*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 229: Chương 229
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chấp nhận số mệnh gì cơ? Lúc trước bà ta khuyên nguyên thân chấp nhận số mệnh, sao bây giờ bà ta không chấp nhận đi?"Trước kia các người ép buộc tôi đến nhà họ Thường, sau đó bà đến thăm tôi, nói với tôi rằng làm người là phải biết chấp nhận số phận. Những lời này bây giờ tôi trả lại cho bà."Đến cả anh cả Hạ và anh hai Hạ mà Ngu Thanh Nhàn cũng không thèm nhìn, chứ đừng nói đến Hạ Văn Tĩnh đang tức giận trợn tròn mắt kia, cô bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài.Vương Tiểu Cúc kích động muốn chạy đến đánh cô nhưng bị cảnh sát sau lưng cô nhanh tay nhanh chân ngăn cản.Phía sau truyền đến tiếng hét tức giận không cam lòng của Vương Tiểu Cúc xen lẫn tiếng cảnh cáo của công an, trong đó còn có tiếng anh cả Hạ và anh hai Hạ khuyên can, có thêm âm thanh chỉ trích của Hạ Văn Tĩnh nữa.Tần Kỷ Huy dựa lưng vào bức tường ngoài cửa.Lúc này hệ thống cách âm vẫn chưa được tốt lắm, anh ta nghe loáng thoáng nội dung họ nói chuyện bên trong.Tần Kỷ Huy nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn thì giải thích: "Thời gian gần đây bận quá, hôm nay tôi mới có thời gian rảnh nên đến đây để cảm ơn cô."Nhưng mà không ngờ rằng anh ta vừa đến đã nghe thấy tin tức này.Tần Kỷ Huy chưa từng an ủi người khác nên bây giờ không biết nói gì cho phải.Thế nhưng Ngu Thanh Nhàn lại có thể nghe hiểu ý của anh ta, cô nói với Tần Kỷ Huy: "Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng rất vui khi giúp đỡ mọi người.""Lời cảm ơn thì vẫn phải nói. Bài thuốc của cô thật sự rất có hiệu quả, quốc gia chúng ta có rất nhiều quân đội đóng trong rừng sâu núi thẳm có nhiều thú dữ, bài thuốc của cô giúp ích rất nhiều cho việc huấn luyện của họ, năng lực chiến đấu cũng được nâng cao hơn.""Vậy là tốt rồi."Hai người cũng không thân quen lắm, sau khi nói xong câu đó thì không còn lời nào để nói nữa.Tần Kỷ Huy nghe âm thanh nói chuyện trong phòng đã dừng lại, nói với Ngu Thanh Nhàn: "Có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé, ngày nào Uyển Uyển cũng nhắc cô với mẹ của tôi."Đây là lời nói thật, Chúc Uyển Uyển cực kỳ ngưỡng mộ Ngu Thanh Nhàn, còn ấn tượng của mẹ anh ta với Ngu Thanh Nhàn cũng rất tốt, chỉ cần anh ta vừa về đến nhà, cho dù là thời gian, chỉ cần Chúc Uyển Uyển và mẹ anh ta còn chưa ngủ thì anh ta đều có thể nghe thấy tiếng bàn luận về Ngu Thanh Nhàn của họ.Vì thế đợi đến khi mối quan hệ giữa Tần Kỷ Huy và Ngu Thanh Nhàn quen thuộc hơn, Chúc Uyển Uyển đã sớm tính đến chuyện mời Ngu Thanh Nhàn đến nhà mình ăn cơm.Ngu Thanh Nhàn thấy Tần Kỷ Huy khách sáo thì cũng khách sáo lại: "Được, có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ đến.""Vậy tôi đi trước đây." Tần Kỷ Huy nói.Ngu Thanh Nhàn gật đầu với anh ta: "Đi thong thả nhé."Tần Kỷ Huy bước đi, đến khi đi đến góc rẽ hành lang, anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái kia đang dựa người vào tường ngẩng đầu nhìn trần nhà.Ánh đèn mờ nhạt trên hành lang bao bọc cơ thể của cô khiến nó cô đơn hơn vài phần.Ngu Thanh Nhàn đang liên lạc với hệ thống để hỏi chút tình huống của Nguyên Thân.Từ sau khi nhiệm vụ ở thế giới trước được hoàn thành một cách thuận lợi, hệ thống cũng ít bị động hơn, nó thường xuyên làm nhiệm vụ cùng ký chủ.
