*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 203: Chương 203
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bà nội Trương giống như bà nội ruột của cô ta vậy, thậm chí có vô số lần Yến Ninh thắc mắc vì sao bà nội Trương không phải là bà nội ruột của cô ta cơ chứ.Bà nội Trương nghe thấy giọng nói khàn khàn của Yến Ninh thì vội vàng giữ người bạn già đang định đến nhà hàng xóm gọi người lại.Bạn già của bà cụ nghe vậy cũng quay về.Yến Ninh nhận lấy khăn tay Ngu Thanh Nhàn đưa, uống một ngụm nước mà Lô Tú Mẫn rót, cuối cùng cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Khi cô ta kể lại suy đoán của mình cho bà nội Trương nghe, ánh mắt bà nội Trương trợn tròn.Chờ cô ta nói xong, bà nội Trương nói: "Ninh Nhi à, những gì con nói đều là thật ư?""Trước kì nghỉ, con nhận được thư của mẹ con, nói bà nội con bị bệnh nên con mới về nhà cũ thăm bà ta một lát. Ai ngờ con vừa đến thì phát hiện Lý Lệ Lệ đã ở đó, con trai ả gọi bà nội con là bà nội, gọi cha con là cha. Sau khi họ phát hiện ra con thì trói con lại, Lý Lệ Lệ cho con uống một cốc nước gì đó, chờ con tỉnh lại thì đã ở trên xe của đám buôn người rồi."Bà nội Trương bắt đầu nhớ lại, đúng là lúc Yến Ninh sắp được nghỉ thì cha cô ta có về nhà cũ một chuyến, nói là bà nội Yến Ninh bị bệnh.Sau khi Yến Ninh mất tích, cha cô ta tỏ vẻ vô cùng sốt ruột, cũng không thèm đi làm mà ngày nào cũng ra ngoài tìm kiếm.Những người trong tiểu khu của họ đều chứng kiến, trong khoảng thời gian này ai mà không khen cha Yến Ninh cơ chứ.Nếu mọi chuyện thật sự giống như những gì Yến Ninh nói, vậy tâm cơ của cha Yến Ninh cũng quá sâu rồi.Mãi đến khi cúp điện thoại, bà nội Trương vẫn chưa hồi phục tinh thần.Ông nội Trương thấy thế thì vội vàng hỏi, bà nội Trương kể lại lời của Yến Ninh cho ông cụ nghe: "Lão Trương à, ông nói xem, có phải cha Yến Ninh thật sự làm ra chuyện này ư?"Ông nội Trương nghe xong thì híp mắt lại: "Đứa bé Ninh Ninh kia lớn lên dưới mí mắt chúng ta, phẩm chất của nó như nào bà cũng biết rồi đấy, nếu con bé đã dám nói thế, chứng tỏ chuyện kia đã chắc bảy tám phần. Hơn nữa, loại chuyện lúc nào cũng có thể chứng thực thế này, con bé cũng đâu dám nói dối."Ông nội Trương trầm tư chốc lát, lại nói: "Loại chuyện này ấy, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Vậy đi, tôi gọi Chi Chi đến đây, nói cơ thể của bà không thoải mái, bảo nó sang đây xem một chút. Đêm nay đừng để nó về nhà, bảo nó ở lại nhà chúng ta đi. Ngày mai tôi sẽ gọi Tiểu Hà đến, đợi nó lái xe đưa chúng ta đến thành phố Giang, gặp Yến Ninh trước rồi nói sau.""Sáng mai tôi sẽ tìm người điều tra nhà bà nội của Yến Ninh bên kia, nếu kết quả đúng như những gì Yến Ninh nói, vậy thì, hừ..."Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do ông nội Trương quyết định, bà nội Trương nghe vậy thì gật đầu: "Được, đều nghe ông."Ông nội Trương đi sang nhà hàng xóm, ông cụ vừa mới đi đến cửa đã nghe cha Yến Ninh - Cát Minh Chí đang đòi mẹ Yến Ninh là Yến Chi Chi đưa tiền, nói là chuyến này ra ngoài tìm kiếm Yến Ninh đã tiêu tốn rất nhiều tiền, số tiền mang theo nay đã sạch bóng.
