Tác giả:

Sân bay thành phố S, một cô gái đeo mắt kính đen che gần hết nửa mặt *****̉a mình, trên người mặc cái váy yếm áo thun bên trong là màu trắng, yếm jean màu xanh dương, chân mang giày boot cao cổ màu đen, mái tóc thẳng mượt dài đến thắt lưng, bên vai mang một túi xách mẫu giới hạn *****̉a Gucci, tay kéo vali vui vẻ, phấn khởi bước ra khỏi cửa kiểm tra."Rầm" cô đụng phải một người đàn ông rồi ngã xuống đất, cô tức giận đứng dậy tháo mắt kính ra trừng mắt nhìn người đàn ông kia lớn tiếng quát:"Nè anh kia! Bộ đi không nhìn đường hay sao mà va vào tôi?" Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, anh quan sát đánh giá hai má phúng phính, phấn nộn, đôi mắt màu xanh to tròn, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi hồng, chúm chím trong đầu anh xuất hiện hai chữ đáng yêu, không xinh đẹp diễm lệ như những cô gái khác nhưng lại rất đáng yêu, trong sáng. Cô thấy anh không trả lời chỉ nhìn cô…

Chương 53: không có tiền đồ

Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ma NữTác giả: Ruby JoyTruyện Ngôn TìnhSân bay thành phố S, một cô gái đeo mắt kính đen che gần hết nửa mặt *****̉a mình, trên người mặc cái váy yếm áo thun bên trong là màu trắng, yếm jean màu xanh dương, chân mang giày boot cao cổ màu đen, mái tóc thẳng mượt dài đến thắt lưng, bên vai mang một túi xách mẫu giới hạn *****̉a Gucci, tay kéo vali vui vẻ, phấn khởi bước ra khỏi cửa kiểm tra."Rầm" cô đụng phải một người đàn ông rồi ngã xuống đất, cô tức giận đứng dậy tháo mắt kính ra trừng mắt nhìn người đàn ông kia lớn tiếng quát:"Nè anh kia! Bộ đi không nhìn đường hay sao mà va vào tôi?" Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, anh quan sát đánh giá hai má phúng phính, phấn nộn, đôi mắt màu xanh to tròn, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi hồng, chúm chím trong đầu anh xuất hiện hai chữ đáng yêu, không xinh đẹp diễm lệ như những cô gái khác nhưng lại rất đáng yêu, trong sáng. Cô thấy anh không trả lời chỉ nhìn cô… Về đến bệnh viện, Phương Thần nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên đặt trên bàn anh liền liếc nhìn Việt Trạch, Việt Trạch nhanh chóng giải thích với anh:"Lúc nãy, tôi đem đồ ăn đến cho Clara tiểu thư nhưng cô ấy bảo sẽ không ăn cho đến khi nào biết anh đang ở đâu? Sau khi cô ấy biết rồi thì đã vội vàng chạy đến đó tôi *****̃ng quên mất chuyện đồ ăn. Xin chủ tịch hãy tha lỗi cho tôi."Việt Trạch vừa giải thích vừa *****́i thấp người nhận lỗi, Clara không muốn Việt Trạch vì cô mà bị anh mắng hay trừng phạt cô liền bày ra vẻ mặt giận dỗi với anh:" Anh đừng có ở đó mà trách Việt Trạch tất cả đều là tại anh anh đừng có đứng ở đó mà trách ai? Nếu không phải tại anh thì em đâu có bỏ bữa rồi mặc đồ bệnh nhân chạy đến đó chứ?"Phương Thần ngay lập