*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 192: Chương 192

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngay khi họ sắp đến địa điểm nghỉ ngơi *****ên thì Thường Đại Hữu bỗng nhiên xuất hiện ở gần chỗ họ, Ngu Thanh Nhàn vội kéo mọi người trốn vào lùm cây.Tay Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng thi triển trận pháp ẩn náu.Tìm suốt một đêm rồi, Thường Đại Hữu cũng mệt c.h.ế.t đi được, hai mắt anh ta díu lại đi ngang qua trước mặt mấy người phụ nữ.Chờ anh ta đi xa rồi, Ngu Thanh Nhàn mới bảo mọi người đứng lên, lần này không ai hẹn ai, nhưng cả đám người đều đồng loạt tăng nhanh bước chân.Vết thương trên chân của Yến Ninh vẫn chưa lành hẳn, đi bộ lâu như thế đã đến giới hạn chịu đựng của cô ta rồi, lúc này miệng vết thương bị nứt ra vô cùng đau đớn.Ngu Thanh Nhàn đã nhận ra, mấy người phụ nữ còn lại cũng vậy, họ tiến lên đỡ Yến Ninh, nhưng họ cũng mệt lắm rồi, tinh thần cũng căng thẳng tột độ, mắt thấy họ sắp vấp phải cành cây trên mặt đất trước mặt, Ngu Thanh Nhàn níu họ lại.Ngu Thanh Nhàn đưa cái túi mình vẫn đeo trên lưng cho Lô Tú Mẫn, ngồi xổm xuống trước mặt Yến Ninh, nói: "Lên đi, tôi cõng cô."Nguyên thân bị ngược đãi, vẫn luôn ăn không đủ no nên cơ thể của cô ấy chỉ cao khoảng một mét năm mươi mấy, hơn nữa cô còn rất gầy, có vẻ chưa đến bốn mươi cân, gầy yếu đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ đã có thể thổi bay.Mà cơ thể Yến Ninh cao gần một mét bảy, cho dù bây giờ cô ta có gầy đi nữa cũng phải bốn mươi, bốn mươi lăm cân, Yến Ninh sợ mình đè ngã Ngu Thanh Nhàn."Nhanh lên, bọn họ sắp đuổi kịp bây giờ."Yến Ninh nghe xong thì không dám do dự nữa, trực tiếp nằm sấp lên lưng cô.Yến Ninh ghé vào lưng của Ngu Thanh Nhàn, hốc mắt ẩm ướt.Mấy tháng bị bắt cóc rồi bán đi này, cô ta đã cảm nhận hết ấm lạnh trên đời. Cảm nhận xong thì cảm thấy nhân tính quá xấu xa.Cũng vì thế, cô ta mới hiểu được sự lương thiện của Ngu Thanh Nhàn đáng quý biết bao nhiêu.Ngu Thanh Nhàn cảm nhận được sự nóng ấm ở bả vai, bước chân cô dừng một lát.Mặt trời bắt đầu ló rạng, ánh sáng lấp ló sau những tầng mây ở phía đông. Cuối cùng Ngu Thanh Nhàn cũng dẫn mọi người đến địa điểm nghỉ ngơi.Trước đó, Ngu Thanh Nhàn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô còn để thêm chút nước và vật dụng vào trong đó.Địa điểm nghỉ ngơi này vẫn kín đáo như trước. Lúc này, mấy người đang ngồi trong hang động, Ngu Thanh Nhàn tháo cái bọc vải ra, lấy bánh mì lớn mà mình đã làm từ trước ở trong không gian ra.Chạy trốn suốt một đường, mọi người đã vừa mệt vừa đói, cho dù bánh mì lạnh cứng thì mọi người cũng không ghét bỏ.Mỗi người đều cắn một miếng bánh mì xong lại uống một ngụm nước lạnh, ăn no năm sáu phần thì ngừng lại, cho dù Ngu Thanh Nhàn khuyên bảo thế nào cũng không ăn tiếp."Em Thanh Nhàn à, ăn no năm sáu phần là được rồi, bọn tôi ở trong thôn cũng ăn thế mà, sớm đã quen rồi. Chỗ bánh mì này cũng không nhiều lắm, cứ giữ lại trước, tiếp theo còn phải đi một đoạn đường dài nữa mà." Lô Tú Mẫn nói.Thôn Xương Sơn khá nghèo, mà mỗi nhà có không ít con, lại mang tâm lý trọng nam khinh nữ, vì thế thức ăn chủ yếu để dành cho đàn ông ăn, phụ nữ chỉ có thể ăn một phần nhỏ. Phụ nữ có thể ăn một cách tùy ý giống như Phạm Xuân Hà có thể đếm trên đầu ngón tay.Ngu Thanh Nhàn nghe vậy cũng không khuyên họ nữa.

