Tác giả:

Sân bay thành phố S, một cô gái đeo mắt kính đen che gần hết nửa mặt *****̉a mình, trên người mặc cái váy yếm áo thun bên trong là màu trắng, yếm jean màu xanh dương, chân mang giày boot cao cổ màu đen, mái tóc thẳng mượt dài đến thắt lưng, bên vai mang một túi xách mẫu giới hạn *****̉a Gucci, tay kéo vali vui vẻ, phấn khởi bước ra khỏi cửa kiểm tra."Rầm" cô đụng phải một người đàn ông rồi ngã xuống đất, cô tức giận đứng dậy tháo mắt kính ra trừng mắt nhìn người đàn ông kia lớn tiếng quát:"Nè anh kia! Bộ đi không nhìn đường hay sao mà va vào tôi?" Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, anh quan sát đánh giá hai má phúng phính, phấn nộn, đôi mắt màu xanh to tròn, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi hồng, chúm chím trong đầu anh xuất hiện hai chữ đáng yêu, không xinh đẹp diễm lệ như những cô gái khác nhưng lại rất đáng yêu, trong sáng. Cô thấy anh không trả lời chỉ nhìn cô…

Chương 57: cưng chiều vô đối (1)

Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ma NữTác giả: Ruby JoyTruyện Ngôn TìnhSân bay thành phố S, một cô gái đeo mắt kính đen che gần hết nửa mặt *****̉a mình, trên người mặc cái váy yếm áo thun bên trong là màu trắng, yếm jean màu xanh dương, chân mang giày boot cao cổ màu đen, mái tóc thẳng mượt dài đến thắt lưng, bên vai mang một túi xách mẫu giới hạn *****̉a Gucci, tay kéo vali vui vẻ, phấn khởi bước ra khỏi cửa kiểm tra."Rầm" cô đụng phải một người đàn ông rồi ngã xuống đất, cô tức giận đứng dậy tháo mắt kính ra trừng mắt nhìn người đàn ông kia lớn tiếng quát:"Nè anh kia! Bộ đi không nhìn đường hay sao mà va vào tôi?" Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, anh quan sát đánh giá hai má phúng phính, phấn nộn, đôi mắt màu xanh to tròn, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi hồng, chúm chím trong đầu anh xuất hiện hai chữ đáng yêu, không xinh đẹp diễm lệ như những cô gái khác nhưng lại rất đáng yêu, trong sáng. Cô thấy anh không trả lời chỉ nhìn cô… Phương Thần ôm cô nhắm mắt bảo:"Thôi vẫn còn sớm chúng ta hãy ngủ thêm một chút nữa đi."Anh và cô nhắm mắt ngủ thêm một chút nữa, trời gần trưa anh thấy dậy đi vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi anh ngồi vào bàn làm việc bắt đầu làm việc, một lúc sau cô *****̃ng thức dậy nhìn thấy anh đang ngồi làm việc giọng nói cô còn ngáy ngủ hỏi anh:"Hôm nay là ngày nghỉ mà anh *****̃ng làm việc nữa sao? Anh là người cuồng công việc à?"Phương Thần dừng làm việc lại, quay người lại đứng dậy đi về phía *****̉a cô, dịu dàng vén tóc *****̉a cô:"Anh quả thật là người cuồng công việc nhưng anh lại cuồng em hơn cả công việc."Chính vì anh quá yêu thương, nuông chiều cô khiến cô càng ỷ lại vào anh riết rồi cô *****̃ng quen với cách yêu thương này *****̉a anh, cô ngồi dậy dan rộng hai tay ra về phía anh, nũng nịu nói:"Em lười đi rồi anh bế em đi đánh răng rửa mặt đi."Phương Thần bật cười bế cô lên hai chân *****̉a cô ôm lấy thắt lưng *****̉a anh, hai tay thì choàng qua cổ anh, bước vào phòng tắm cô xuống khỏi người anh lấy bàn chải và kem đánh răng rồi đánh, anh đứng cạnh cô mắt không hề rời khỏi cô.Đột nhiên, Phương Thần đi ra ngoài cô *****̃ng không quan tâm lắm, rất nhanh anh bước vào với quần áo *****̉a cô trên tay anh đưa cho cô:"Anh đã chọn sẵn quần áo cho em rồi này em thay đi."Clara cầm lấy quần áo định thay thì cô chợt nhớ ra anh vẫn còn ở đấy thì cô nheo mắt hỏi anh:"Tại sao anh còn đứng đây? Đi ra đi chứ? Em thay đồ đấy."Phương Thần lộ vẻ mặt gian tà, cười mỉm nói:"Em có gì mà ngại chứ? Dù sao sau này anh *****̃ng sẽ thấy thôi không sớm thì muộn bây giờ anh thấy *****̃ng chẳng sao.""Lưu manh! Biến thái! Anh mau đi ra đi." Clara đẩy anh ra ngoài rồi đóng cửa lại còn Phương Thần thì bật cười, đứng ở ngoài đợi cô bước ra.Một lát sau, Clara bước ra ngoài nhìn thấy anh đang đứng đợi ở cửa, cô bĩu môi vừa định bước lên giường thì bị anh bế thốc lên khiến cô giật mình, cô đánh lên vai *****̉a anh:"Anh đang làm gì vậy? Bỏ em xuống."Phương Thần vẫn không bỏ cô xuống, vừa bế anh vừa nói:"Chúng ta đi xuống ăn sáng, em yên tâm anh đã cho tất cả mọi người nghỉ hôm nay rồi anh muốn anh và em có một khoảng không gian riêng tư với nhau."Xuống dưới lầu, anh đặt cô ngồi xuống ở bàn ăn đồ ăn đã được dọn sẵn bàn ăn vô *****̀ng thịnh soạn toàn những món cô thích.Vừa ăn anh vừa hỏi cô:"Tiểu Vân! Em muốn đi đâu chơi? Anh sẽ đưa em đi."Clara suy nghĩ rồi lắc đầu liên tục:"Em không muốn đi đâu hết bây giờ em rất lười."Ăn xong, anh đứng dậy dọn chén dĩa cô nhướng mày, thắc mắc hỏi anh:"Thần! Anh đang làm gì vậy?"Phương Thần bình thản trả lời cô:"Thì anh dọn chén đĩa để đi rửa."Clara ngớ ra, cảm giác rất khó tin:" Anh rửa bát? Em không nghe lầm chứ? Anh *****̃ng biết rửa bát sao?""Chỉ là rửa bát thôi có gì mà không biết chứ?"Vừa nói xong, anh dọn vào chỗ bồn rửa để rửa, Clara vẫn chưa có thể tin được một chủ tịch lạnh lùng, chưa bao giờ làm gì đụng đến ngón tay ăn uống *****̃ng có người đem đến tại chỗ vậy mà bây giờ lại đi rửa bát, cô bật cười nhìn anh rồi hỏi:" Thần! Để em giúp anh một tay.""Không cần đâu! Anh tự làm được rồi, anh không cho phép em đụng vào."Cô chu môi, rút tay lại đứng cạnh anh dựa vào tường nhìn anh rửa mà không nhịn được cười.