tức thay đổi thái độ, chấp nhận đó là lỗi *****̉a mình dịu dàng ân cần vịnh lấy vai cô, cưng chiều nói:"Đúng! Đúng! Đó là lỗi *****̉a anh tất cả đều là tại anh em đừng giận nữa để anh đi mua đồ ăn khác cho em cái này đã nguội đã không còn ngon nữa rồi."Phương Thần vội vã đi mua đồ ăn khác cho cô, Bạch Nhã Băng lắc đầu, thở dài:"Clara! Nếu như Phương Thần cứ cưng chiều cậu như thế tớ sợ có một ngày cậu sẽ trở nên bướng bỉnh, hư hơn đó."Clara hỉnh mũi lên nghênh mặt với Bạch Nhã Băng, rất nhanh Phương Thần đã mua đồ ăn về, anh nhìn cô ăn mà không chớp mắt Bạch Nhã Băng lại lên tiếng trêu:"Clara! Nếu như lúc nãy cậu không nói là cậu muốn tự ăn thì bây giờ Phương Thần đang thổi đút cho cậu ăn đấy."Clara trừng trừng nhìn Bạch Nhã Băng:"Cậu thôi trêu tớ đi để tớ xem sau này cậu và Lục Dĩ Tường có như thế không? Theo tớ thấy Lục Dĩ Tường sẽ không thể nào thoát khỏi số kiếp thê nô đâu."Bạch Nhã Băng bĩu môi xùy một tiếng, ăn xong cô nhìn anh và mọi người rồi nói:"Ngày mai em sẽ chính thức đi làm lại em chán phải ở cái bệnh viện lắm rồi em vào bệnh viện đến nỗi các bác sĩ ở đây hầu như ai *****̃ng biết em cả.""Không được!" Phương Thần là người đầu tiên phản đối việc cô đi làm trở lại."Hửm?" Clara áp sát mặt anh, đôi mắt híp lại nhìn anh.Khóe môi *****̉a anh giật giật anh cười cười trừ với cô, anh không thể không đồng ý với cô:"Được thôi! Nếu như em muốn nhưng tuyệt đối không được làm bất cứ việc gì quá sức hết đó."Clara mỉm cười nhẹ với anh, mọi người vỗ trán bó tay với anh cứ tưởng anh sẽ kiên quyết phản đối nhưng có ai ngờ là sức chịu đựng *****̉a anh lại yếu như vậy chứ? Chỉ bị cô trừng mắt nhẹ một cái là sợ là lo sốt vó cả lên đúng là kẻ không có tiền đồ mà.Ngày hôm sau, Clara bắt đầu đi làm trở lại vừa đi đến chỗ ngồi mọi người đã ùa lại hỏi han cô tại sao cô lại nghỉ làm một thời gian?Cô cười cười với họ rồi nói:"Do tôi bị tai nạn nhỏ phải nằm viện một thời gian.""Vậy sao? Cô không sao chứ?""Cô đã khỏe hẳn chưa?"Rất nhiều người quan tâm hỏi cô, cô khẽ gật đầu:"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi không sao bây giờ tôi đã khỏe hẳn rồi."Được một lúc, tất cả nhân viên *****̃ng giải tán khỏi bàn làm việc *****̉a cô, Nhan Nhan mỉm cười gian tà với cô, nói nhỏ:"Cậu tất nhiên phải khỏe rồi được chủ tịch chăm sóc tận tình như vậy mà. Mà sao cậu còn đi làm thế? Chủ tịch với chị *****̉a cậu cho cậu đi làm nữa sao?""Tôi muốn đi làm hơn ở nhà không làm gì thì nhàm chán lắm."Nhan Nhan bĩu môi cảm thấy có chút ganh tỵ:"Tôi thật sự không biết là cậu đang nghĩ gì nữa? Ở không nhàn rỗi vẫn có tiền tiêu xài tiêu cả đời *****̃ng không hết vậy mà cậu lại không chịu cứ thích tự làm khổ mình là sao chứ?""Thôi đừng nói chuyện làm việc đi." Clara bật cười nhìn cô rồi ngồi nghiêm túc làm việc.