Ngay khi họ sắp đến địa điểm nghỉ ngơi *****ên thì Thường Đại Hữu bỗng nhiên xuất hiện ở gần chỗ họ, Ngu Thanh Nhàn vội kéo mọi người trốn vào lùm cây.

Tay Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng thi triển trận pháp ẩn náu.

Tìm suốt một đêm rồi, Thường Đại Hữu cũng mệt c.h.ế.t đi được, hai mắt anh ta díu lại đi ngang qua trước mặt mấy người phụ nữ.

Chờ anh ta đi xa rồi, Ngu Thanh Nhàn mới bảo mọi người đứng lên, lần này không ai hẹn ai, nhưng cả đám người đều đồng loạt tăng nhanh bước chân.

Vết thương trên chân của Yến Ninh vẫn chưa lành hẳn, đi bộ lâu như thế đã đến giới hạn chịu đựng của cô ta rồi, lúc này miệng vết thương bị nứt ra vô cùng đau đớn.

Ngu Thanh Nhàn đã nhận ra, mấy người phụ nữ còn lại cũng vậy, họ tiến lên đỡ Yến Ninh, nhưng họ cũng mệt lắm rồi, tinh thần cũng căng thẳng tột độ, mắt thấy họ sắp vấp phải cành cây trên mặt đất trước mặt, Ngu Thanh Nhàn níu họ lại.

Ngu Thanh Nhàn đưa cái túi mình vẫn đeo trên lưng cho Lô Tú Mẫn, ngồi xổm xuống trước mặt Yến Ninh, nói: "Lên đi, tôi cõng cô."

Nguyên thân bị ngược đãi, vẫn luôn ăn không đủ no nên cơ thể của cô ấy chỉ cao khoảng một mét năm mươi mấy, hơn nữa cô còn rất gầy, có vẻ chưa đến bốn mươi cân, gầy yếu đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ đã có thể thổi bay.

Mà cơ thể Yến Ninh cao gần một mét bảy, cho dù bây giờ cô ta có gầy đi nữa cũng phải bốn mươi, bốn mươi lăm cân, Yến Ninh sợ mình đè ngã Ngu Thanh Nhàn.

"Nhanh lên, bọn họ sắp đuổi kịp bây giờ."

Yến Ninh nghe xong thì không dám do dự nữa, trực tiếp nằm sấp lên lưng cô.

Yến Ninh ghé vào lưng của Ngu Thanh Nhàn, hốc mắt ẩm ướt.

Mấy tháng bị bắt cóc rồi bán đi này, cô ta đã cảm nhận hết ấm lạnh trên đời. Cảm nhận xong thì cảm thấy nhân tính quá xấu xa.

Cũng vì thế, cô ta mới hiểu được sự lương thiện của Ngu Thanh Nhàn đáng quý biết bao nhiêu.

Ngu Thanh Nhàn cảm nhận được sự nóng ấm ở bả vai, bước chân cô dừng một lát.

Mặt trời bắt đầu ló rạng, ánh sáng lấp ló sau những tầng mây ở phía đông. Cuối cùng Ngu Thanh Nhàn cũng dẫn mọi người đến địa điểm nghỉ ngơi.

Trước đó, Ngu Thanh Nhàn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô còn để thêm chút nước và vật dụng vào trong đó.

Địa điểm nghỉ ngơi này vẫn kín đáo như trước. Lúc này, mấy người đang ngồi trong hang động, Ngu Thanh Nhàn tháo cái bọc vải ra, lấy bánh mì lớn mà mình đã làm từ trước ở trong không gian ra.

Chạy trốn suốt một đường, mọi người đã vừa mệt vừa đói, cho dù bánh mì lạnh cứng thì mọi người cũng không ghét bỏ.

Mỗi người đều cắn một miếng bánh mì xong lại uống một ngụm nước lạnh, ăn no năm sáu phần thì ngừng lại, cho dù Ngu Thanh Nhàn khuyên bảo thế nào cũng không ăn tiếp.

"Em Thanh Nhàn à, ăn no năm sáu phần là được rồi, bọn tôi ở trong thôn cũng ăn thế mà, sớm đã quen rồi. Chỗ bánh mì này cũng không nhiều lắm, cứ giữ lại trước, tiếp theo còn phải đi một đoạn đường dài nữa mà." Lô Tú Mẫn nói.

