*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 174: Chương 174

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Những lời của Phạm Xuân Hà khiến bố con nhà họ Thường chuyển ánh mắt sang Ngu Thanh Nhàn.Ánh mắt Thường Bảo Căn dâm tà đánh giá Ngu Thanh Nhàn từ đầu đến chân, cau mày như thể không hài lòng, nhưng sau một lúc như nghĩ ra gì đó lại cười.Không biết ngày sinh nhật của nguyên thân đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đoạn ký ức về hôm đó quá mức đau khổ, nên cô không thể nhớ ra được.Thường Bảo Căn khiến người ta buồn nôn, Ngu Thanh Nhàn không muốn có tiếp xúc da thịt với anh ta.Cơ thể của cô đã được chăm sóc khá tốt rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng cô lại lo lắng cho những người phụ nữ cũng bị lừa bán đến thôn này, nhất là nữ sinh ở nhà Thường Đại Hữu kia.Số phận đời trước của cô ấy cực kỳ thê thảm, cô không có cách nào mặc kệ được.Nhưng không may là chân của cô ấy vẫn đang bị thương, không thể đi xa được, trừ khi đợi vết thương của cô ấy hồi phục.Ngu Thanh Nhàn lao thẳng vào núi, đi khắp đồi núi tìm kiếm dược liệu mà cô cần.Cô tìm kiếm đến tận giữa trưa, phải đi qua hai ngọn núi lớn, Ngu Thanh Nhàn mới gom đủ dược liệu.Lúc về đến nhà họ Thường, Thường Đại Phát đã ở đây, anh ta được mời đến khám cho con lợn nhà Thường Đại Đức nuôi.Mấy ngày nay, ngày nào Ngu Thanh Nhàn cũng đều đặn cho lợn ăn dây sàn sạt, con lợn kia đã bị tiêu chảy suốt một tuần rồi. Cho lợn ăn là công việc của Ngu Thanh Nhàn, vì thế ba người nhà họ Thường vẫn chưa phát hiện ra chuyện lợn bị tiêu chảy.Sau khi Phạm Xuân Hà bị Ngu Thành Nhàn dọa thì không dám chuyện gì cũng đùn đẩy cho Ngu Thanh Nhàn như trước kia nữa.Sáng sớm, Ngu Thanh Nhàn ra ngoài một lúc lâu, bà ta mới nhớ đến việc phải cho lợn ăn. Lúc đó mới phát hiện lợn có chút không ổn.Ở công xã không có bác sĩ thú y, thường thì Xích cước đại phu ngoài khám bệnh cho người, sẽ kiêm luôn bác sĩ cho gia súc.Bây giờ Thường Đại Phát đang xem xét thức ăn cho lợn, lúc Ngu Thanh Nhàn về đến, ánh mắt anh ta đối diện với ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn.Hai giây sau, Thường Đại Phát nhìn về nồi cám lợn, gạt gạt ngọn dây sàn sạt bên trong."Cám lợn không có vấn đề gì cả." Thường Đại Phát nói.Lúc này không chỉ có Phạm Xuân Hà, mà đến cả Thường Đại Đức cũng cảm thấy sốt ruột. Tiền trả nợ năm nay chỉ trông cậy và con lợn này thôi."Ông anh à, anh kiểm tra kỹ chút đi, xem nguyên nhân lợn bị tiêu chảy là gì?" Thường Đại Đức sốt ruột nói."Chuyện này tôi cũng không có biện pháp nào cả, nếu không anh đến bệnh viện mua chút Oxytetracycline về cho lợn uống thử xem?" Oxytetracycline được xem như thần dược của niên đại này, người uống được, súc vật cũng uống được, còn rất có hiệu quả nữa.Muốn mua thuốc thì lại phải tiêu thêm một khoản tiền nữa, nhưng mà cho dù không muốn đến đâu thì số tiền này vẫn phải bỏ ra.Lại sắp đến giờ làm việc, Phạm Xuân Hà đến công xã mua thuốc, Thường Đại Đức và Thường Bảo Căn ra đồng. Còn Ngu Thanh Nhàn đi được nửa đường thì lại vòng về.Hôm qua trời mưa, không ai ra đồng làm việc cả nên Ngu Thanh Nhàn không đến tìm nữ sinh kia. Hôm nay đến, lại thấy trên mặt cô ấy có thêm một vết thương.

