*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 248: Chương 248

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nghe Tần Kỷ Huy nói xong, cô bé liền buông đũa chạy qua đây. Trước đó cô bé thực sự không biết chị Hoa Sen thích Thường Đại Phát, nghiệp chướng quá.Lâm Hoa Sen khóc một trận cũng bình tĩnh lại. Cô ấy cầm chổi quét nhà, bưng tô cơm lên: "Ăn thôi, em không sao. Tình cảm không ảnh hưởng em mấy đâu, với em thì cuộc sống mới là quý nhất.”Hoàng Tiểu Phân và Ngu Thanh Nhàn đưa nhìn nhau, cũng thở phào một hơi. Bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn đã dịu đi.Ăn xong một chén, Ngu Thanh Nhàn lại nói về việc ký hợp đồng với cửa hàng bách hóa.Lúc này Lâm Hoa Sen không màng đến cảm xúc của mình nữa, cô ấy vội vàng hỏi chi tiết.Khi các chị làm đồ cột tóc, Ngu Thanh Nhàn đã tặng hai chiếc cho cô bé, cô bé mới nghe Ngu Thanh Nhàn kể những gì mình đã trải qua, lòng ngưỡng mộ tăng thêm mấy phần."Chị Thanh Nhàn, em làm với các chị luôn nhé." Chúc Uyển Uyển nóng lòng muốn thử.Hiện giờ đang trong thời gian học, nhưng kể từ khi Chúc Uyển Uyển mất tích rồi trở về đã bỏ dỡ việc học, bà ngoại cô bé sợ chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý nên đã xin nghỉ cho cô bé.“Em lo học thì hơn, bà ngoại còn kể em học giỏi, chắc chắn có thể lên đại học.” Ngu Thanh Nhàn nói tính quan trọng của việc học đến nhàm chán.Chúc Uyển Uyển thoáng buồn chán: "Em không muốn đi học."“Vì sao?” Ngu Thanh Nhàn thắc mắc hỏi.Theo bà nội Tần, điểm của Chúc Uyển Uyển rất tốt, cô bé không có lý do gì để chán học cả.Chúc Uyển Uyển có vài nỗi băn khoăn chưa từng nói với ai, cô bé muốn giải bày với Ngu Thanh Nhàn.Cô bé cúi đầu: "Các bạn trong lớp đều coi thường em, không chơi với em. Mấy bạn nữ luôn nói xấu sau lưng em."Chúc Uyển Uyển học tốt, là báu vật trong lòng các thầy cô, làm gì cũng thích gọi cô bé.Nhưng trong mắt các bạn cùng lớp, Chúc Uyển Uyển chỉ là con ch.ó chạy vặt của giáo viên, hễ ai như thế nào có chuyện gì thì tất nhiên là do cô bé báo cáo.Nhất là mấy bạn nữ cứ nói chuyện quái gở với cô bé, còn nói xấu sau lưng và bịa đặt nhiều điều về cô bé, lúc ở riêng còn không buồn gọi tên cô bé mà chỉ gọi ‘đồ mách lẻo’.Bọn con trai thì hay trêu chọc cô bé, xé quần áo, giật tóc đều là chuyện thường ngày.Chúc Uyển Uyển đã nghĩ đến việc nói với giáo viên, nhưng nói rồi thì sao chứ, giáo viên nói nói rồi bọn họ cũng sẽ không chịu dừng, hoặc có thể tệ hại hơn, và điều đó cũng khẳng định biệt "đồ mách lẻo’ của cô bé.“Hẳn bọn họ đã biết em bị bắt cóc. Nếu em đến trường, không biết họ ‘chuẩn bị’ gì cho em đây." Nghĩ đến các bạn sẽ nói gì, Chúc Uyển Uyển cảm thấy khó thở.Nhìn thấy Chúc Uyển Uyển như vậy, Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ đến những báo cáo về vấn nạn bạo lực học đường ở kiếp trước, Chúc Uyển Uyển khác với những bạn nữ bị đánh đập dã man và làm nhục nhưng sự cô lập và bịa đặt tin đồn cũng là một kiểu bạo lực học đường.Về sau này, internet phát triển, những chuyện đại loại như bạo lực học đường cứ cách một thời gian lại rầm rộ.“Vậy em có định nói với ông bà ngoại không?”

