*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 143: Chương 143
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cho đến khi Chu Thông được một tuổi, hai người mới cân nhắc đến chuyện kết hôn, đi xin giấy phép, đợi thẩm tra chính trị lại qua nửa năm nữa, rốt cuộc hai người cũng có kỳ nghỉ, về nhà đăng ký kết hôn, sắp xếp hôn lễ cũng mất thêm nửa tháng.Cũng may hai nhà đã chuẩn bị cho lễ cưới của họ từ lâu, cho dù thời gian ngắn nhưng cũng không gấp gáp.Thủy Tâm kết hôn, Ngu Thanh Nhàn cũng xây một phòng cưới trong nhà, nhưng hai người họ thật sự quá bận rộn, hoàn toàn không có thời gian ở lại nhà.Cho đến khi Văn Đình đi nhà trẻ, hai người mới sinh đứa cháu gái *****ên tên là Bành Du.Đứa trẻ được một tuổi, Thủy Tâm lại bắt đầu bận rộn, ông bà nội của Bành Tử Kiện đã già, cha mẹ anh lại chưa xuất ngũ, vì vậy đứa trẻ được giao cho Ngu Thanh Nhàn trông nom.Thế là trong nhà Ngu Thanh Nhàn có bốn đứa trẻ, cả ngày tiếng khóc tiếng cười không ngớt, vô cùng náo nhiệt.Ông Văn và bà Lục cộng thêm Văn Thanh Yến rất yêu chiều mấy đứa bé, đến mức nếu đòi sao thì sẽ không cho trăng.Cũng may Ngu Thanh Nhàn biết rõ tầm quan trọng của giáo dục, vì vậy lúc Văn Thanh Yến và ông Văn bà Lục đóng vai người tốt, thì Ngu Thanh Nhàn sẽ đóng vai người xấu, như vậy Bành Du lớn lên mới không hư hỏng.Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua rất nhiều năm, cải cách mở ra, phường giấm cũng trở thành xưởng giấm vang danh xa gần, Tiểu Chu làm việc ở cục công thương, sau đó quay về tiếp tục làm quản lý xưởng giấm.Khi kinh tế quốc gia hồi phục, đồ gia vị, xưởng gia vị của nhà họ Lục càng ngày càng mở rộng, cuối cùng còn xuất ra cả nước ngoài.Lại qua thêm nhiều năm nữa, con cái của hai chị em Mộc Tâm đều trưởng thành, bà Lục và ông Văn lần lượt qua đời, Văn Thanh Yến và Ngu Thanh Nhàn cũng về hưu.Hôm nay đang giữa mùa xuân, hai người dậy sớm đến công viên gần đấy để tập thể dục buổi sáng.Văn Thanh Yến từ một anh lính lạnh lùng trở thành một ông cụ lạnh lùng, còn Ngu Thanh Nhàn tính tình càng ngày càng dễ chịu, người cũng càng ngày càng hiền lành.Văn Thanh Yến cùng Ngu Thanh Nhàn nhảy xong một điệu, hai người cùng nhau về nhà.Lúc này đất nước không còn giống trước kia nữa, lúc Ngu Thanh Nhàn mới tới, tòa nhà năm sáu tầng đã là cao nhất thành phố rồi, hiện giờ tòa nhà cao nhất đã đến ba bốn mươi tầng.Lúc ấy nhà dân hai bên đường vừa thấp vừa nhỏ, trông vô cùng lạc hậu, hiện giờ đều biến thành nhà cao tầng, cả khu nội thành đã qua ba bốn lần quy hoạch mở rộng, càng lúc càng lớn.Lúc hai người đi ra khỏi công viên, một người đàn ông què chân, cả người bẩn thỉu rách rưới đi ngang qua họ.Ngu Thanh Nhàn nhìn anh ta có chút quen mắt, nheo mắt lại hỏi:"Hệ thống, người vừa đi ngang qua chúng ta có phải là con cả của Phùng Cương không."Hệ thống tám trăm năm cũng không thấy xuất hiện một lần, lần này "lên mạng" rất nhanh:"Đúng vậy, ký chủ, hắn chính là con cả của Phùng Cương.""Có thể tra ra được cuộc đời hắn đã trải qua những gì không?"