Về đến bệnh viện, Phương Thần nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên đặt trên bàn anh liền liếc nhìn Việt Trạch, Việt Trạch nhanh chóng giải thích với anh:

"Lúc nãy, tôi đem đồ ăn đến cho Clara tiểu thư nhưng cô ấy bảo sẽ không ăn cho đến khi nào biết anh đang ở đâu? Sau khi cô ấy biết rồi thì đã vội vàng chạy đến đó tôi *****̃ng quên mất chuyện đồ ăn. Xin chủ tịch hãy tha lỗi cho tôi."

Việt Trạch vừa giải thích vừa *****́i thấp người nhận lỗi, Clara không muốn Việt Trạch vì cô mà bị anh mắng hay trừng phạt cô liền bày ra vẻ mặt giận dỗi với anh:

" Anh đừng có ở đó mà trách Việt Trạch tất cả đều là tại anh anh đừng có đứng ở đó mà trách ai? Nếu không phải tại anh thì em đâu có bỏ bữa rồi mặc đồ bệnh nhân chạy đến đó chứ?"

Phương Thần ngay lập tức thay đổi thái độ, chấp nhận đó là lỗi *****̉a mình dịu dàng ân cần vịnh lấy vai cô, cưng chiều nói:

"Đúng! Đúng! Đó là lỗi *****̉a anh tất cả đều là tại anh em đừng giận nữa để anh đi mua đồ ăn khác cho em cái này đã nguội đã không còn ngon nữa rồi."

Phương Thần vội vã đi mua đồ ăn khác cho cô, Bạch Nhã Băng lắc đầu, thở dài:

"Clara! Nếu như Phương Thần cứ cưng chiều cậu như thế tớ sợ có một ngày cậu sẽ trở nên bướng bỉnh, hư hơn đó."

Clara hỉnh mũi lên nghênh mặt với Bạch Nhã Băng, rất nhanh Phương Thần đã mua đồ ăn về, anh nhìn cô ăn mà không chớp mắt Bạch Nhã Băng lại lên tiếng trêu:

"Clara! Nếu như lúc nãy cậu không nói là cậu muốn tự ăn thì bây giờ Phương Thần đang thổi đút cho cậu ăn đấy."

Clara trừng trừng nhìn Bạch Nhã Băng:"Cậu thôi trêu tớ đi để tớ xem sau này cậu và Lục Dĩ Tường có như thế không? Theo tớ thấy Lục Dĩ Tường sẽ không thể nào thoát khỏi số kiếp thê nô đâu."

Bạch Nhã Băng bĩu môi xùy một tiếng, ăn xong cô nhìn anh và mọi người rồi nói:

"Ngày mai em sẽ chính thức đi làm lại em chán phải ở cái bệnh viện lắm rồi em vào bệnh viện đến nỗi các bác sĩ ở đây hầu như ai *****̃ng biết em cả."

"Không được!" Phương Thần là người đầu tiên phản đối việc cô đi làm trở lại.

"Hửm?" Clara áp sát mặt anh, đôi mắt híp lại nhìn anh.

Khóe môi *****̉a anh giật giật anh cười cười trừ với cô, anh không thể không đồng ý với cô:"Được thôi! Nếu như em muốn nhưng tuyệt đối không được làm bất cứ việc gì quá sức hết đó."

Clara mỉm cười nhẹ với anh, mọi người vỗ trán bó tay với anh cứ tưởng anh sẽ kiên quyết phản đối nhưng có ai ngờ là sức chịu đựng *****̉a anh lại yếu như vậy chứ? Chỉ bị cô trừng mắt nhẹ một cái là sợ là lo sốt vó cả lên đúng là kẻ không có tiền đồ mà.

Ngày hôm sau, Clara bắt đầu đi làm trở lại vừa đi đến chỗ ngồi mọi người đã ùa lại hỏi han cô tại sao cô lại nghỉ làm một thời gian?Cô cười cười với họ rồi nói:

"Do tôi bị tai nạn nhỏ phải nằm viện một thời gian."