Bà nội Trương giống như bà nội ruột của cô ta vậy, thậm chí có vô số lần Yến Ninh thắc mắc vì sao bà nội Trương không phải là bà nội ruột của cô ta cơ chứ.
Bà nội Trương nghe thấy giọng nói khàn khàn của Yến Ninh thì vội vàng giữ người bạn già đang định đến nhà hàng xóm gọi người lại.
Bạn già của bà cụ nghe vậy cũng quay về.
Yến Ninh nhận lấy khăn tay Ngu Thanh Nhàn đưa, uống một ngụm nước mà Lô Tú Mẫn rót, cuối cùng cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Khi cô ta kể lại suy đoán của mình cho bà nội Trương nghe, ánh mắt bà nội Trương trợn tròn.
Chờ cô ta nói xong, bà nội Trương nói: "Ninh Nhi à, những gì con nói đều là thật ư?"
"Trước kì nghỉ, con nhận được thư của mẹ con, nói bà nội con bị bệnh nên con mới về nhà cũ thăm bà ta một lát. Ai ngờ con vừa đến thì phát hiện Lý Lệ Lệ đã ở đó, con trai ả gọi bà nội con là bà nội, gọi cha con là cha. Sau khi họ phát hiện ra con thì trói con lại, Lý Lệ Lệ cho con uống một cốc nước gì đó, chờ con tỉnh lại thì đã ở trên xe của đám buôn người rồi."
Bà nội Trương bắt đầu nhớ lại, đúng là lúc Yến Ninh sắp được nghỉ thì cha cô ta có về nhà cũ một chuyến, nói là bà nội Yến Ninh bị bệnh.
Sau khi Yến Ninh mất tích, cha cô ta tỏ vẻ vô cùng sốt ruột, cũng không thèm đi làm mà ngày nào cũng ra ngoài tìm kiếm.
Những người trong tiểu khu của họ đều chứng kiến, trong khoảng thời gian này ai mà không khen cha Yến Ninh cơ chứ.
Nếu mọi chuyện thật sự giống như những gì Yến Ninh nói, vậy tâm cơ của cha Yến Ninh cũng quá sâu rồi.
Mãi đến khi cúp điện thoại, bà nội Trương vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Ông nội Trương thấy thế thì vội vàng hỏi, bà nội Trương kể lại lời của Yến Ninh cho ông cụ nghe: "Lão Trương à, ông nói xem, có phải cha Yến Ninh thật sự làm ra chuyện này ư?"
Ông nội Trương nghe xong thì híp mắt lại: "Đứa bé Ninh Ninh kia lớn lên dưới mí mắt chúng ta, phẩm chất của nó như nào bà cũng biết rồi đấy, nếu con bé đã dám nói thế, chứng tỏ chuyện kia đã chắc bảy tám phần. Hơn nữa, loại chuyện lúc nào cũng có thể chứng thực thế này, con bé cũng đâu dám nói dối."
Ông nội Trương trầm tư chốc lát, lại nói: "Loại chuyện này ấy, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Vậy đi, tôi gọi Chi Chi đến đây, nói cơ thể của bà không thoải mái, bảo nó sang đây xem một chút. Đêm nay đừng để nó về nhà, bảo nó ở lại nhà chúng ta đi. Ngày mai tôi sẽ gọi Tiểu Hà đến, đợi nó lái xe đưa chúng ta đến thành phố Giang, gặp Yến Ninh trước rồi nói sau."
"Sáng mai tôi sẽ tìm người điều tra nhà bà nội của Yến Ninh bên kia, nếu kết quả đúng như những gì Yến Ninh nói, vậy thì, hừ..."
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do ông nội Trương quyết định, bà nội Trương nghe vậy thì gật đầu: "Được, đều nghe ông."
