cảm khái:
"Không biết cô bé tên Lục Thủy Tâm kia coi trọng cháu điểm gì, rõ ràng cháu chỉ là một đứa ham ăn lười làm."
Bành Tử Kiện nhìn bà nội với vẻ không tin được, cậu ta thực sự không ngờ đây lại là lời bà nội ruột của mình nói ra.
"Bà nội ơi, trong mắt bà cháu có hình tượng như vậy sao? Chẳng lẽ cháu không phải là cháu trai yêu quý của bà? Lúc còn bé không phải bà thường xuyên nói yêu thương cháu nhất sao?"
Bà nội Bành gật đầu:
"Đúng vậy, đúng là bà đã nói vậy, nhưng lúc đó cháu còn nhỏ, ai biết được khi trưởng thành rồi lại ngu ngốc như vậy, nếu như sớm biết lớn lên cháu như thế này, chắc chắn bà sẽ không nói câu đó."
Nói đến đây, bà lại lắc đầu thở dài:
"Thôi bỏ đi, có gì hay mà nói với cháu? Đưa Thủy Tâm đến nhà thì bảo trước bà một câu, bà làm chút đồ ăn ngon cho con bé. Không đối xử tốt với nó, lương tâm bà sẽ cắn rứt."
Mộc Tâm và Tiểu Chu tiến hành cuộc chạy cự li dài trong tình yêu những hai năm, cho đến khi Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến phát hiện ra chuyện của họ.
Đến khi Mộc Tâm học đại học năm thứ tư, hai người cuối cùng cũng công khai chuyện của mình với mọi người.
Lần này, Tiểu Chu dựa theo lệ cũ, cũng ăn một trận đòn của Ngu Thanh Nhàn.
Tốt nghiệp đại học xong, Mộc Tâm làm việc trong Hội liên hiệp phụ nữ đúng như cô mong muốn, mà việc kết hôn của cô và Tiểu Chu cũng đã được lên lịch.
Tháng 6 năm 1961, Lục Mộc Tâm 24 tuổi được gả cho Tiểu Chu 26 tuổi.
Ngu Thanh Nhàn chuẩn bị cho hai con một căn phòng cưới, để hai người tiện về đâu thì ở đấy.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bành Tử Kiện giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt bà nội Bành:"Không không, Lan Anh à, đây là quà đáp lễ của cháu dâu tương lai bà đấy.""Thằng nhóc này càng nói càng vớ vẩn..." Bà nội Bành còn chưa kịp mắng xong Bành Tử Kiện không biết lớn nhỏ, câu sau đã tự động mất âm: "Cháu nói cái gì? Cháu dâu tương lai à? Cháu tìm đối tượng?"Bành Tử Kiện lại ngồi bệt xuống ghế sofa:"Vâng ạ."Bà nội Bành lập tức mừng rỡ, lau tay lên tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Bành Tử Kiện, thuận lợi rót cho cậu ta một cốc nước đặt lên mặt bàn."Mau mau phải nói cho bà nghe đối tượng của cháu tên là gì, người ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi.""Đối tượng của cháu tên là Lục Thủy Tâm, ở thôn Điền Dương, học cùng trường với cháu, năm nay mười tám rồi. Để cháu kể với bà, bà ơi, cháu trai của bà đã lớn bằng này mà đánh nhau ba năm với cô ấy vẫn chưa từng thắng lần nào."Bành Tử Kiện không kịp chờ đợi, bắt đầu khoe khoang Thủy Tâm với bà nội mình.Lúc đầu bà nội Bành còn hăng hái, càng nói, vẻ mặt bà càng tỏ ra ghét bỏ, đến khi Bành Tử Kiện nói xong, bà lườm cậu ta một cái:"Ngay cả một cô gái cháu cũng đánh không lại, nuôi cháu lớn thế này có ích gì chứ? Tên Lục Thủy Tâm đúng không? Lúc nào đưa về nhà ăn cơm một bữa.""Cuối tuần nhé, cuối tuần cháu được nghỉ sẽ đưa cô ấy về."Bà nội Bành lập tức bày tỏ sự vui sướng của mình.Bà nhìn về phía Bành Tử Kiện, nói bằng giọng cảm khái:"Không biết cô bé tên Lục Thủy Tâm kia coi trọng cháu điểm gì, rõ ràng cháu chỉ là một đứa ham ăn lười làm."Bành Tử Kiện nhìn bà nội với vẻ không tin được, cậu ta thực sự không ngờ đây lại là lời bà nội ruột của mình nói ra."Bà nội ơi, trong mắt bà cháu có hình tượng như vậy sao? Chẳng lẽ cháu không phải là cháu trai yêu quý của bà? Lúc còn bé không phải bà thường xuyên nói yêu thương cháu nhất sao?"Bà nội Bành gật đầu:"Đúng vậy, đúng là bà đã nói vậy, nhưng lúc đó cháu còn nhỏ, ai biết được khi trưởng thành rồi lại ngu ngốc như vậy, nếu như sớm biết lớn lên cháu như thế này, chắc chắn bà sẽ không nói câu đó."Nói đến đây, bà lại lắc đầu thở dài:"Thôi bỏ đi, có gì hay mà nói với cháu? Đưa Thủy Tâm đến nhà thì bảo trước bà một câu, bà làm chút đồ ăn ngon cho con bé. Không đối xử tốt với nó, lương tâm bà sẽ cắn rứt."Mộc Tâm và Tiểu Chu tiến hành cuộc chạy cự li dài trong tình yêu những hai năm, cho đến khi Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến phát hiện ra chuyện của họ.Đến khi Mộc Tâm học đại học năm thứ tư, hai người cuối cùng cũng công khai chuyện của mình với mọi người.Lần này, Tiểu Chu dựa theo lệ cũ, cũng ăn một trận đòn của Ngu Thanh Nhàn.Tốt nghiệp đại học xong, Mộc Tâm làm việc trong Hội liên hiệp phụ nữ đúng như cô mong muốn, mà việc kết hôn của cô và Tiểu Chu cũng đã được lên lịch.Tháng 6 năm 1961, Lục Mộc Tâm 24 tuổi được gả cho Tiểu Chu 26 tuổi.Ngu Thanh Nhàn chuẩn bị cho hai con một căn phòng cưới, để hai người tiện về đâu thì ở đấy.