"Vậy sao? Cô không sao chứ?"

"Cô đã khỏe hẳn chưa?"

Rất nhiều người quan tâm hỏi cô, cô khẽ gật đầu:

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi không sao bây giờ tôi đã khỏe hẳn rồi."

Được một lúc, tất cả nhân viên *****̃ng giải tán khỏi bàn làm việc *****̉a cô, Nhan Nhan mỉm cười gian tà với cô, nói nhỏ:

"Cậu tất nhiên phải khỏe rồi được chủ tịch chăm sóc tận tình như vậy mà. Mà sao cậu còn đi làm thế? Chủ tịch với chị *****̉a cậu cho cậu đi làm nữa sao?"

"Tôi muốn đi làm hơn ở nhà không làm gì thì nhàm chán lắm."

Nhan Nhan bĩu môi cảm thấy có chút ganh tỵ:

"Tôi thật sự không biết là cậu đang nghĩ gì nữa? Ở không nhàn rỗi vẫn có tiền tiêu xài tiêu cả đời *****̃ng không hết vậy mà cậu lại không chịu cứ thích tự làm khổ mình là sao chứ?"

"Thôi đừng nói chuyện làm việc đi." Clara bật cười nhìn cô rồi ngồi nghiêm túc làm việc.

Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ma NữTác giả: Ruby JoyTruyện Ngôn TìnhSân bay thành phố S, một cô gái đeo mắt kính đen che gần hết nửa mặt *****̉a mình, trên người mặc cái váy yếm áo thun bên trong là màu trắng, yếm jean màu xanh dương, chân mang giày boot cao cổ màu đen, mái tóc thẳng mượt dài đến thắt lưng, bên vai mang một túi xách mẫu giới hạn *****̉a Gucci, tay kéo vali vui vẻ, phấn khởi bước ra khỏi cửa kiểm tra."Rầm" cô đụng phải một người đàn ông rồi ngã xuống đất, cô tức giận đứng dậy tháo mắt kính ra trừng mắt nhìn người đàn ông kia lớn tiếng quát:"Nè anh kia! Bộ đi không nhìn đường hay sao mà va vào tôi?" Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, anh quan sát đánh giá hai má phúng phính, phấn nộn, đôi mắt màu xanh to tròn, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi hồng, chúm chím trong đầu anh xuất hiện hai chữ đáng yêu, không xinh đẹp diễm lệ như những cô gái khác nhưng lại rất đáng yêu, trong sáng. Cô thấy anh không trả lời chỉ nhìn cô… Về đến bệnh viện, Phương Thần nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên đặt trên bàn anh liền liếc nhìn Việt Trạch, Việt Trạch nhanh chóng giải thích với anh:"Lúc nãy, tôi đem đồ ăn đến cho Clara tiểu thư nhưng cô ấy bảo sẽ không ăn cho đến khi nào biết anh đang ở đâu? Sau khi cô ấy biết rồi thì đã vội vàng chạy đến đó tôi *****̃ng quên mất chuyện đồ ăn. Xin chủ tịch hãy tha lỗi cho tôi."Việt Trạch vừa giải thích vừa *****́i thấp người nhận lỗi, Clara không muốn Việt Trạch vì cô mà bị anh mắng hay trừng phạt cô liền bày ra vẻ mặt giận dỗi với anh:" Anh đừng có ở đó mà trách Việt Trạch tất cả đều là tại anh anh đừng có đứng ở đó mà trách ai? Nếu không phải tại anh thì em đâu có bỏ bữa rồi mặc đồ bệnh nhân chạy đến đó chứ?"Phương Thần ngay lập tức thay đổi thái độ, chấp nhận đó là lỗi *****̉a mình dịu dàng