*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 178: Chương 178

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chuyện này do chị dâu hai Hạ đề xuất, chị dâu cả Hạ và anh cả Hạ đều suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện này khả thi.Bọn họ đều có đứa bé phải nuôi dưỡng, mà bọn họ đều là lao động khỏe mạnh, bốn người lớn nuôi bốn đứa bé chắc chắn có thể nuôi chúng béo mập, hơn nữa làm thế thì hai bên đều cảm thấy thoải mái.Ngu Thanh Nhàn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.Chị dâu cả Hạ nói: "Lão yêu bà nhà họ Thường kia còn làm khó em không?"Ngu Thanh Nhàn cũng không có ý định giữ bí mật giúp Phạm Xuân Hà, cô mỉm cười, ghé sát chị dâu cả Hạ thì thầm: "Bây giờ bà ta đâu dám tìm em gây phiền toái nữa. Bà ta vụng trộm với người khác bị em phát hiện, bây giờ trốn em còn không kịp đâu."Hai mắt chị dâu cả Hạ sáng lên: "Bà ta vụng trộm với ai? Sao em phát hiện ra được?"Chị dâu cả Hạ không phải người lắm miệng, nhưng vẫn là câu nói cũ thôi, ai có thể chống lại sức hút của chuyện tình nam nữ cơ chứ?"Chị cả chắc chắn không thể đoán ra người kia là ai đâu."Ngu Thanh Nhàn cứ úp úp mở mở khiến chị dâu cả Hạ càng tò mò hơn, chị ta kiềm chế hưng phấn thúc giục: "Nói nhanh đi, nói nhanh đi.""Là Thường Bảo Kim."Cái người tên Thường Bảo Kim này hầu như người ở đại đội Hà Tây đều biết. Cha mẹ anh ta mất sớm, là nhà nhà ở thôn Xương Sơn bỏ cơm nuôi lớn anh ta.Vì trong nhà nghèo khó, nên anh ta hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ. Mãi cho đến khi em gái anh ta mười tám tuổi, anh ta gả em gái ra ngoài rồi mới tìm cho mình một mối.Người vợ hiện tại của anh ta được mai mối cưới gả đàng hoàng, gả cho Thường Bảo Kim được ba năm thì sinh ra hai đứa con.Có đứa con chống lưng, lại có nhà mẹ đẻ để dựa vào nên sống lưng của vợ Thường Bảo Kim cực kỳ thẳng, đanh đá đáo để đến độ trong thôn khó ai sánh kịp.Năm 1958, trong thôn tổ chức đại hội cử tri bầu ra đội trưởng dân binh, Thường Bảo Kim trúng cử, từ đó về sau vẫn luôn đảm nhiệm chức đội trưởng của thôn.Từ đó cuộc sống của anh ta thoải mái hẳn ra, ngày nào cũng họp hành với đội trưởng dân binh của các thôn khác trong đại đội Hà Tây, thật sự rất bận rộn.Chị dâu cả Hạ che miệng khó tin: "Lão yêu bà Phạm Xuân Hà kia cũng hơn năm mươi rồi đúng không? Mà Thường Bảo Kim năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ?""Bốn mươi bốn tuổi."Cách nhau nhiều tuổi như thế, lại có vai vế thím cháu, chị dâu cả Hạ kích động vỗ đùi cái đét: "Em cả à, em chắc chắn chưa? Hai người bọn họ thực sự có một chân à?""Em nhìn rõ mà. Tối hôm trước anh hai đến truyền tin cho em, bọn họ còn yêu đương vụng trộm ngay trong vườn ở hậu viện đấy."Cô em chồng nhà mình là người thành thật, cô dám nói như thế, chị dâu cả Hạ thật ra đã tin chín phần, trong lòng chị ta lại đang cân nhắc xem nên truyền chuyện này ra ngoài bằng cách nào.Ngu Thanh Nhàn còn sợ chị ta chưa đủ kinh ngạc nên ném cho chị dâu cả Hạ thêm một quả b.o.m nữa: "Mà hình như Thường Bảo Căn là con của Thường Bảo Kim.""!!!" Chị dâu cả Hạ đã kích động đến mức không nói thành lời nữa rồi.Ngu Thanh Nhàn vội vàng vỗ vỗ lưng cho chị ta: "Chị cả, chị đừng kích động quá, đừng kích động quá nhé."