Chấp nhận số mệnh gì cơ? Lúc trước bà ta khuyên nguyên thân chấp nhận số mệnh, sao bây giờ bà ta không chấp nhận đi?
"Trước kia các người ép buộc tôi đến nhà họ Thường, sau đó bà đến thăm tôi, nói với tôi rằng làm người là phải biết chấp nhận số phận. Những lời này bây giờ tôi trả lại cho bà."
Đến cả anh cả Hạ và anh hai Hạ mà Ngu Thanh Nhàn cũng không thèm nhìn, chứ đừng nói đến Hạ Văn Tĩnh đang tức giận trợn tròn mắt kia, cô bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài.
Vương Tiểu Cúc kích động muốn chạy đến đánh cô nhưng bị cảnh sát sau lưng cô nhanh tay nhanh chân ngăn cản.
Phía sau truyền đến tiếng hét tức giận không cam lòng của Vương Tiểu Cúc xen lẫn tiếng cảnh cáo của công an, trong đó còn có tiếng anh cả Hạ và anh hai Hạ khuyên can, có thêm âm thanh chỉ trích của Hạ Văn Tĩnh nữa.
Tần Kỷ Huy dựa lưng vào bức tường ngoài cửa.
Lúc này hệ thống cách âm vẫn chưa được tốt lắm, anh ta nghe loáng thoáng nội dung họ nói chuyện bên trong.
Tần Kỷ Huy nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn thì giải thích: "Thời gian gần đây bận quá, hôm nay tôi mới có thời gian rảnh nên đến đây để cảm ơn cô."
Nhưng mà không ngờ rằng anh ta vừa đến đã nghe thấy tin tức này.
Tần Kỷ Huy chưa từng an ủi người khác nên bây giờ không biết nói gì cho phải.
Thế nhưng Ngu Thanh Nhàn lại có thể nghe hiểu ý của anh ta, cô nói với Tần Kỷ Huy: "Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng rất vui khi giúp đỡ mọi người."
"Lời cảm ơn thì vẫn phải nói. Bài thuốc của cô thật sự rất có hiệu quả, quốc gia chúng ta có rất nhiều quân đội đóng trong rừng sâu núi thẳm có nhiều thú dữ, bài thuốc của cô giúp ích rất nhiều cho việc huấn luyện của họ, năng lực chiến đấu cũng được nâng cao hơn."
"Vậy là tốt rồi."
Hai người cũng không thân quen lắm, sau khi nói xong câu đó thì không còn lời nào để nói nữa.
Tần Kỷ Huy nghe âm thanh nói chuyện trong phòng đã dừng lại, nói với Ngu Thanh Nhàn: "Có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé, ngày nào Uyển Uyển cũng nhắc cô với mẹ của tôi."
Đây là lời nói thật, Chúc Uyển Uyển cực kỳ ngưỡng mộ Ngu Thanh Nhàn, còn ấn tượng của mẹ anh ta với Ngu Thanh Nhàn cũng rất tốt, chỉ cần anh ta vừa về đến nhà, cho dù là thời gian, chỉ cần Chúc Uyển Uyển và mẹ anh ta còn chưa ngủ thì anh ta đều có thể nghe thấy tiếng bàn luận về Ngu Thanh Nhàn của họ.
Vì thế đợi đến khi mối quan hệ giữa Tần Kỷ Huy và Ngu Thanh Nhàn quen thuộc hơn, Chúc Uyển Uyển đã sớm tính đến chuyện mời Ngu Thanh Nhàn đến nhà mình ăn cơm.
Ngu Thanh Nhàn thấy Tần Kỷ Huy khách sáo thì cũng khách sáo lại: "Được, có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ đến."
"Vậy tôi đi trước đây." Tần Kỷ Huy nói.
Ngu Thanh Nhàn gật đầu với anh ta: "Đi thong thả nhé."
Tần Kỷ Huy bước đi, đến khi đi đến góc rẽ hành lang, anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái kia đang dựa người vào tường ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Ánh đèn mờ nhạt trên hành lang bao bọc cơ thể của cô khiến nó cô đơn hơn vài phần.
Ngu Thanh Nhàn đang liên lạc với hệ thống để hỏi chút tình huống của Nguyên Thân.
