*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 250: Chương 250
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chúc Uyển Uyển đứng phắt dậy: "Chị phải nói sớm chứ chị Thanh Nhàn, các chị không có phiếu đúng không, chờ em, em đi lấy cho.”Chúc Uyển Uyển chạy ù về nhà: "Ngoại ơi ngoại, nhà mình có phiếu máy may phải không?"Lương của Tần Kỷ Huy cao, anh ấy đã làm việc ở đội hình sự trước khi trở thành trưởng ban Tần. Anh ấy đã có nhiều cống hiến và được rất nhiều khen thưởng. Năm nay, mỗi phiếu máy may cũng có đến hai phiếu, ngoài ra còn có phiếu tivi, phiếu xe đạp.Toàn là những phiếu hiêm hoi.Trong nhà đã có xe đạp, phiếu tivi cũng được bà ngoại dùng để mua một chiếc tivi trắng đen, chỉ còn phiếu máy may là chưa đụng tới.Hôm qua bà ngoại còn nói nhờ người đi đổi hai phiếu này kẻo uổng phí.Bà nội Tần trong phòng bước ra: “Bà đang giữ, sao? Cháu cần hả?”“Không phải cháu, mà là các chị Thanh Nhàn cần dùng. Bà ngoại không biết đâu, chị Thanh Nhàn giỏi lắm, bây giờ các chị ấy đang làm đồ cột tóc, cửa hàng bách hóa đặt hàng của các chị ấy luôn cơ.” Chúc Uyển Uyển tự hào nói.Bà nội Tần nhướng mày, ông nội Tần trước khi nghỉ hưu cũng làm việc ở cục cảnh sát, cấp bậc cũng không thấp, bà ấy cũng đã nghe nói về khen thưởng của cục dành cho Ngu Thanh Nhàn.Nhưng bà ấy lại không thích lắm chuyện tự mình kinh doanh của Ngu Thanh Nhàn.Không phải bà ấy xem thường Ngu Thanh Nhàn, ngược lại, bà ấy cảm thấy Ngu Thanh Nhàn là một cô gái rất thông minh, lanh lợi và gan dạ.Kinh doanh thì khác, thông minh thôi chưa đủ, còn phải khôn khéo.Mà ‘khôn khéo’ có lúc không hoàn toàn mang nghĩa xấu.Nhưng cô gái này thực sự làm bà ấy bất ngờ.“Chờ một chút, bà lấy phiếu cho.” Bà nội Tần xoay người trở về phòng. Phiếu máy may thì hiếm đó nhưng sao sánh được với cháu gái của bà?Chúc Uyển Uyển cũng đi theo vào phòng, bà nội Tần đưa phiếu cho cô bé: "Con bé đó có đủ tiền không? Có cần bà cho một ít không?"Chúc Uyển Uyển lắc đầu: "Không cần, chị Thanh Nhàn có tiền. Hôm qua chị ấy bán được hơn một trăm đồng, hôm nay được ký hợp đồng với cửa hàng bách hóa, đủ để mua máy may rồi. Cháu đi nghe ngoại.”Chúc Uyển Uyển tung tăng về phía trước. Bà nội Tần nhìn bóng lưng cô bé mà lắc đầu, đánh giá về cô gái Ngu Thanh Nhàn trong lòng bà ấy tăng thêm vài phần.Ngu Thanh Nhàn nhận lấy phiếu máy may mà Chúc Uyển Uyển mang đến, đó là thứ cô đang cần gấp, cô không tỏ vẻ mà nhìn Chúc Uyển Uyển, trịnh trọng cảm ơn: "Cảm ơn Uyển Uyển, chị mượn em hai phiếu máy may này, một tuần sau sẽ trả lại cho em.”Chúc Uyển Uyển định nói không cần nhưng bắt gặp ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn, cô bé nuốt ngược trở lại: "Dạ."Nét mặt nghiêm túc của Ngu Thanh Nhàn thoáng hiện ý cười.Hoàng Tiểu Phân ghé lại gần xem tờ phiếu, cô ấy không biết chữ nên chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ rất đẹp mắt: "Phiếu máy may đây sao, đẹp quá."Chúc Uyển Uyển cười và nói: "Chưa phải đẹp nhất đâu, lúc trước em thấy phiếu ngoài vùng bắt mắt vô cùng. Tiếc là loại phiếu đó không dùng được ở chỗ mình.Thời đại này phiếu mỗi tỉnh mỗi khác, không dùng thay nhau được, muốn dùng phiếu khi ở tỉnh khác chỉ có thể đổi lấy phiếu toàn quốc thôi.
