*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 198: Chương 198
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Lô Tú Mẫn bị bán đến thôn Xương Sơn nhiều năm, chuyện mấy thanh niên trí thức ở Hạ gia trang giúp những phụ nữ bị lừa bán viết thư bị gây khó dễ, chị ta là người rõ nhất.Chị ta quả thực không yên tâm đối với mấy kẻ làm nhà nước này.Ngu Thanh Nhàn nắm c.h.ặ.t t.a.y chị ta:"Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta phải tin trên thế giới này luôn có nhiều người tốt hơn người xấu. Dù sao con sâu làm rầu nồi canh cũng là thiểu số, cảnh sát là công bộc của nhân dân, bảo vệ nhân dân là nghĩa vụ của bọn họ, các chị phải có lòng tin với Tổ quốc và cảnh sát!”Tay của Lô Tú Mẫn run run, còn đám người Hoàng Tiểu Phân vịn nhau đứng bên đường, chăm chú dựa vào tường, đó là một loại tư thế phòng bị.Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Yến Ninh, người vẫn luôn biểu hiện rất lớn mật lúc này lại để lộ vẻ mặt tương tự Lô Tú Mẫn.Ngu Thanh Nhàn cảm giác giống như có một cục bông gòn đang mắc kẹt trong cổ họng, khiến trái tim cô đau nhói.Cả một đoạn đường này, mấy người phụ nữ đều lộ ra dáng vẻ vô cùng lạc quan, các cô mặc sức tưởng tượng về tương lai, trò chuyện cười nói, Ngu Thanh Nhàn cũng cho rằng trốn thoát khỏi thôn, các cô sẽ thoải mái, sẽ tự do.Cô thậm chí còn nghĩ sau khi trốn ra được, tác động của việc bắt cóc và lừa bán đối với họ sẽ giảm thiểu.Cho đến giờ phút này, Ngu Thanh Nhàn mới phát hiện ra, làm sao không ảnh hưởng được, vụ lừa bán này đã hủy hoại tính cách và lòng tự trọng của họ, tước đoạt tự do của họ, khiến họ mất đi niềm tin cơ bản nhất đối với tình người.Mà trải qua trận bắt cóc lần này, nó sẽ đeo bám trên thân họ, có lẽ nửa đêm tỉnh mộng, các cô sẽ sợ hãi, sẽ không tài nào chợp mắt được, lâu ngày sẽ suy sụp.Những phụ nữ tự sát sau khi được giải cứu còn ít sao?Ngay cả mình còn coi đó là điều hiển nhiên, Ngu Thanh Nhàn nói trong lòng.Cô nhìn quanh một lượt, rồi nói với họ:"Các cô đừng sợ, tôi đi vào trước, nếu như đợi một lúc mà tôi vẫn chưa ra, thì các cô mau chóng tìm chỗ trốn đi. Chờ tôi đi tìm các cô, tôi có thể mang các cô ra khỏi núi, tôi khẳng định có thể ra khỏi Cục Cảnh sát, các cô yên tâm.”Lô Tú Mẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngu Thanh Nhàn, lắc đầu với cô, nước mắt lăn dài trên má.Mấy người còn lại cũng mím môi. Một đám người giằng co ở nơi đó, qua một hồi lâu, Yến Ninh mở miệng: "Chúng tôi sẽ chờ cô ở cửa hai mươi phút, nếu như hai mươi phút nữa cô chưa đi ra, chúng tôi sẽ ở bên ngoài kêu cứu."Cục Cảnh sát nằm giữa thành phố sầm uất, đâu đâu cũng có người, cho dù bọn buôn người càn rỡ, nhưng cũng không dám lộng hành giữa đám đông.Ngu Thanh Nhàn nhìn theo ánh mắt của Yến Ninh, trong cửa hàng đối diện đường có treo một chiếc đồng hồ thạch anh lớn, tại đây, có thể thấy rõ những con số trên đồng hồ thạch anh."Các cô chờ tôi."Ngu Thanh Nhàn đi về hướng Cục Cảnh sát, Chúc Uyển Uyển vẫn luôn đi theo bọn họ cũng theo sát phía sau.Lúc này còn chưa đầy mấy phút nữa là đến giờ tan sở buổi chiều, nhân viên cảnh sát đang thu dọn đồ đạc.