Nghe Tần Kỷ Huy nói xong, cô bé liền buông đũa chạy qua đây. Trước đó cô bé thực sự không biết chị Hoa Sen thích Thường Đại Phát, nghiệp chướng quá.

Lâm Hoa Sen khóc một trận cũng bình tĩnh lại. Cô ấy cầm chổi quét nhà, bưng tô cơm lên: "Ăn thôi, em không sao. Tình cảm không ảnh hưởng em mấy đâu, với em thì cuộc sống mới là quý nhất.”

Hoàng Tiểu Phân và Ngu Thanh Nhàn đưa nhìn nhau, cũng thở phào một hơi. Bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn đã dịu đi.

Ăn xong một chén, Ngu Thanh Nhàn lại nói về việc ký hợp đồng với cửa hàng bách hóa.

Lúc này Lâm Hoa Sen không màng đến cảm xúc của mình nữa, cô ấy vội vàng hỏi chi tiết.

Khi các chị làm đồ cột tóc, Ngu Thanh Nhàn đã tặng hai chiếc cho cô bé, cô bé mới nghe Ngu Thanh Nhàn kể những gì mình đã trải qua, lòng ngưỡng mộ tăng thêm mấy phần.

"Chị Thanh Nhàn, em làm với các chị luôn nhé." Chúc Uyển Uyển nóng lòng muốn thử.

Hiện giờ đang trong thời gian học, nhưng kể từ khi Chúc Uyển Uyển mất tích rồi trở về đã bỏ dỡ việc học, bà ngoại cô bé sợ chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý nên đã xin nghỉ cho cô bé.

“Em lo học thì hơn, bà ngoại còn kể em học giỏi, chắc chắn có thể lên đại học.” Ngu Thanh Nhàn nói tính quan trọng của việc học đến nhàm chán.

Chúc Uyển Uyển thoáng buồn chán: "Em không muốn đi học."

“Vì sao?” Ngu Thanh Nhàn thắc mắc hỏi.

Theo bà nội Tần, điểm của Chúc Uyển Uyển rất tốt, cô bé không có lý do gì để chán học cả.

Chúc Uyển Uyển có vài nỗi băn khoăn chưa từng nói với ai, cô bé muốn giải bày với Ngu Thanh Nhàn.

Cô bé cúi đầu: "Các bạn trong lớp đều coi thường em, không chơi với em. Mấy bạn nữ luôn nói xấu sau lưng em."

Chúc Uyển Uyển học tốt, là báu vật trong lòng các thầy cô, làm gì cũng thích gọi cô bé.

Nhưng trong mắt các bạn cùng lớp, Chúc Uyển Uyển chỉ là con ch.ó chạy vặt của giáo viên, hễ ai như thế nào có chuyện gì thì tất nhiên là do cô bé báo cáo.

Nhất là mấy bạn nữ cứ nói chuyện quái gở với cô bé, còn nói xấu sau lưng và bịa đặt nhiều điều về cô bé, lúc ở riêng còn không buồn gọi tên cô bé mà chỉ gọi ‘đồ mách lẻo’.

Bọn con trai thì hay trêu chọc cô bé, xé quần áo, giật tóc đều là chuyện thường ngày.

Chúc Uyển Uyển đã nghĩ đến việc nói với giáo viên, nhưng nói rồi thì sao chứ, giáo viên nói nói rồi bọn họ cũng sẽ không chịu dừng, hoặc có thể tệ hại hơn, và điều đó cũng khẳng định biệt "đồ mách lẻo’ của cô bé.

“Hẳn bọn họ đã biết em bị bắt cóc. Nếu em đến trường, không biết họ ‘chuẩn bị’ gì cho em đây." Nghĩ đến các bạn sẽ nói gì, Chúc Uyển Uyển cảm thấy khó thở.

Nhìn thấy Chúc Uyển Uyển như vậy, Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ đến những báo cáo về vấn nạn bạo lực học đường ở kiếp trước, Chúc Uyển Uyển khác với những bạn nữ bị đánh đập dã man và làm nhục nhưng sự cô lập và bịa đặt tin đồn cũng là một kiểu bạo lực học đường.

Về sau này, internet phát triển, những chuyện đại loại như bạo lực học đường cứ cách một thời gian lại rầm rộ.

“Vậy em có định nói với ông bà ngoại không?”