Những lời của Phạm Xuân Hà khiến bố con nhà họ Thường chuyển ánh mắt sang Ngu Thanh Nhàn.

Ánh mắt Thường Bảo Căn dâm tà đánh giá Ngu Thanh Nhàn từ đầu đến chân, cau mày như thể không hài lòng, nhưng sau một lúc như nghĩ ra gì đó lại cười.

Không biết ngày sinh nhật của nguyên thân đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đoạn ký ức về hôm đó quá mức đau khổ, nên cô không thể nhớ ra được.

Thường Bảo Căn khiến người ta buồn nôn, Ngu Thanh Nhàn không muốn có tiếp xúc da thịt với anh ta.

Cơ thể của cô đã được chăm sóc khá tốt rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng cô lại lo lắng cho những người phụ nữ cũng bị lừa bán đến thôn này, nhất là nữ sinh ở nhà Thường Đại Hữu kia.

Số phận đời trước của cô ấy cực kỳ thê thảm, cô không có cách nào mặc kệ được.

Nhưng không may là chân của cô ấy vẫn đang bị thương, không thể đi xa được, trừ khi đợi vết thương của cô ấy hồi phục.

Ngu Thanh Nhàn lao thẳng vào núi, đi khắp đồi núi tìm kiếm dược liệu mà cô cần.

Cô tìm kiếm đến tận giữa trưa, phải đi qua hai ngọn núi lớn, Ngu Thanh Nhàn mới gom đủ dược liệu.

Lúc về đến nhà họ Thường, Thường Đại Phát đã ở đây, anh ta được mời đến khám cho con lợn nhà Thường Đại Đức nuôi.

Mấy ngày nay, ngày nào Ngu Thanh Nhàn cũng đều đặn cho lợn ăn dây sàn sạt, con lợn kia đã bị tiêu chảy suốt một tuần rồi. Cho lợn ăn là công việc của Ngu Thanh Nhàn, vì thế ba người nhà họ Thường vẫn chưa phát hiện ra chuyện lợn bị tiêu chảy.

Sau khi Phạm Xuân Hà bị Ngu Thành Nhàn dọa thì không dám chuyện gì cũng đùn đẩy cho Ngu Thanh Nhàn như trước kia nữa.

Sáng sớm, Ngu Thanh Nhàn ra ngoài một lúc lâu, bà ta mới nhớ đến việc phải cho lợn ăn. Lúc đó mới phát hiện lợn có chút không ổn.

Ở công xã không có bác sĩ thú y, thường thì Xích cước đại phu ngoài khám bệnh cho người, sẽ kiêm luôn bác sĩ cho gia súc.

Bây giờ Thường Đại Phát đang xem xét thức ăn cho lợn, lúc Ngu Thanh Nhàn về đến, ánh mắt anh ta đối diện với ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn.

Hai giây sau, Thường Đại Phát nhìn về nồi cám lợn, gạt gạt ngọn dây sàn sạt bên trong.

"Cám lợn không có vấn đề gì cả." Thường Đại Phát nói.

Lúc này không chỉ có Phạm Xuân Hà, mà đến cả Thường Đại Đức cũng cảm thấy sốt ruột. Tiền trả nợ năm nay chỉ trông cậy và con lợn này thôi.

"Ông anh à, anh kiểm tra kỹ chút đi, xem nguyên nhân lợn bị tiêu chảy là gì?" Thường Đại Đức sốt ruột nói.

"Chuyện này tôi cũng không có biện pháp nào cả, nếu không anh đến bệnh viện mua chút Oxytetracycline về cho lợn uống thử xem?" Oxytetracycline được xem như thần dược của niên đại này, người uống được, súc vật cũng uống được, còn rất có hiệu quả nữa.

Muốn mua thuốc thì lại phải tiêu thêm một khoản tiền nữa, nhưng mà cho dù không muốn đến đâu thì số tiền này vẫn phải bỏ ra.

Lại sắp đến giờ làm việc, Phạm Xuân Hà đến công xã mua thuốc, Thường Đại Đức và Thường Bảo Căn ra đồng. Còn Ngu Thanh Nhàn đi được nửa đường thì lại vòng về.