Ông nội Trương đi sang nhà hàng xóm, ông cụ vừa mới đi đến cửa đã nghe cha Yến Ninh - Cát Minh Chí đang đòi mẹ Yến Ninh là Yến Chi Chi đưa tiền, nói là chuyến này ra ngoài tìm kiếm Yến Ninh đã tiêu tốn rất nhiều tiền, số tiền mang theo nay đã sạch bóng.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bà nội Trương giống như bà nội ruột của cô ta vậy, thậm chí có vô số lần Yến Ninh thắc mắc vì sao bà nội Trương không phải là bà nội ruột của cô ta cơ chứ.Bà nội Trương nghe thấy giọng nói khàn khàn của Yến Ninh thì vội vàng giữ người bạn già đang định đến nhà hàng xóm gọi người lại.Bạn già của bà cụ nghe vậy cũng quay về.Yến Ninh nhận lấy khăn tay Ngu Thanh Nhàn đưa, uống một ngụm nước mà Lô Tú Mẫn rót, cuối cùng cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Khi cô ta kể lại suy đoán của mình cho bà nội Trương nghe, ánh mắt bà nội Trương trợn tròn.Chờ cô ta nói xong, bà nội Trương nói: "Ninh Nhi à, những gì con nói đều là thật ư?""Trước kì nghỉ, con nhận được thư của mẹ con, nói bà nội con bị bệnh nên con mới về nhà cũ thăm bà ta một lát. Ai ngờ con vừa đến thì phát hiện Lý Lệ Lệ đã ở đó, con trai ả gọi bà nội con là bà nội, gọi cha con là cha. Sau khi họ phát hiện ra con thì trói con lại, Lý Lệ Lệ cho con uống một cốc nước gì đó, chờ con tỉnh lại thì đã ở trên xe của đám buôn người rồi."Bà nội Trương bắt đầu nhớ lại, đúng là lúc Yến Ninh sắp được nghỉ thì cha cô ta có về nhà cũ một chuyến, nói là bà nội Yến Ninh bị bệnh.Sau khi Yến Ninh mất tích, cha cô ta tỏ vẻ vô cùng sốt ruột, cũng không thèm đi làm mà ngày nào cũng ra ngoài tìm kiếm.Những người trong tiểu khu của họ đều chứng kiến, trong khoảng thời gian này ai mà không khen cha Yến Ninh cơ chứ.Nếu mọi chuyện thật sự giống như những gì Yến Ninh nói, vậy tâm cơ của cha Yến Ninh cũng quá sâu rồi.Mãi đến khi cúp điện thoại, bà nội Trương vẫn chưa hồi phục tinh thần.Ông nội Trương thấy thế thì vội vàng hỏi, bà nội Trương kể lại lời của Yến Ninh cho ông cụ nghe: "Lão Trương à, ông nói xem, có phải cha Yến Ninh thật sự làm ra chuyện này ư?"Ông nội Trương nghe xong thì híp mắt lại: "Đứa bé Ninh Ninh kia lớn lên dưới mí mắt chúng ta, phẩm chất của nó như nào bà cũng biết rồi đấy, nếu con bé đã dám nói thế, chứng tỏ chuyện kia đã chắc bảy tám phần. Hơn nữa, loại chuyện lúc nào cũng có thể chứng thực thế này, con bé cũng đâu dám nói dối."Ông nội Trương trầm tư chốc lát, lại nói: "Loại chuyện này ấy, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Vậy đi, tôi gọi Chi Chi đến đây, nói cơ thể của bà không thoải mái, bảo nó sang đây xem một chút. Đêm nay đừng để nó về nhà, bảo nó ở lại nhà chúng ta đi. Ngày mai tôi sẽ gọi Tiểu Hà đến, đợi nó lái xe đưa chúng ta đến thành phố Giang, gặp Yến Ninh trước rồi nói sau.""Sáng mai tôi sẽ tìm người điều tra nhà bà nội của Yến Ninh bên kia, nếu kết quả đúng như những gì Yến Ninh nói, vậy thì, hừ..."Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do ông nội Trương quyết định, bà nội Trương nghe vậy thì gật đầu: "Được, đều nghe ông."Ông nội Trương đi sang nhà hàng xóm, ông cụ vừa mới đi đến cửa đã nghe cha Yến Ninh - Cát Minh Chí đang đòi mẹ Yến Ninh là Yến Chi Chi đưa tiền, nói là chuyến này ra ngoài tìm kiếm Yến Ninh đã tiêu tốn rất nhiều tiền, số tiền mang theo nay đã sạch bóng.