ân cần vịnh lấy vai cô, cưng chiều nói:"Đúng! Đúng! Đó là lỗi *****̉a anh tất cả đều là tại anh em đừng giận nữa để anh đi mua đồ ăn khác cho em cái này đã nguội đã không còn ngon nữa rồi."Phương Thần vội vã đi mua đồ ăn khác cho cô, Bạch Nhã Băng lắc đầu, thở dài:"Clara! Nếu như Phương Thần cứ cưng chiều cậu như thế tớ sợ có một ngày cậu sẽ trở nên bướng bỉnh, hư hơn đó."Clara hỉnh mũi lên nghênh mặt với Bạch Nhã Băng, rất nhanh Phương Thần đã mua đồ ăn về, anh nhìn cô ăn mà không chớp mắt Bạch Nhã Băng lại lên tiếng trêu:"Clara! Nếu như lúc nãy cậu không nói là cậu muốn tự ăn thì bây giờ Phương Thần đang thổi đút cho cậu ăn đấy."Clara trừng trừng nhìn Bạch Nhã Băng:"Cậu thôi trêu tớ đi để tớ xem sau này cậu và Lục Dĩ Tường có như thế không? Theo tớ thấy Lục Dĩ Tường sẽ không thể nào thoát khỏi số kiếp thê nô đâu."Bạch Nhã Băng bĩu môi xùy một tiếng, ăn xong cô nhìn anh và mọi người rồi nói:"Ngày mai em sẽ chính thức đi làm lại em chán phải ở cái bệnh viện lắm rồi em vào bệnh viện đến nỗi các bác sĩ ở đây hầu như ai *****̃ng biết em cả.""Không được!" Phương Thần là người đầu tiên phản đối việc cô đi làm trở lại."Hửm?" Clara áp sát mặt anh, đôi mắt híp lại nhìn anh.Khóe môi *****̉a anh giật giật anh cười cười trừ với cô, anh không thể không đồng ý với cô:"Được thôi! Nếu như em muốn nhưng tuyệt đối không được làm bất cứ việc gì quá sức hết đó."Clara mỉm cười nhẹ với anh, mọi người vỗ trán bó tay với anh cứ tưởng anh sẽ kiên quyết phản đối nhưng có ai ngờ là sức chịu đựng *****̉a anh lại yếu như vậy chứ? Chỉ bị cô trừng mắt nhẹ một cái là sợ là lo sốt vó cả lên đúng là kẻ không có tiền đồ mà.Ngày hôm sau, Clara bắt đầu đi làm trở lại vừa đi đến chỗ ngồi mọi người đã ùa lại hỏi han cô tại sao cô lại nghỉ làm một thời gian?Cô cười cười với họ rồi nói:"Do tôi bị tai nạn nhỏ phải nằm viện một thời gian.""Vậy sao? Cô không sao chứ?""Cô đã khỏe hẳn chưa?"Rất nhiều người quan tâm hỏi cô, cô khẽ gật đầu:"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi không sao bây giờ tôi đã khỏe hẳn rồi."Được một lúc, tất cả nhân viên *****̃ng giải tán khỏi bàn làm việc *****̉a cô, Nhan Nhan mỉm cười gian tà với cô, nói nhỏ:"Cậu tất nhiên phải khỏe rồi được chủ tịch chăm sóc tận tình như vậy mà. Mà sao cậu còn đi làm thế? Chủ tịch với chị *****̉a cậu cho cậu đi làm nữa sao?""Tôi muốn đi làm hơn ở nhà không làm gì thì nhàm chán lắm."Nhan Nhan bĩu môi cảm thấy có chút ganh tỵ:"Tôi thật sự không biết là cậu đang nghĩ gì nữa? Ở không nhàn rỗi vẫn có tiền tiêu xài tiêu cả đời *****̃ng không hết vậy mà cậu lại không chịu cứ thích tự làm khổ mình là sao chứ?""Thôi đừng nói chuyện làm việc đi." Clara bật cười nhìn cô rồi ngồi nghiêm túc làm việc.

Chương 53: không có tiền đồ