Lô Tú Mẫn bị bán đến thôn Xương Sơn nhiều năm, chuyện mấy thanh niên trí thức ở Hạ gia trang giúp những phụ nữ bị lừa bán viết thư bị gây khó dễ, chị ta là người rõ nhất.
Chị ta quả thực không yên tâm đối với mấy kẻ làm nhà nước này.
Ngu Thanh Nhàn nắm c.h.ặ.t t.a.y chị ta:
"Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta phải tin trên thế giới này luôn có nhiều người tốt hơn người xấu. Dù sao con sâu làm rầu nồi canh cũng là thiểu số, cảnh sát là công bộc của nhân dân, bảo vệ nhân dân là nghĩa vụ của bọn họ, các chị phải có lòng tin với Tổ quốc và cảnh sát!”
Tay của Lô Tú Mẫn run run, còn đám người Hoàng Tiểu Phân vịn nhau đứng bên đường, chăm chú dựa vào tường, đó là một loại tư thế phòng bị.
Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Yến Ninh, người vẫn luôn biểu hiện rất lớn mật lúc này lại để lộ vẻ mặt tương tự Lô Tú Mẫn.
Ngu Thanh Nhàn cảm giác giống như có một cục bông gòn đang mắc kẹt trong cổ họng, khiến trái tim cô đau nhói.
Cả một đoạn đường này, mấy người phụ nữ đều lộ ra dáng vẻ vô cùng lạc quan, các cô mặc sức tưởng tượng về tương lai, trò chuyện cười nói, Ngu Thanh Nhàn cũng cho rằng trốn thoát khỏi thôn, các cô sẽ thoải mái, sẽ tự do.
Cô thậm chí còn nghĩ sau khi trốn ra được, tác động của việc bắt cóc và lừa bán đối với họ sẽ giảm thiểu.
Cho đến giờ phút này, Ngu Thanh Nhàn mới phát hiện ra, làm sao không ảnh hưởng được, vụ lừa bán này đã hủy hoại tính cách và lòng tự trọng của họ, tước đoạt tự do của họ, khiến họ mất đi niềm tin cơ bản nhất đối với tình người.
Mà trải qua trận bắt cóc lần này, nó sẽ đeo bám trên thân họ, có lẽ nửa đêm tỉnh mộng, các cô sẽ sợ hãi, sẽ không tài nào chợp mắt được, lâu ngày sẽ suy sụp.
Những phụ nữ tự sát sau khi được giải cứu còn ít sao?
Ngay cả mình còn coi đó là điều hiển nhiên, Ngu Thanh Nhàn nói trong lòng.
Cô nhìn quanh một lượt, rồi nói với họ:
"Các cô đừng sợ, tôi đi vào trước, nếu như đợi một lúc mà tôi vẫn chưa ra, thì các cô mau chóng tìm chỗ trốn đi. Chờ tôi đi tìm các cô, tôi có thể mang các cô ra khỏi núi, tôi khẳng định có thể ra khỏi Cục Cảnh sát, các cô yên tâm.”
Lô Tú Mẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngu Thanh Nhàn, lắc đầu với cô, nước mắt lăn dài trên má.
Mấy người còn lại cũng mím môi. Một đám người giằng co ở nơi đó, qua một hồi lâu, Yến Ninh mở miệng: "Chúng tôi sẽ chờ cô ở cửa hai mươi phút, nếu như hai mươi phút nữa cô chưa đi ra, chúng tôi sẽ ở bên ngoài kêu cứu."
Cục Cảnh sát nằm giữa thành phố sầm uất, đâu đâu cũng có người, cho dù bọn buôn người càn rỡ, nhưng cũng không dám lộng hành giữa đám đông.
Ngu Thanh Nhàn nhìn theo ánh mắt của Yến Ninh, trong cửa hàng đối diện đường có treo một chiếc đồng hồ thạch anh lớn, tại đây, có thể thấy rõ những con số trên đồng hồ thạch anh.
"Các cô chờ tôi."
Ngu Thanh Nhàn đi về hướng Cục Cảnh sát, Chúc Uyển Uyển vẫn luôn đi theo bọn họ cũng theo sát phía sau.