Cho đến khi Chu Thông được một tuổi, hai người mới cân nhắc đến chuyện kết hôn, đi xin giấy phép, đợi thẩm tra chính trị lại qua nửa năm nữa, rốt cuộc hai người cũng có kỳ nghỉ, về nhà đăng ký kết hôn, sắp xếp hôn lễ cũng mất thêm nửa tháng.
Cũng may hai nhà đã chuẩn bị cho lễ cưới của họ từ lâu, cho dù thời gian ngắn nhưng cũng không gấp gáp.
Thủy Tâm kết hôn, Ngu Thanh Nhàn cũng xây một phòng cưới trong nhà, nhưng hai người họ thật sự quá bận rộn, hoàn toàn không có thời gian ở lại nhà.
Cho đến khi Văn Đình đi nhà trẻ, hai người mới sinh đứa cháu gái *****ên tên là Bành Du.
Đứa trẻ được một tuổi, Thủy Tâm lại bắt đầu bận rộn, ông bà nội của Bành Tử Kiện đã già, cha mẹ anh lại chưa xuất ngũ, vì vậy đứa trẻ được giao cho Ngu Thanh Nhàn trông nom.
Thế là trong nhà Ngu Thanh Nhàn có bốn đứa trẻ, cả ngày tiếng khóc tiếng cười không ngớt, vô cùng náo nhiệt.
Ông Văn và bà Lục cộng thêm Văn Thanh Yến rất yêu chiều mấy đứa bé, đến mức nếu đòi sao thì sẽ không cho trăng.
Cũng may Ngu Thanh Nhàn biết rõ tầm quan trọng của giáo dục, vì vậy lúc Văn Thanh Yến và ông Văn bà Lục đóng vai người tốt, thì Ngu Thanh Nhàn sẽ đóng vai người xấu, như vậy Bành Du lớn lên mới không hư hỏng.
Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua rất nhiều năm, cải cách mở ra, phường giấm cũng trở thành xưởng giấm vang danh xa gần, Tiểu Chu làm việc ở cục công thương, sau đó quay về tiếp tục làm quản lý xưởng giấm.
Khi kinh tế quốc gia hồi phục, đồ gia vị, xưởng gia vị của nhà họ Lục càng ngày càng mở rộng, cuối cùng còn xuất ra cả nước ngoài.
Lại qua thêm nhiều năm nữa, con cái của hai chị em Mộc Tâm đều trưởng thành, bà Lục và ông Văn lần lượt qua đời, Văn Thanh Yến và Ngu Thanh Nhàn cũng về hưu.
Hôm nay đang giữa mùa xuân, hai người dậy sớm đến công viên gần đấy để tập thể dục buổi sáng.
Văn Thanh Yến từ một anh lính lạnh lùng trở thành một ông cụ lạnh lùng, còn Ngu Thanh Nhàn tính tình càng ngày càng dễ chịu, người cũng càng ngày càng hiền lành.
Văn Thanh Yến cùng Ngu Thanh Nhàn nhảy xong một điệu, hai người cùng nhau về nhà.
Lúc này đất nước không còn giống trước kia nữa, lúc Ngu Thanh Nhàn mới tới, tòa nhà năm sáu tầng đã là cao nhất thành phố rồi, hiện giờ tòa nhà cao nhất đã đến ba bốn mươi tầng.
Lúc ấy nhà dân hai bên đường vừa thấp vừa nhỏ, trông vô cùng lạc hậu, hiện giờ đều biến thành nhà cao tầng, cả khu nội thành đã qua ba bốn lần quy hoạch mở rộng, càng lúc càng lớn.
Lúc hai người đi ra khỏi công viên, một người đàn ông què chân, cả người bẩn thỉu rách rưới đi ngang qua họ.
Ngu Thanh Nhàn nhìn anh ta có chút quen mắt, nheo mắt lại hỏi:
"Hệ thống, người vừa đi ngang qua chúng ta có phải là con cả của Phùng Cương không."
Hệ thống tám trăm năm cũng không thấy xuất hiện một lần, lần này "lên mạng" rất nhanh:
"Đúng vậy, ký chủ, hắn chính là con cả của Phùng Cương."
"Có thể tra ra được cuộc đời hắn đã trải qua những gì không?"