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nghe Tần Kỷ Huy nói xong, cô bé liền buông đũa chạy qua đây. Trước đó cô bé thực sự không biết chị Hoa Sen thích Thường Đại Phát, nghiệp chướng quá.Lâm Hoa Sen khóc một trận cũng bình tĩnh lại. Cô ấy cầm chổi quét nhà, bưng tô cơm lên: "Ăn thôi, em không sao. Tình cảm không ảnh hưởng em mấy đâu, với em thì cuộc sống mới là quý nhất.”Hoàng Tiểu Phân và Ngu Thanh Nhàn đưa nhìn nhau, cũng thở phào một hơi. Bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn đã dịu đi.Ăn xong một chén, Ngu Thanh Nhàn lại nói về việc ký hợp đồng với cửa hàng bách hóa.Lúc này Lâm Hoa Sen không màng đến cảm xúc của mình nữa, cô ấy vội vàng hỏi chi tiết.Khi các chị làm đồ cột tóc, Ngu Thanh Nhàn đã tặng hai chiếc cho cô bé, cô bé mới nghe Ngu Thanh Nhàn kể những gì mình đã trải qua, lòng ngưỡng mộ tăng thêm mấy phần."Chị Thanh Nhàn, em làm với các chị luôn nhé." Chúc Uyển Uyển nóng lòng muốn thử.Hiện giờ đang trong thời gian học, nhưng kể từ khi Chúc Uyển Uyển mất tích rồi trở về đã bỏ dỡ việc học, bà ngoại cô bé sợ chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý nên đã xin nghỉ cho cô bé.“Em lo học thì hơn, bà ngoại còn kể em học giỏi, chắc chắn có thể lên đại học.” Ngu Thanh Nhàn nói tính quan trọng của việc học đến nhàm chán.Chúc Uyển Uyển thoáng buồn chán: "Em không muốn đi học."“Vì sao?” Ngu Thanh Nhàn thắc mắc hỏi.Theo bà nội Tần, điểm của Chúc Uyển Uyển rất tốt, cô bé không có lý do gì để chán học cả.Chúc Uyển Uyển có vài nỗi băn khoăn chưa từng nói với ai, cô bé muốn giải bày với Ngu Thanh Nhàn.Cô bé cúi đầu: "Các bạn trong lớp đều coi thường em, không chơi với em. Mấy bạn nữ luôn nói xấu sau lưng em."Chúc Uyển Uyển học tốt, là báu vật trong lòng các thầy cô, làm gì cũng thích gọi cô bé.Nhưng trong mắt các bạn cùng lớp, Chúc Uyển Uyển chỉ là con ch.ó chạy vặt của giáo viên, hễ ai như thế nào có chuyện gì thì tất nhiên là do cô bé báo cáo.Nhất là mấy bạn nữ cứ nói chuyện quái gở với cô bé, còn nói xấu sau lưng và bịa đặt nhiều điều về cô bé, lúc ở riêng còn không buồn gọi tên cô bé mà chỉ gọi ‘đồ mách lẻo’.Bọn con trai thì hay trêu chọc cô bé, xé quần áo, giật tóc đều là chuyện thường ngày.Chúc Uyển Uyển đã nghĩ đến việc nói với giáo viên, nhưng nói rồi thì sao chứ, giáo viên nói nói rồi bọn họ cũng sẽ không chịu dừng, hoặc có thể tệ hại hơn, và điều đó cũng khẳng định biệt "đồ mách lẻo’ của cô bé.“Hẳn bọn họ đã biết em bị bắt cóc. Nếu em đến trường, không biết họ ‘chuẩn bị’ gì cho em đây." Nghĩ đến các bạn sẽ nói gì, Chúc Uyển Uyển cảm thấy khó thở.Nhìn thấy Chúc Uyển Uyển như vậy, Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ đến những báo cáo về vấn nạn bạo lực học đường ở kiếp trước, Chúc Uyển Uyển khác với những bạn nữ bị đánh đập dã man và làm nhục nhưng sự cô lập và bịa đặt tin đồn cũng là một kiểu bạo lực học đường.Về sau này, internet phát triển, những chuyện đại loại như bạo lực học đường cứ cách một thời gian lại rầm rộ.“Vậy em có định nói với ông bà ngoại không?”

Chương 248: Chương 248