Hôm qua trời mưa, không ai ra đồng làm việc cả nên Ngu Thanh Nhàn không đến tìm nữ sinh kia. Hôm nay đến, lại thấy trên mặt cô ấy có thêm một vết thương.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Những lời của Phạm Xuân Hà khiến bố con nhà họ Thường chuyển ánh mắt sang Ngu Thanh Nhàn.Ánh mắt Thường Bảo Căn dâm tà đánh giá Ngu Thanh Nhàn từ đầu đến chân, cau mày như thể không hài lòng, nhưng sau một lúc như nghĩ ra gì đó lại cười.Không biết ngày sinh nhật của nguyên thân đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đoạn ký ức về hôm đó quá mức đau khổ, nên cô không thể nhớ ra được.Thường Bảo Căn khiến người ta buồn nôn, Ngu Thanh Nhàn không muốn có tiếp xúc da thịt với anh ta.Cơ thể của cô đã được chăm sóc khá tốt rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng cô lại lo lắng cho những người phụ nữ cũng bị lừa bán đến thôn này, nhất là nữ sinh ở nhà Thường Đại Hữu kia.Số phận đời trước của cô ấy cực kỳ thê thảm, cô không có cách nào mặc kệ được.Nhưng không may là chân của cô ấy vẫn đang bị thương, không thể đi xa được, trừ khi đợi vết thương của cô ấy hồi phục.Ngu Thanh Nhàn lao thẳng vào núi, đi khắp đồi núi tìm kiếm dược liệu mà cô cần.Cô tìm kiếm đến tận giữa trưa, phải đi qua hai ngọn núi lớn, Ngu Thanh Nhàn mới gom đủ dược liệu.Lúc về đến nhà họ Thường, Thường Đại Phát đã ở đây, anh ta được mời đến khám cho con lợn nhà Thường Đại Đức nuôi.Mấy ngày nay, ngày nào Ngu Thanh Nhàn cũng đều đặn cho lợn ăn dây sàn sạt, con lợn kia đã bị tiêu chảy suốt một tuần rồi. Cho lợn ăn là công việc của Ngu Thanh Nhàn, vì thế ba người nhà họ Thường vẫn chưa phát hiện ra chuyện lợn bị tiêu chảy.Sau khi Phạm Xuân Hà bị Ngu Thành Nhàn dọa thì không dám chuyện gì cũng đùn đẩy cho Ngu Thanh Nhàn như trước kia nữa.Sáng sớm, Ngu Thanh Nhàn ra ngoài một lúc lâu, bà ta mới nhớ đến việc phải cho lợn ăn. Lúc đó mới phát hiện lợn có chút không ổn.Ở công xã không có bác sĩ thú y, thường thì Xích cước đại phu ngoài khám bệnh cho người, sẽ kiêm luôn bác sĩ cho gia súc.Bây giờ Thường Đại Phát đang xem xét thức ăn cho lợn, lúc Ngu Thanh Nhàn về đến, ánh mắt anh ta đối diện với ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn.Hai giây sau, Thường Đại Phát nhìn về nồi cám lợn, gạt gạt ngọn dây sàn sạt bên trong."Cám lợn không có vấn đề gì cả." Thường Đại Phát nói.Lúc này không chỉ có Phạm Xuân Hà, mà đến cả Thường Đại Đức cũng cảm thấy sốt ruột. Tiền trả nợ năm nay chỉ trông cậy và con lợn này thôi."Ông anh à, anh kiểm tra kỹ chút đi, xem nguyên nhân lợn bị tiêu chảy là gì?" Thường Đại Đức sốt ruột nói."Chuyện này tôi cũng không có biện pháp nào cả, nếu không anh đến bệnh viện mua chút Oxytetracycline về cho lợn uống thử xem?" Oxytetracycline được xem như thần dược của niên đại này, người uống được, súc vật cũng uống được, còn rất có hiệu quả nữa.Muốn mua thuốc thì lại phải tiêu thêm một khoản tiền nữa, nhưng mà cho dù không muốn đến đâu thì số tiền này vẫn phải bỏ ra.Lại sắp đến giờ làm việc, Phạm Xuân Hà đến công xã mua thuốc, Thường Đại Đức và Thường Bảo Căn ra đồng. Còn Ngu Thanh Nhàn đi được nửa đường thì lại vòng về.Hôm qua trời mưa, không ai ra đồng làm việc cả nên Ngu Thanh Nhàn không đến tìm nữ sinh kia. Hôm nay đến, lại thấy trên mặt cô ấy có thêm một vết thương.

Chương 174: Chương 174