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cho đến khi Chu Thông được một tuổi, hai người mới cân nhắc đến chuyện kết hôn, đi xin giấy phép, đợi thẩm tra chính trị lại qua nửa năm nữa, rốt cuộc hai người cũng có kỳ nghỉ, về nhà đăng ký kết hôn, sắp xếp hôn lễ cũng mất thêm nửa tháng.Cũng may hai nhà đã chuẩn bị cho lễ cưới của họ từ lâu, cho dù thời gian ngắn nhưng cũng không gấp gáp.Thủy Tâm kết hôn, Ngu Thanh Nhàn cũng xây một phòng cưới trong nhà, nhưng hai người họ thật sự quá bận rộn, hoàn toàn không có thời gian ở lại nhà.Cho đến khi Văn Đình đi nhà trẻ, hai người mới sinh đứa cháu gái *****ên tên là Bành Du.Đứa trẻ được một tuổi, Thủy Tâm lại bắt đầu bận rộn, ông bà nội của Bành Tử Kiện đã già, cha mẹ anh lại chưa xuất ngũ, vì vậy đứa trẻ được giao cho Ngu Thanh Nhàn trông nom.Thế là trong nhà Ngu Thanh Nhàn có bốn đứa trẻ, cả ngày tiếng khóc tiếng cười không ngớt, vô cùng náo nhiệt.Ông Văn và bà Lục cộng thêm Văn Thanh Yến rất yêu chiều mấy đứa bé, đến mức nếu đòi sao thì sẽ không cho trăng.Cũng may Ngu Thanh Nhàn biết rõ tầm quan trọng của giáo dục, vì vậy lúc Văn Thanh Yến và ông Văn bà Lục đóng vai người tốt, thì Ngu Thanh Nhàn sẽ đóng vai người xấu, như vậy Bành Du lớn lên mới không hư hỏng.Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua rất nhiều năm, cải cách mở ra, phường giấm cũng trở thành xưởng giấm vang danh xa gần, Tiểu Chu làm việc ở cục công thương, sau đó quay về tiếp tục làm quản lý xưởng giấm.Khi kinh tế quốc gia hồi phục, đồ gia vị, xưởng gia vị của nhà họ Lục càng ngày càng mở rộng, cuối cùng còn xuất ra cả nước ngoài.Lại qua thêm nhiều năm nữa, con cái của hai chị em Mộc Tâm đều trưởng thành, bà Lục và ông Văn lần lượt qua đời, Văn Thanh Yến và Ngu Thanh Nhàn cũng về hưu.Hôm nay đang giữa mùa xuân, hai người dậy sớm đến công viên gần đấy để tập thể dục buổi sáng.Văn Thanh Yến từ một anh lính lạnh lùng trở thành một ông cụ lạnh lùng, còn Ngu Thanh Nhàn tính tình càng ngày càng dễ chịu, người cũng càng ngày càng hiền lành.Văn Thanh Yến cùng Ngu Thanh Nhàn nhảy xong một điệu, hai người cùng nhau về nhà.Lúc này đất nước không còn giống trước kia nữa, lúc Ngu Thanh Nhàn mới tới, tòa nhà năm sáu tầng đã là cao nhất thành phố rồi, hiện giờ tòa nhà cao nhất đã đến ba bốn mươi tầng.Lúc ấy nhà dân hai bên đường vừa thấp vừa nhỏ, trông vô cùng lạc hậu, hiện giờ đều biến thành nhà cao tầng, cả khu nội thành đã qua ba bốn lần quy hoạch mở rộng, càng lúc càng lớn.Lúc hai người đi ra khỏi công viên, một người đàn ông què chân, cả người bẩn thỉu rách rưới đi ngang qua họ.Ngu Thanh Nhàn nhìn anh ta có chút quen mắt, nheo mắt lại hỏi:"Hệ thống, người vừa đi ngang qua chúng ta có phải là con cả của Phùng Cương không."Hệ thống tám trăm năm cũng không thấy xuất hiện một lần, lần này "lên mạng" rất nhanh:"Đúng vậy, ký chủ, hắn chính là con cả của Phùng Cương.""Có thể tra ra được cuộc đời hắn đã trải qua những gì không?"