Chúc Uyển Uyển đứng phắt dậy: "Chị phải nói sớm chứ chị Thanh Nhàn, các chị không có phiếu đúng không, chờ em, em đi lấy cho.”
Chúc Uyển Uyển chạy ù về nhà: "Ngoại ơi ngoại, nhà mình có phiếu máy may phải không?"
Lương của Tần Kỷ Huy cao, anh ấy đã làm việc ở đội hình sự trước khi trở thành trưởng ban Tần. Anh ấy đã có nhiều cống hiến và được rất nhiều khen thưởng. Năm nay, mỗi phiếu máy may cũng có đến hai phiếu, ngoài ra còn có phiếu tivi, phiếu xe đạp.
Toàn là những phiếu hiêm hoi.
Trong nhà đã có xe đạp, phiếu tivi cũng được bà ngoại dùng để mua một chiếc tivi trắng đen, chỉ còn phiếu máy may là chưa đụng tới.
Hôm qua bà ngoại còn nói nhờ người đi đổi hai phiếu này kẻo uổng phí.
Bà nội Tần trong phòng bước ra: “Bà đang giữ, sao? Cháu cần hả?”
“Không phải cháu, mà là các chị Thanh Nhàn cần dùng. Bà ngoại không biết đâu, chị Thanh Nhàn giỏi lắm, bây giờ các chị ấy đang làm đồ cột tóc, cửa hàng bách hóa đặt hàng của các chị ấy luôn cơ.” Chúc Uyển Uyển tự hào nói.
Bà nội Tần nhướng mày, ông nội Tần trước khi nghỉ hưu cũng làm việc ở cục cảnh sát, cấp bậc cũng không thấp, bà ấy cũng đã nghe nói về khen thưởng của cục dành cho Ngu Thanh Nhàn.
Nhưng bà ấy lại không thích lắm chuyện tự mình kinh doanh của Ngu Thanh Nhàn.
Không phải bà ấy xem thường Ngu Thanh Nhàn, ngược lại, bà ấy cảm thấy Ngu Thanh Nhàn là một cô gái rất thông minh, lanh lợi và gan dạ.
Kinh doanh thì khác, thông minh thôi chưa đủ, còn phải khôn khéo.
Mà ‘khôn khéo’ có lúc không hoàn toàn mang nghĩa xấu.
Nhưng cô gái này thực sự làm bà ấy bất ngờ.
“Chờ một chút, bà lấy phiếu cho.” Bà nội Tần xoay người trở về phòng. Phiếu máy may thì hiếm đó nhưng sao sánh được với cháu gái của bà?
Chúc Uyển Uyển cũng đi theo vào phòng, bà nội Tần đưa phiếu cho cô bé: "Con bé đó có đủ tiền không? Có cần bà cho một ít không?"
Chúc Uyển Uyển lắc đầu: "Không cần, chị Thanh Nhàn có tiền. Hôm qua chị ấy bán được hơn một trăm đồng, hôm nay được ký hợp đồng với cửa hàng bách hóa, đủ để mua máy may rồi. Cháu đi nghe ngoại.”
Chúc Uyển Uyển tung tăng về phía trước. Bà nội Tần nhìn bóng lưng cô bé mà lắc đầu, đánh giá về cô gái Ngu Thanh Nhàn trong lòng bà ấy tăng thêm vài phần.
Ngu Thanh Nhàn nhận lấy phiếu máy may mà Chúc Uyển Uyển mang đến, đó là thứ cô đang cần gấp, cô không tỏ vẻ mà nhìn Chúc Uyển Uyển, trịnh trọng cảm ơn: "Cảm ơn Uyển Uyển, chị mượn em hai phiếu máy may này, một tuần sau sẽ trả lại cho em.”
Chúc Uyển Uyển định nói không cần nhưng bắt gặp ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn, cô bé nuốt ngược trở lại: "Dạ."
Nét mặt nghiêm túc của Ngu Thanh Nhàn thoáng hiện ý cười.
Hoàng Tiểu Phân ghé lại gần xem tờ phiếu, cô ấy không biết chữ nên chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ rất đẹp mắt: "Phiếu máy may đây sao, đẹp quá."
Chúc Uyển Uyển cười và nói: "Chưa phải đẹp nhất đâu, lúc trước em thấy phiếu ngoài vùng bắt mắt vô cùng. Tiếc là loại phiếu đó không dùng được ở chỗ mình.