Chuyện này do chị dâu hai Hạ đề xuất, chị dâu cả Hạ và anh cả Hạ đều suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện này khả thi.

Bọn họ đều có đứa bé phải nuôi dưỡng, mà bọn họ đều là lao động khỏe mạnh, bốn người lớn nuôi bốn đứa bé chắc chắn có thể nuôi chúng béo mập, hơn nữa làm thế thì hai bên đều cảm thấy thoải mái.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Chị dâu cả Hạ nói: "Lão yêu bà nhà họ Thường kia còn làm khó em không?"

Ngu Thanh Nhàn cũng không có ý định giữ bí mật giúp Phạm Xuân Hà, cô mỉm cười, ghé sát chị dâu cả Hạ thì thầm: "Bây giờ bà ta đâu dám tìm em gây phiền toái nữa. Bà ta vụng trộm với người khác bị em phát hiện, bây giờ trốn em còn không kịp đâu."

Hai mắt chị dâu cả Hạ sáng lên: "Bà ta vụng trộm với ai? Sao em phát hiện ra được?"

Chị dâu cả Hạ không phải người lắm miệng, nhưng vẫn là câu nói cũ thôi, ai có thể chống lại sức hút của chuyện tình nam nữ cơ chứ?

"Chị cả chắc chắn không thể đoán ra người kia là ai đâu."

Ngu Thanh Nhàn cứ úp úp mở mở khiến chị dâu cả Hạ càng tò mò hơn, chị ta kiềm chế hưng phấn thúc giục: "Nói nhanh đi, nói nhanh đi."

"Là Thường Bảo Kim."

Cái người tên Thường Bảo Kim này hầu như người ở đại đội Hà Tây đều biết. Cha mẹ anh ta mất sớm, là nhà nhà ở thôn Xương Sơn bỏ cơm nuôi lớn anh ta.

Vì trong nhà nghèo khó, nên anh ta hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ. Mãi cho đến khi em gái anh ta mười tám tuổi, anh ta gả em gái ra ngoài rồi mới tìm cho mình một mối.

Người vợ hiện tại của anh ta được mai mối cưới gả đàng hoàng, gả cho Thường Bảo Kim được ba năm thì sinh ra hai đứa con.

Có đứa con chống lưng, lại có nhà mẹ đẻ để dựa vào nên sống lưng của vợ Thường Bảo Kim cực kỳ thẳng, đanh đá đáo để đến độ trong thôn khó ai sánh kịp.

Năm 1958, trong thôn tổ chức đại hội cử tri bầu ra đội trưởng dân binh, Thường Bảo Kim trúng cử, từ đó về sau vẫn luôn đảm nhiệm chức đội trưởng của thôn.

Từ đó cuộc sống của anh ta thoải mái hẳn ra, ngày nào cũng họp hành với đội trưởng dân binh của các thôn khác trong đại đội Hà Tây, thật sự rất bận rộn.

Chị dâu cả Hạ che miệng khó tin: "Lão yêu bà Phạm Xuân Hà kia cũng hơn năm mươi rồi đúng không? Mà Thường Bảo Kim năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ?"

"Bốn mươi bốn tuổi."

Cách nhau nhiều tuổi như thế, lại có vai vế thím cháu, chị dâu cả Hạ kích động vỗ đùi cái đét: "Em cả à, em chắc chắn chưa? Hai người bọn họ thực sự có một chân à?"

"Em nhìn rõ mà. Tối hôm trước anh hai đến truyền tin cho em, bọn họ còn yêu đương vụng trộm ngay trong vườn ở hậu viện đấy."

Cô em chồng nhà mình là người thành thật, cô dám nói như thế, chị dâu cả Hạ thật ra đã tin chín phần, trong lòng chị ta lại đang cân nhắc xem nên truyền chuyện này ra ngoài bằng cách nào.

Ngu Thanh Nhàn còn sợ chị ta chưa đủ kinh ngạc nên ném cho chị dâu cả Hạ thêm một quả b.o.m nữa: "Mà hình như Thường Bảo Căn là con của Thường Bảo Kim."

"!!!" Chị dâu cả Hạ đã kích động đến mức không nói thành lời nữa rồi.

Ngu Thanh Nhàn vội vàng vỗ vỗ lưng cho chị ta: "Chị cả, chị đừng kích động quá, đừng kích động quá nhé."