Từ sau khi nhiệm vụ ở thế giới trước được hoàn thành một cách thuận lợi, hệ thống cũng ít bị động hơn, nó thường xuyên làm nhiệm vụ cùng ký chủ.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chấp nhận số mệnh gì cơ? Lúc trước bà ta khuyên nguyên thân chấp nhận số mệnh, sao bây giờ bà ta không chấp nhận đi?"Trước kia các người ép buộc tôi đến nhà họ Thường, sau đó bà đến thăm tôi, nói với tôi rằng làm người là phải biết chấp nhận số phận. Những lời này bây giờ tôi trả lại cho bà."Đến cả anh cả Hạ và anh hai Hạ mà Ngu Thanh Nhàn cũng không thèm nhìn, chứ đừng nói đến Hạ Văn Tĩnh đang tức giận trợn tròn mắt kia, cô bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài.Vương Tiểu Cúc kích động muốn chạy đến đánh cô nhưng bị cảnh sát sau lưng cô nhanh tay nhanh chân ngăn cản.Phía sau truyền đến tiếng hét tức giận không cam lòng của Vương Tiểu Cúc xen lẫn tiếng cảnh cáo của công an, trong đó còn có tiếng anh cả Hạ và anh hai Hạ khuyên can, có thêm âm thanh chỉ trích của Hạ Văn Tĩnh nữa.Tần Kỷ Huy dựa lưng vào bức tường ngoài cửa.Lúc này hệ thống cách âm vẫn chưa được tốt lắm, anh ta nghe loáng thoáng nội dung họ nói chuyện bên trong.Tần Kỷ Huy nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn thì giải thích: "Thời gian gần đây bận quá, hôm nay tôi mới có thời gian rảnh nên đến đây để cảm ơn cô."Nhưng mà không ngờ rằng anh ta vừa đến đã nghe thấy tin tức này.Tần Kỷ Huy chưa từng an ủi người khác nên bây giờ không biết nói gì cho phải.Thế nhưng Ngu Thanh Nhàn lại có thể nghe hiểu ý của anh ta, cô nói với Tần Kỷ Huy: "Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng rất vui khi giúp đỡ mọi người.""Lời cảm ơn thì vẫn phải nói. Bài thuốc của cô thật sự rất có hiệu quả, quốc gia chúng ta có rất nhiều quân đội đóng trong rừng sâu núi thẳm có nhiều thú dữ, bài thuốc của cô giúp ích rất nhiều cho việc huấn luyện của họ, năng lực chiến đấu cũng được nâng cao hơn.""Vậy là tốt rồi."Hai người cũng không thân quen lắm, sau khi nói xong câu đó thì không còn lời nào để nói nữa.Tần Kỷ Huy nghe âm thanh nói chuyện trong phòng đã dừng lại, nói với Ngu Thanh Nhàn: "Có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé, ngày nào Uyển Uyển cũng nhắc cô với mẹ của tôi."Đây là lời nói thật, Chúc Uyển Uyển cực kỳ ngưỡng mộ Ngu Thanh Nhàn, còn ấn tượng của mẹ anh ta với Ngu Thanh Nhàn cũng rất tốt, chỉ cần anh ta vừa về đến nhà, cho dù là thời gian, chỉ cần Chúc Uyển Uyển và mẹ anh ta còn chưa ngủ thì anh ta đều có thể nghe thấy tiếng bàn luận về Ngu Thanh Nhàn của họ.Vì thế đợi đến khi mối quan hệ giữa Tần Kỷ Huy và Ngu Thanh Nhàn quen thuộc hơn, Chúc Uyển Uyển đã sớm tính đến chuyện mời Ngu Thanh Nhàn đến nhà mình ăn cơm.Ngu Thanh Nhàn thấy Tần Kỷ Huy khách sáo thì cũng khách sáo lại: "Được, có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ đến.""Vậy tôi đi trước đây." Tần Kỷ Huy nói.Ngu Thanh Nhàn gật đầu với anh ta: "Đi thong thả nhé."Tần Kỷ Huy bước đi, đến khi đi đến góc rẽ hành lang, anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái kia đang dựa người vào tường ngẩng đầu nhìn trần nhà.Ánh đèn mờ nhạt trên hành lang bao bọc cơ thể của cô khiến nó cô đơn hơn vài phần.Ngu Thanh Nhàn đang liên lạc với hệ thống để hỏi chút tình huống của Nguyên Thân.Từ sau khi nhiệm vụ ở thế giới trước được hoàn thành một cách thuận lợi, hệ thống cũng ít bị động hơn, nó thường xuyên làm nhiệm vụ cùng ký chủ.