Thời đại này phiếu mỗi tỉnh mỗi khác, không dùng thay nhau được, muốn dùng phiếu khi ở tỉnh khác chỉ có thể đổi lấy phiếu toàn quốc thôi.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chúc Uyển Uyển đứng phắt dậy: "Chị phải nói sớm chứ chị Thanh Nhàn, các chị không có phiếu đúng không, chờ em, em đi lấy cho.”Chúc Uyển Uyển chạy ù về nhà: "Ngoại ơi ngoại, nhà mình có phiếu máy may phải không?"Lương của Tần Kỷ Huy cao, anh ấy đã làm việc ở đội hình sự trước khi trở thành trưởng ban Tần. Anh ấy đã có nhiều cống hiến và được rất nhiều khen thưởng. Năm nay, mỗi phiếu máy may cũng có đến hai phiếu, ngoài ra còn có phiếu tivi, phiếu xe đạp.Toàn là những phiếu hiêm hoi.Trong nhà đã có xe đạp, phiếu tivi cũng được bà ngoại dùng để mua một chiếc tivi trắng đen, chỉ còn phiếu máy may là chưa đụng tới.Hôm qua bà ngoại còn nói nhờ người đi đổi hai phiếu này kẻo uổng phí.Bà nội Tần trong phòng bước ra: “Bà đang giữ, sao? Cháu cần hả?”“Không phải cháu, mà là các chị Thanh Nhàn cần dùng. Bà ngoại không biết đâu, chị Thanh Nhàn giỏi lắm, bây giờ các chị ấy đang làm đồ cột tóc, cửa hàng bách hóa đặt hàng của các chị ấy luôn cơ.” Chúc Uyển Uyển tự hào nói.Bà nội Tần nhướng mày, ông nội Tần trước khi nghỉ hưu cũng làm việc ở cục cảnh sát, cấp bậc cũng không thấp, bà ấy cũng đã nghe nói về khen thưởng của cục dành cho Ngu Thanh Nhàn.Nhưng bà ấy lại không thích lắm chuyện tự mình kinh doanh của Ngu Thanh Nhàn.Không phải bà ấy xem thường Ngu Thanh Nhàn, ngược lại, bà ấy cảm thấy Ngu Thanh Nhàn là một cô gái rất thông minh, lanh lợi và gan dạ.Kinh doanh thì khác, thông minh thôi chưa đủ, còn phải khôn khéo.Mà ‘khôn khéo’ có lúc không hoàn toàn mang nghĩa xấu.Nhưng cô gái này thực sự làm bà ấy bất ngờ.“Chờ một chút, bà lấy phiếu cho.” Bà nội Tần xoay người trở về phòng. Phiếu máy may thì hiếm đó nhưng sao sánh được với cháu gái của bà?Chúc Uyển Uyển cũng đi theo vào phòng, bà nội Tần đưa phiếu cho cô bé: "Con bé đó có đủ tiền không? Có cần bà cho một ít không?"Chúc Uyển Uyển lắc đầu: "Không cần, chị Thanh Nhàn có tiền. Hôm qua chị ấy bán được hơn một trăm đồng, hôm nay được ký hợp đồng với cửa hàng bách hóa, đủ để mua máy may rồi. Cháu đi nghe ngoại.”Chúc Uyển Uyển tung tăng về phía trước. Bà nội Tần nhìn bóng lưng cô bé mà lắc đầu, đánh giá về cô gái Ngu Thanh Nhàn trong lòng bà ấy tăng thêm vài phần.Ngu Thanh Nhàn nhận lấy phiếu máy may mà Chúc Uyển Uyển mang đến, đó là thứ cô đang cần gấp, cô không tỏ vẻ mà nhìn Chúc Uyển Uyển, trịnh trọng cảm ơn: "Cảm ơn Uyển Uyển, chị mượn em hai phiếu máy may này, một tuần sau sẽ trả lại cho em.”Chúc Uyển Uyển định nói không cần nhưng bắt gặp ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn, cô bé nuốt ngược trở lại: "Dạ."Nét mặt nghiêm túc của Ngu Thanh Nhàn thoáng hiện ý cười.Hoàng Tiểu Phân ghé lại gần xem tờ phiếu, cô ấy không biết chữ nên chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ rất đẹp mắt: "Phiếu máy may đây sao, đẹp quá."Chúc Uyển Uyển cười và nói: "Chưa phải đẹp nhất đâu, lúc trước em thấy phiếu ngoài vùng bắt mắt vô cùng. Tiếc là loại phiếu đó không dùng được ở chỗ mình.Thời đại này phiếu mỗi tỉnh mỗi khác, không dùng thay nhau được, muốn dùng phiếu khi ở tỉnh khác chỉ có thể đổi lấy phiếu toàn quốc thôi.