*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 224: Chương 224
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Vậy câu hỏi đặt ra ở đây là, giữa Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc thì ai cắm sừng ai?Nhớ đến thái độ của cha mẹ chồng đối với hai cô em chồng, lẽ nào cô cả là mẹ chồng ngoại tình với người khác rồi sinh ra? Nhưng cũng không đúng cho lắm.Hai chị dâu nhà họ Hạ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.Mà suy nghĩ của anh cả Hạ và anh hai Hạ thì lại không giống thế, họ nghĩ xa hơn hai bà vợ của mình một chút.Từ nhỏ Hạ Thiên Cao đã không đối xử tốt với họ, nhưng mà lúc bọn họ còn nhỏ ông bà nội vẫn còn sống, hơn nữa họ còn là con trai cho nên Hạ Thiên Cao cũng không đối xử tệ bạc gì cả, chẳng qua là xem như không khí mà thôi.Mà bây giờ lại nói em cả không phải con ruột của họ, mà dáng vẻ của ba anh em họ lại giống nhau đến thế, vậy có phải liệu họ cũng không phải con ruột của cha mẹ đúng không?Anh cả Hạ và anh hai Hạ nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Hạ Văn Tĩnh.Hạ Văn Tĩnh bị họ nhìn đến không được tự nhiên, đành phải lùi về sau từng bước: "Các người nhìn tôi làm gì?"Ngu Thanh Nhàn cũng vội vàng hất tay cô ta ra: "Tôi không phải con ruột á? Cô nói cho rõ đi."Nhà họ Hạ không phải gia đình giàu có nhất thôn Hạ gia, nhưng Hạ Thiên Cao lại cưng chiều cô ta, việc trong nhà đều do anh chị làm mà không để cô ta phải đụng tay đụng chân, ở cái nhà này, cô ta giống như công chúa nhỏ vậy.Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ không có được thứ mình muốn.Nhưng bây giờ Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc bị bắt bỏ tù, những ngày sau đó của Hạ Văn Tĩnh cũng không thoải mái lắm.Trước kia mỗi sáng thức dậy, cô ta sẽ có một quả trứng gà nhưng giờ cũng không có nữa, cháo thì càng ngày càng loãng, gạo trong nồi càng ngày càng ít đi. Mà kẹo đường trước kia cứ ba năm ngày cô ta lại được ăn, đến bây giờ cũng không có nữa.Hạ Văn Tĩnh rất không quen. Ngay lúc cô ta đang vô cùng hoang mang lo sợ thì Đồng Thuần An lại muốn cách xa cô ta, Hạ Văn Tĩnh cũng không nghĩ ra được ý tưởng gì, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp để giữ Đổng Thuần An lại. Nhưng mà Đổng Thuần An dù nhận tất cả những gì cô ta mang đến, nhưng lại vẫn lãnh đạm với cô ta như cũ.Đụng phải bức tường cứng Đổng Thuần An, nay vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn cô ta đã không kiềm chế được nữa.Nghe thấy Ngu Thanh Nhàn hỏi lại, cô ta mới phát hiện ra mình đã vô tình để lộ chuyện này ra.Nếu là trước đây có lẽ trong lòng Hạ Văn Tĩnh đã hốt hoảng lắm rồi, nhưng hôm nay thì khác, cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt khó che giấu được sự ghen tị và vui sướng khi người khác gặp họa:"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Chị không phải con ruột của cha mẹ, cô là do đứa con hoang không biết họ bế từ đâu về thôi."
Vậy câu hỏi đặt ra ở đây là, giữa Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc thì ai cắm sừng ai?
Nhớ đến thái độ của cha mẹ chồng đối với hai cô em chồng, lẽ nào cô cả là mẹ chồng ngoại tình với người khác rồi sinh ra? Nhưng cũng không đúng cho lắm.
Hai chị dâu nhà họ Hạ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
Mà suy nghĩ của anh cả Hạ và anh hai Hạ thì lại không giống thế, họ nghĩ xa hơn hai bà vợ của mình một chút.
Từ nhỏ Hạ Thiên Cao đã không đối xử tốt với họ, nhưng mà lúc bọn họ còn nhỏ ông bà nội vẫn còn sống, hơn nữa họ còn là con trai cho nên Hạ Thiên Cao cũng không đối xử tệ bạc gì cả, chẳng qua là xem như không khí mà thôi.
Mà bây giờ lại nói em cả không phải con ruột của họ, mà dáng vẻ của ba anh em họ lại giống nhau đến thế, vậy có phải liệu họ cũng không phải con ruột của cha mẹ đúng không?
Anh cả Hạ và anh hai Hạ nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Hạ Văn Tĩnh.
Hạ Văn Tĩnh bị họ nhìn đến không được tự nhiên, đành phải lùi về sau từng bước: "Các người nhìn tôi làm gì?"
Ngu Thanh Nhàn cũng vội vàng hất tay cô ta ra: "Tôi không phải con ruột á? Cô nói cho rõ đi."
Nhà họ Hạ không phải gia đình giàu có nhất thôn Hạ gia, nhưng Hạ Thiên Cao lại cưng chiều cô ta, việc trong nhà đều do anh chị làm mà không để cô ta phải đụng tay đụng chân, ở cái nhà này, cô ta giống như công chúa nhỏ vậy.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ không có được thứ mình muốn.
