*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 188: Chương 188
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bí thư chi bộ thôn là một người tàn nhẫn. Người trong thôn muốn mua vợ đều phải đến đăng ký với ông ta, ông ta lại đi liên lạc với đám buôn lậu, để hưởng chút tiền chênh lệch ở giữa.Cú đá của ông ta đá trúng chỗ dưới rốn ba tấc của Thường Bảo Căn, khiến Thường Bảo Căn đau đến nhăn nhó mặt mày.Thường Đại Đức ngồi trong đám người, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên. Phạm Xuân Hà hét lên một tiếng, nhưng ngoại trừ hét chói tai, bà ta cũng không làm gì khác được, trái lại còn bị Thường Đại Đức liếc một cái sắc lẹm.Tiếng hét của Phạm Xuân Hà giống như một tín hiệu, tập hợp đám phụ nữ muốn chạy trốn về chân núi sau nhà Thường Đại Hữu.Họ đợi một lúc lâu, Ngu Thanh Nhàn mới vội vàng chạy đến: "Đến đông đủ chưa?"Trong những người này, chỉ có Yến Ninh từng tiếp xúc với Ngu Thanh Nhàn, với mấy người khác thì không quá quen thuộc. Cô ta đại diện trả lời: "Đến đủ rồi."Ngu Thanh Nhàn "ừ" một tiếng: "Đi thôi."Sau đó, cô dẫn đầu đi về nơi lễ Phật trên núi, Yến Ninh và người phụ nữ bị gãy xương sườn kia đi theo sát cô.Mấy người còn lại đều đã sinh con, họ ngoảnh đầu lại nhìn về phía thôn, rơm rớm nước mắt rồi quyết tâm đuổi kịp bước chân của Ngu Thanh Nhàn.Mấy người vừa lên đến đỉnh núi thì nghe được tiếng hét chói tai của một người phụ nữ: "Mau đến đây, có người muốn bỏ trốn."Sắc mặt của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen lập tức thay đổi: "Là vợ của Thường Bảo Trụ."Lô Tú Mẫn mắng một câu tục tĩu: "Con ả này có bệnh không thế, người ta không coi cô ta là người mà cô ta vẫn cố sáp đến gần. Đi nhanh thôi, không thể bị bắt lại được."Ngu Thanh Nhàn cũng không ngờ trên đời này có một người não tàn đến mức này, trong lòng cô thầm mắng một câu, rẽ vào một con đường bên cạnh: "Đi theo tôi, đi về phía này. Bên kia có một cái động, vào đó trốn một lát đã. Các cô cứ yên tâm, không ai biết cái động kia cả."Ngu Thanh Nhàn dẫn mấy người phụ nữ đi đến cái động mà cô đã phát hiện.Cái thôn phía sau lưng họ bắt đầu có ánh đuốc le lói, người phụ nữ là vợ của Thường Bảo Trụ kia đang say sưa kể với người đàn ông của mình về chuyện cô ta phát hiện có người muốn bỏ trốn.Cái hang động mà Ngu Thanh Nhàn tìm được rất bí mật, lối ra vào rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Bên ngoài lại được đám dây leo trùm kín.Ngu Thanh Nhàn nhường mấy người phụ nữ kia vào trước, cô đi vào sau cùng. Trước khi vào, cô dùng linh lực vén lại đám cỏ mà họ vừa dẫm lên, khiến cho chúng nó khôi phục về trạng thái ban đầu.Chân trước cô tiến vào hang động, chân sau truy binh đã đuổi tới.Không gian trong hang động rất lớn, các cô có tổng cộng bảy người nhưng vẫn còn thừa ra một khoảng trống.Mấy người ngồi sát vào vách đá, không ai lên tiếng, ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận, chỉ sợ thở quá lớn thì người bên ngoài sẽ nghe được.Ngu Thanh Nhàn giải phóng thần thức, đợi đám người đi tìm các cô đi xa mới bắt đầu lên tiếng:"Chúng ta nhiều người bỏ trốn như thế, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý định đâu. Mấy ngày tiếp theo có khả năng họ sẽ liên tục lên núi tuần tra, chúng ta cứ trốn ở chỗ này trước đã."