Lúc này còn chưa đầy mấy phút nữa là đến giờ tan sở buổi chiều, nhân viên cảnh sát đang thu dọn đồ đạc.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Lô Tú Mẫn bị bán đến thôn Xương Sơn nhiều năm, chuyện mấy thanh niên trí thức ở Hạ gia trang giúp những phụ nữ bị lừa bán viết thư bị gây khó dễ, chị ta là người rõ nhất.Chị ta quả thực không yên tâm đối với mấy kẻ làm nhà nước này.Ngu Thanh Nhàn nắm c.h.ặ.t t.a.y chị ta:"Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta phải tin trên thế giới này luôn có nhiều người tốt hơn người xấu. Dù sao con sâu làm rầu nồi canh cũng là thiểu số, cảnh sát là công bộc của nhân dân, bảo vệ nhân dân là nghĩa vụ của bọn họ, các chị phải có lòng tin với Tổ quốc và cảnh sát!”Tay của Lô Tú Mẫn run run, còn đám người Hoàng Tiểu Phân vịn nhau đứng bên đường, chăm chú dựa vào tường, đó là một loại tư thế phòng bị.Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Yến Ninh, người vẫn luôn biểu hiện rất lớn mật lúc này lại để lộ vẻ mặt tương tự Lô Tú Mẫn.Ngu Thanh Nhàn cảm giác giống như có một cục bông gòn đang mắc kẹt trong cổ họng, khiến trái tim cô đau nhói.Cả một đoạn đường này, mấy người phụ nữ đều lộ ra dáng vẻ vô cùng lạc quan, các cô mặc sức tưởng tượng về tương lai, trò chuyện cười nói, Ngu Thanh Nhàn cũng cho rằng trốn thoát khỏi thôn, các cô sẽ thoải mái, sẽ tự do.Cô thậm chí còn nghĩ sau khi trốn ra được, tác động của việc bắt cóc và lừa bán đối với họ sẽ giảm thiểu.Cho đến giờ phút này, Ngu Thanh Nhàn mới phát hiện ra, làm sao không ảnh hưởng được, vụ lừa bán này đã hủy hoại tính cách và lòng tự trọng của họ, tước đoạt tự do của họ, khiến họ mất đi niềm tin cơ bản nhất đối với tình người.Mà trải qua trận bắt cóc lần này, nó sẽ đeo bám trên thân họ, có lẽ nửa đêm tỉnh mộng, các cô sẽ sợ hãi, sẽ không tài nào chợp mắt được, lâu ngày sẽ suy sụp.Những phụ nữ tự sát sau khi được giải cứu còn ít sao?Ngay cả mình còn coi đó là điều hiển nhiên, Ngu Thanh Nhàn nói trong lòng.Cô nhìn quanh một lượt, rồi nói với họ:"Các cô đừng sợ, tôi đi vào trước, nếu như đợi một lúc mà tôi vẫn chưa ra, thì các cô mau chóng tìm chỗ trốn đi. Chờ tôi đi tìm các cô, tôi có thể mang các cô ra khỏi núi, tôi khẳng định có thể ra khỏi Cục Cảnh sát, các cô yên tâm.”Lô Tú Mẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngu Thanh Nhàn, lắc đầu với cô, nước mắt lăn dài trên má.Mấy người còn lại cũng mím môi. Một đám người giằng co ở nơi đó, qua một hồi lâu, Yến Ninh mở miệng: "Chúng tôi sẽ chờ cô ở cửa hai mươi phút, nếu như hai mươi phút nữa cô chưa đi ra, chúng tôi sẽ ở bên ngoài kêu cứu."Cục Cảnh sát nằm giữa thành phố sầm uất, đâu đâu cũng có người, cho dù bọn buôn người càn rỡ, nhưng cũng không dám lộng hành giữa đám đông.Ngu Thanh Nhàn nhìn theo ánh mắt của Yến Ninh, trong cửa hàng đối diện đường có treo một chiếc đồng hồ thạch anh lớn, tại đây, có thể thấy rõ những con số trên đồng hồ thạch anh."Các cô chờ tôi."Ngu Thanh Nhàn đi về hướng Cục Cảnh sát, Chúc Uyển Uyển vẫn luôn đi theo bọn họ cũng theo sát phía sau.Lúc này còn chưa đầy mấy phút nữa là đến giờ tan sở buổi chiều, nhân viên cảnh sát đang thu dọn đồ đạc.