Nhưng bây giờ Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc bị bắt bỏ tù, những ngày sau đó của Hạ Văn Tĩnh cũng không thoải mái lắm.
Trước kia mỗi sáng thức dậy, cô ta sẽ có một quả trứng gà nhưng giờ cũng không có nữa, cháo thì càng ngày càng loãng, gạo trong nồi càng ngày càng ít đi. Mà kẹo đường trước kia cứ ba năm ngày cô ta lại được ăn, đến bây giờ cũng không có nữa.
Hạ Văn Tĩnh rất không quen. Ngay lúc cô ta đang vô cùng hoang mang lo sợ thì Đồng Thuần An lại muốn cách xa cô ta, Hạ Văn Tĩnh cũng không nghĩ ra được ý tưởng gì, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp để giữ Đổng Thuần An lại. Nhưng mà Đổng Thuần An dù nhận tất cả những gì cô ta mang đến, nhưng lại vẫn lãnh đạm với cô ta như cũ.
Đụng phải bức tường cứng Đổng Thuần An, nay vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn cô ta đã không kiềm chế được nữa.
Nghe thấy Ngu Thanh Nhàn hỏi lại, cô ta mới phát hiện ra mình đã vô tình để lộ chuyện này ra.
Nếu là trước đây có lẽ trong lòng Hạ Văn Tĩnh đã hốt hoảng lắm rồi, nhưng hôm nay thì khác, cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt khó che giấu được sự ghen tị và vui sướng khi người khác gặp họa:
"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Chị không phải con ruột của cha mẹ, cô là do đứa con hoang không biết họ bế từ đâu về thôi."
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Vậy câu hỏi đặt ra ở đây là, giữa Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc thì ai cắm sừng ai?Nhớ đến thái độ của cha mẹ chồng đối với hai cô em chồng, lẽ nào cô cả là mẹ chồng ngoại tình với người khác rồi sinh ra? Nhưng cũng không đúng cho lắm.Hai chị dâu nhà họ Hạ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.Mà suy nghĩ của anh cả Hạ và anh hai Hạ thì lại không giống thế, họ nghĩ xa hơn hai bà vợ của mình một chút.Từ nhỏ Hạ Thiên Cao đã không đối xử tốt với họ, nhưng mà lúc bọn họ còn nhỏ ông bà nội vẫn còn sống, hơn nữa họ còn là con trai cho nên Hạ Thiên Cao cũng không đối xử tệ bạc gì cả, chẳng qua là xem như không khí mà thôi.Mà bây giờ lại nói em cả không phải con ruột của họ, mà dáng vẻ của ba anh em họ lại giống nhau đến thế, vậy có phải liệu họ cũng không phải con ruột của cha mẹ đúng không?Anh cả Hạ và anh hai Hạ nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Hạ Văn Tĩnh.Hạ Văn Tĩnh bị họ nhìn đến không được tự nhiên, đành phải lùi về sau từng bước: "Các người nhìn tôi làm gì?"Ngu Thanh Nhàn cũng vội vàng hất tay cô ta ra: "Tôi không phải con ruột á? Cô nói cho rõ đi."Nhà họ Hạ không phải gia đình giàu có nhất thôn Hạ gia, nhưng Hạ Thiên Cao lại cưng chiều cô ta, việc trong nhà đều do anh chị làm mà không để cô ta phải đụng tay đụng chân, ở cái nhà này, cô ta giống như công chúa nhỏ vậy.Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ không có được thứ mình muốn.Nhưng bây giờ Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc bị bắt bỏ tù, những ngày sau đó của Hạ Văn Tĩnh cũng không thoải mái lắm.Trước kia mỗi sáng thức dậy, cô ta sẽ có một quả trứng gà nhưng giờ cũng không có nữa, cháo thì càng ngày càng loãng, gạo trong nồi càng ngày càng ít đi. Mà kẹo đường trước kia cứ ba năm ngày cô ta lại được ăn, đến bây giờ cũng không có nữa.Hạ Văn Tĩnh rất không quen. Ngay lúc cô ta đang vô cùng hoang mang lo sợ thì Đồng Thuần An lại muốn cách xa cô ta, Hạ Văn Tĩnh cũng không nghĩ ra được ý tưởng gì, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp để giữ Đổng Thuần An lại. Nhưng mà Đổng Thuần An dù nhận tất cả những gì cô ta mang đến, nhưng lại vẫn lãnh đạm với cô ta như cũ.Đụng phải bức tường cứng Đổng Thuần An, nay vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn cô ta đã không kiềm chế được nữa.Nghe thấy Ngu Thanh Nhàn hỏi lại, cô ta mới phát hiện ra mình đã vô tình để lộ chuyện này ra.Nếu là trước đây có lẽ trong lòng Hạ Văn Tĩnh đã hốt hoảng lắm rồi, nhưng hôm nay thì khác, cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt khó che giấu được sự ghen tị và vui sướng khi người khác gặp họa:"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Chị không phải con ruột của cha mẹ, cô là do đứa con hoang không biết họ bế từ đâu về thôi."