Bí thư chi bộ thôn là một người tàn nhẫn. Người trong thôn muốn mua vợ đều phải đến đăng ký với ông ta, ông ta lại đi liên lạc với đám buôn lậu, để hưởng chút tiền chênh lệch ở giữa.
Cú đá của ông ta đá trúng chỗ dưới rốn ba tấc của Thường Bảo Căn, khiến Thường Bảo Căn đau đến nhăn nhó mặt mày.
Thường Đại Đức ngồi trong đám người, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên. Phạm Xuân Hà hét lên một tiếng, nhưng ngoại trừ hét chói tai, bà ta cũng không làm gì khác được, trái lại còn bị Thường Đại Đức liếc một cái sắc lẹm.
Tiếng hét của Phạm Xuân Hà giống như một tín hiệu, tập hợp đám phụ nữ muốn chạy trốn về chân núi sau nhà Thường Đại Hữu.
Họ đợi một lúc lâu, Ngu Thanh Nhàn mới vội vàng chạy đến: "Đến đông đủ chưa?"
Trong những người này, chỉ có Yến Ninh từng tiếp xúc với Ngu Thanh Nhàn, với mấy người khác thì không quá quen thuộc. Cô ta đại diện trả lời: "Đến đủ rồi."
Ngu Thanh Nhàn "ừ" một tiếng: "Đi thôi."
Sau đó, cô dẫn đầu đi về nơi lễ Phật trên núi, Yến Ninh và người phụ nữ bị gãy xương sườn kia đi theo sát cô.
Mấy người còn lại đều đã sinh con, họ ngoảnh đầu lại nhìn về phía thôn, rơm rớm nước mắt rồi quyết tâm đuổi kịp bước chân của Ngu Thanh Nhàn.
Mấy người vừa lên đến đỉnh núi thì nghe được tiếng hét chói tai của một người phụ nữ: "Mau đến đây, có người muốn bỏ trốn."
Sắc mặt của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen lập tức thay đổi: "Là vợ của Thường Bảo Trụ."
Lô Tú Mẫn mắng một câu tục tĩu: "Con ả này có bệnh không thế, người ta không coi cô ta là người mà cô ta vẫn cố sáp đến gần. Đi nhanh thôi, không thể bị bắt lại được."
Ngu Thanh Nhàn cũng không ngờ trên đời này có một người não tàn đến mức này, trong lòng cô thầm mắng một câu, rẽ vào một con đường bên cạnh: "Đi theo tôi, đi về phía này. Bên kia có một cái động, vào đó trốn một lát đã. Các cô cứ yên tâm, không ai biết cái động kia cả."
Ngu Thanh Nhàn dẫn mấy người phụ nữ đi đến cái động mà cô đã phát hiện.
Cái thôn phía sau lưng họ bắt đầu có ánh đuốc le lói, người phụ nữ là vợ của Thường Bảo Trụ kia đang say sưa kể với người đàn ông của mình về chuyện cô ta phát hiện có người muốn bỏ trốn.
Cái hang động mà Ngu Thanh Nhàn tìm được rất bí mật, lối ra vào rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Bên ngoài lại được đám dây leo trùm kín.
Ngu Thanh Nhàn nhường mấy người phụ nữ kia vào trước, cô đi vào sau cùng. Trước khi vào, cô dùng linh lực vén lại đám cỏ mà họ vừa dẫm lên, khiến cho chúng nó khôi phục về trạng thái ban đầu.
Chân trước cô tiến vào hang động, chân sau truy binh đã đuổi tới.
Không gian trong hang động rất lớn, các cô có tổng cộng bảy người nhưng vẫn còn thừa ra một khoảng trống.
Mấy người ngồi sát vào vách đá, không ai lên tiếng, ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận, chỉ sợ thở quá lớn thì người bên ngoài sẽ nghe được.
Ngu Thanh Nhàn giải phóng thần thức, đợi đám người đi tìm các cô đi xa mới bắt đầu lên tiếng:
"Chúng ta nhiều người bỏ trốn như thế, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý định đâu. Mấy ngày tiếp theo có khả năng họ sẽ liên tục lên núi tuần tra, chúng ta cứ trốn ở chỗ này trước đã."