Thôn Xương Sơn khá nghèo, mà mỗi nhà có không ít con, lại mang tâm lý trọng nam khinh nữ, vì thế thức ăn chủ yếu để dành cho đàn ông ăn, phụ nữ chỉ có thể ăn một phần nhỏ. Phụ nữ có thể ăn một cách tùy ý giống như Phạm Xuân Hà có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ngu Thanh Nhàn nghe vậy cũng không khuyên họ nữa.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngay khi họ sắp đến địa điểm nghỉ ngơi *****ên thì Thường Đại Hữu bỗng nhiên xuất hiện ở gần chỗ họ, Ngu Thanh Nhàn vội kéo mọi người trốn vào lùm cây.Tay Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng thi triển trận pháp ẩn náu.Tìm suốt một đêm rồi, Thường Đại Hữu cũng mệt c.h.ế.t đi được, hai mắt anh ta díu lại đi ngang qua trước mặt mấy người phụ nữ.Chờ anh ta đi xa rồi, Ngu Thanh Nhàn mới bảo mọi người đứng lên, lần này không ai hẹn ai, nhưng cả đám người đều đồng loạt tăng nhanh bước chân.Vết thương trên chân của Yến Ninh vẫn chưa lành hẳn, đi bộ lâu như thế đã đến giới hạn chịu đựng của cô ta rồi, lúc này miệng vết thương bị nứt ra vô cùng đau đớn.Ngu Thanh Nhàn đã nhận ra, mấy người phụ nữ còn lại cũng vậy, họ tiến lên đỡ Yến Ninh, nhưng họ cũng mệt lắm rồi, tinh thần cũng căng thẳng tột độ, mắt thấy họ sắp vấp phải cành cây trên mặt đất trước mặt, Ngu Thanh Nhàn níu họ lại.Ngu Thanh Nhàn đưa cái túi mình vẫn đeo trên lưng cho Lô Tú Mẫn, ngồi xổm xuống trước mặt Yến Ninh, nói: "Lên đi, tôi cõng cô."Nguyên thân bị ngược đãi, vẫn luôn ăn không đủ no nên cơ thể của cô ấy chỉ cao khoảng một mét năm mươi mấy, hơn nữa cô còn rất gầy, có vẻ chưa đến bốn mươi cân, gầy yếu đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ đã có thể thổi bay.Mà cơ thể Yến Ninh cao gần một mét bảy, cho dù bây giờ cô ta có gầy đi nữa cũng phải bốn mươi, bốn mươi lăm cân, Yến Ninh sợ mình đè ngã Ngu Thanh Nhàn."Nhanh lên, bọn họ sắp đuổi kịp bây giờ."Yến Ninh nghe xong thì không dám do dự nữa, trực tiếp nằm sấp lên lưng cô.Yến Ninh ghé vào lưng của Ngu Thanh Nhàn, hốc mắt ẩm ướt.Mấy tháng bị bắt cóc rồi bán đi này, cô ta đã cảm nhận hết ấm lạnh trên đời. Cảm nhận xong thì cảm thấy nhân tính quá xấu xa.Cũng vì thế, cô ta mới hiểu được sự lương thiện của Ngu Thanh Nhàn đáng quý biết bao nhiêu.Ngu Thanh Nhàn cảm nhận được sự nóng ấm ở bả vai, bước chân cô dừng một lát.Mặt trời bắt đầu ló rạng, ánh sáng lấp ló sau những tầng mây ở phía đông. Cuối cùng Ngu Thanh Nhàn cũng dẫn mọi người đến địa điểm nghỉ ngơi.Trước đó, Ngu Thanh Nhàn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô còn để thêm chút nước và vật dụng vào trong đó.Địa điểm nghỉ ngơi này vẫn kín đáo như trước. Lúc này, mấy người đang ngồi trong hang động, Ngu Thanh Nhàn tháo cái bọc vải ra, lấy bánh mì lớn mà mình đã làm từ trước ở trong không gian ra.Chạy trốn suốt một đường, mọi người đã vừa mệt vừa đói, cho dù bánh mì lạnh cứng thì mọi người cũng không ghét bỏ.Mỗi người đều cắn một miếng bánh mì xong lại uống một ngụm nước lạnh, ăn no năm sáu phần thì ngừng lại, cho dù Ngu Thanh Nhàn khuyên bảo thế nào cũng không ăn tiếp."Em Thanh Nhàn à, ăn no năm sáu phần là được rồi, bọn tôi ở trong thôn cũng ăn thế mà, sớm đã quen rồi. Chỗ bánh mì này cũng không nhiều lắm, cứ giữ lại trước, tiếp theo còn phải đi một đoạn đường dài nữa mà." Lô Tú Mẫn nói.Thôn Xương Sơn khá nghèo, mà mỗi nhà có không ít con, lại mang tâm lý trọng nam khinh nữ, vì thế thức ăn chủ yếu để dành cho đàn ông ăn, phụ nữ chỉ có thể ăn một phần nhỏ. Phụ nữ có thể ăn một cách tùy ý giống như Phạm Xuân Hà có thể đếm trên đầu ngón tay.Ngu Thanh Nhàn nghe vậy cũng không khuyên họ nữa.

Chương 192: Chương 192