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chuyện này do chị dâu hai Hạ đề xuất, chị dâu cả Hạ và anh cả Hạ đều suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện này khả thi.Bọn họ đều có đứa bé phải nuôi dưỡng, mà bọn họ đều là lao động khỏe mạnh, bốn người lớn nuôi bốn đứa bé chắc chắn có thể nuôi chúng béo mập, hơn nữa làm thế thì hai bên đều cảm thấy thoải mái.Ngu Thanh Nhàn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.Chị dâu cả Hạ nói: "Lão yêu bà nhà họ Thường kia còn làm khó em không?"Ngu Thanh Nhàn cũng không có ý định giữ bí mật giúp Phạm Xuân Hà, cô mỉm cười, ghé sát chị dâu cả Hạ thì thầm: "Bây giờ bà ta đâu dám tìm em gây phiền toái nữa. Bà ta vụng trộm với người khác bị em phát hiện, bây giờ trốn em còn không kịp đâu."Hai mắt chị dâu cả Hạ sáng lên: "Bà ta vụng trộm với ai? Sao em phát hiện ra được?"Chị dâu cả Hạ không phải người lắm miệng, nhưng vẫn là câu nói cũ thôi, ai có thể chống lại sức hút của chuyện tình nam nữ cơ chứ?"Chị cả chắc chắn không thể đoán ra người kia là ai đâu."Ngu Thanh Nhàn cứ úp úp mở mở khiến chị dâu cả Hạ càng tò mò hơn, chị ta kiềm chế hưng phấn thúc giục: "Nói nhanh đi, nói nhanh đi.""Là Thường Bảo Kim."Cái người tên Thường Bảo Kim này hầu như người ở đại đội Hà Tây đều biết. Cha mẹ anh ta mất sớm, là nhà nhà ở thôn Xương Sơn bỏ cơm nuôi lớn anh ta.Vì trong nhà nghèo khó, nên anh ta hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ. Mãi cho đến khi em gái anh ta mười tám tuổi, anh ta gả em gái ra ngoài rồi mới tìm cho mình một mối.Người vợ hiện tại của anh ta được mai mối cưới gả đàng hoàng, gả cho Thường Bảo Kim được ba năm thì sinh ra hai đứa con.Có đứa con chống lưng, lại có nhà mẹ đẻ để dựa vào nên sống lưng của vợ Thường Bảo Kim cực kỳ thẳng, đanh đá đáo để đến độ trong thôn khó ai sánh kịp.Năm 1958, trong thôn tổ chức đại hội cử tri bầu ra đội trưởng dân binh, Thường Bảo Kim trúng cử, từ đó về sau vẫn luôn đảm nhiệm chức đội trưởng của thôn.Từ đó cuộc sống của anh ta thoải mái hẳn ra, ngày nào cũng họp hành với đội trưởng dân binh của các thôn khác trong đại đội Hà Tây, thật sự rất bận rộn.Chị dâu cả Hạ che miệng khó tin: "Lão yêu bà Phạm Xuân Hà kia cũng hơn năm mươi rồi đúng không? Mà Thường Bảo Kim năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ?""Bốn mươi bốn tuổi."Cách nhau nhiều tuổi như thế, lại có vai vế thím cháu, chị dâu cả Hạ kích động vỗ đùi cái đét: "Em cả à, em chắc chắn chưa? Hai người bọn họ thực sự có một chân à?""Em nhìn rõ mà. Tối hôm trước anh hai đến truyền tin cho em, bọn họ còn yêu đương vụng trộm ngay trong vườn ở hậu viện đấy."Cô em chồng nhà mình là người thành thật, cô dám nói như thế, chị dâu cả Hạ thật ra đã tin chín phần, trong lòng chị ta lại đang cân nhắc xem nên truyền chuyện này ra ngoài bằng cách nào.Ngu Thanh Nhàn còn sợ chị ta chưa đủ kinh ngạc nên ném cho chị dâu cả Hạ thêm một quả b.o.m nữa: "Mà hình như Thường Bảo Căn là con của Thường Bảo Kim.""!!!" Chị dâu cả Hạ đã kích động đến mức không nói thành lời nữa rồi.Ngu Thanh Nhàn vội vàng vỗ vỗ lưng cho chị ta: "Chị cả, chị đừng kích động quá, đừng kích động quá nhé."

Chương 178: Chương 178