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bí thư chi bộ thôn là một người tàn nhẫn. Người trong thôn muốn mua vợ đều phải đến đăng ký với ông ta, ông ta lại đi liên lạc với đám buôn lậu, để hưởng chút tiền chênh lệch ở giữa.Cú đá của ông ta đá trúng chỗ dưới rốn ba tấc của Thường Bảo Căn, khiến Thường Bảo Căn đau đến nhăn nhó mặt mày.Thường Đại Đức ngồi trong đám người, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên. Phạm Xuân Hà hét lên một tiếng, nhưng ngoại trừ hét chói tai, bà ta cũng không làm gì khác được, trái lại còn bị Thường Đại Đức liếc một cái sắc lẹm.Tiếng hét của Phạm Xuân Hà giống như một tín hiệu, tập hợp đám phụ nữ muốn chạy trốn về chân núi sau nhà Thường Đại Hữu.Họ đợi một lúc lâu, Ngu Thanh Nhàn mới vội vàng chạy đến: "Đến đông đủ chưa?"Trong những người này, chỉ có Yến Ninh từng tiếp xúc với Ngu Thanh Nhàn, với mấy người khác thì không quá quen thuộc. Cô ta đại diện trả lời: "Đến đủ rồi."Ngu Thanh Nhàn "ừ" một tiếng: "Đi thôi."Sau đó, cô dẫn đầu đi về nơi lễ Phật trên núi, Yến Ninh và người phụ nữ bị gãy xương sườn kia đi theo sát cô.Mấy người còn lại đều đã sinh con, họ ngoảnh đầu lại nhìn về phía thôn, rơm rớm nước mắt rồi quyết tâm đuổi kịp bước chân của Ngu Thanh Nhàn.Mấy người vừa lên đến đỉnh núi thì nghe được tiếng hét chói tai của một người phụ nữ: "Mau đến đây, có người muốn bỏ trốn."Sắc mặt của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen lập tức thay đổi: "Là vợ của Thường Bảo Trụ."Lô Tú Mẫn mắng một câu tục tĩu: "Con ả này có bệnh không thế, người ta không coi cô ta là người mà cô ta vẫn cố sáp đến gần. Đi nhanh thôi, không thể bị bắt lại được."Ngu Thanh Nhàn cũng không ngờ trên đời này có một người não tàn đến mức này, trong lòng cô thầm mắng một câu, rẽ vào một con đường bên cạnh: "Đi theo tôi, đi về phía này. Bên kia có một cái động, vào đó trốn một lát đã. Các cô cứ yên tâm, không ai biết cái động kia cả."Ngu Thanh Nhàn dẫn mấy người phụ nữ đi đến cái động mà cô đã phát hiện.Cái thôn phía sau lưng họ bắt đầu có ánh đuốc le lói, người phụ nữ là vợ của Thường Bảo Trụ kia đang say sưa kể với người đàn ông của mình về chuyện cô ta phát hiện có người muốn bỏ trốn.Cái hang động mà Ngu Thanh Nhàn tìm được rất bí mật, lối ra vào rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Bên ngoài lại được đám dây leo trùm kín.Ngu Thanh Nhàn nhường mấy người phụ nữ kia vào trước, cô đi vào sau cùng. Trước khi vào, cô dùng linh lực vén lại đám cỏ mà họ vừa dẫm lên, khiến cho chúng nó khôi phục về trạng thái ban đầu.Chân trước cô tiến vào hang động, chân sau truy binh đã đuổi tới.Không gian trong hang động rất lớn, các cô có tổng cộng bảy người nhưng vẫn còn thừa ra một khoảng trống.Mấy người ngồi sát vào vách đá, không ai lên tiếng, ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận, chỉ sợ thở quá lớn thì người bên ngoài sẽ nghe được.Ngu Thanh Nhàn giải phóng thần thức, đợi đám người đi tìm các cô đi xa mới bắt đầu lên tiếng:"Chúng ta nhiều người bỏ trốn như thế, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý định đâu. Mấy ngày tiếp theo có khả năng họ sẽ liên tục lên núi tuần tra, chúng ta cứ trốn ở chỗ này trước đã."