Phương Thần ôm cô nhắm mắt bảo:"Thôi vẫn còn sớm chúng ta hãy ngủ thêm một chút nữa đi."

Anh và cô nhắm mắt ngủ thêm một chút nữa, trời gần trưa anh thấy dậy đi vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi anh ngồi vào bàn làm việc bắt đầu làm việc, một lúc sau cô *****̃ng thức dậy nhìn thấy anh đang ngồi làm việc giọng nói cô còn ngáy ngủ hỏi anh:

"Hôm nay là ngày nghỉ mà anh *****̃ng làm việc nữa sao? Anh là người cuồng công việc à?"

Phương Thần dừng làm việc lại, quay người lại đứng dậy đi về phía *****̉a cô, dịu dàng vén tóc *****̉a cô:

"Anh quả thật là người cuồng công việc nhưng anh lại cuồng em hơn cả công việc."

Chính vì anh quá yêu thương, nuông chiều cô khiến cô càng ỷ lại vào anh riết rồi cô *****̃ng quen với cách yêu thương này *****̉a anh, cô ngồi dậy dan rộng hai tay ra về phía anh, nũng nịu nói:

"Em lười đi rồi anh bế em đi đánh răng rửa mặt đi."

Phương Thần bật cười bế cô lên hai chân *****̉a cô ôm lấy thắt lưng *****̉a anh, hai tay thì choàng qua cổ anh, bước vào phòng tắm cô xuống khỏi người anh lấy bàn chải và kem đánh răng rồi đánh, anh đứng cạnh cô mắt không hề rời khỏi cô.

Đột nhiên, Phương Thần đi ra ngoài cô *****̃ng không quan tâm lắm, rất nhanh anh bước vào với quần áo *****̉a cô trên tay anh đưa cho cô:

"Anh đã chọn sẵn quần áo cho em rồi này em thay đi."

Clara cầm lấy quần áo định thay thì cô chợt nhớ ra anh vẫn còn ở đấy thì cô nheo mắt hỏi anh:

"Tại sao anh còn đứng đây? Đi ra đi chứ? Em thay đồ đấy."

Phương Thần lộ vẻ mặt gian tà, cười mỉm nói:

"Em có gì mà ngại chứ? Dù sao sau này anh *****̃ng sẽ thấy thôi không sớm thì muộn bây giờ anh thấy *****̃ng chẳng sao."

"Lưu manh! Biến thái! Anh mau đi ra đi." Clara đẩy anh ra ngoài rồi đóng cửa lại còn Phương Thần thì bật cười, đứng ở ngoài đợi cô bước ra.

Một lát sau, Clara bước ra ngoài nhìn thấy anh đang đứng đợi ở cửa, cô bĩu môi vừa định bước lên giường thì bị anh bế thốc lên khiến cô giật mình, cô đánh lên vai *****̉a anh:

"Anh đang làm gì vậy? Bỏ em xuống."

Phương Thần vẫn không bỏ cô xuống, vừa bế anh vừa nói:

"Chúng ta đi xuống ăn sáng, em yên tâm anh đã cho tất cả mọi người nghỉ hôm nay rồi anh muốn anh và em có một khoảng không gian riêng tư với nhau."

Xuống dưới lầu, anh đặt cô ngồi xuống ở bàn ăn đồ ăn đã được dọn sẵn bàn ăn vô *****̀ng thịnh soạn toàn những món cô thích.

Vừa ăn anh vừa hỏi cô:"Tiểu Vân! Em muốn đi đâu chơi? Anh sẽ đưa em đi."

Clara suy nghĩ rồi lắc đầu liên tục:"Em không muốn đi đâu hết bây giờ em rất lười."

Ăn xong, anh đứng dậy dọn chén dĩa cô nhướng mày, thắc mắc hỏi anh:

"Thần! Anh đang làm gì vậy?"

Phương Thần bình thản trả lời cô:"Thì anh dọn chén đĩa để đi rửa."

Clara ngớ ra, cảm giác rất khó tin:" Anh rửa bát? Em không nghe lầm chứ? Anh *****̃ng biết rửa bát sao?"

"Chỉ là rửa bát thôi có gì mà không biết chứ?"

Vừa nói xong, anh dọn vào chỗ bồn rửa để rửa, Clara vẫn chưa có thể tin được một chủ tịch lạnh lùng, chưa bao giờ làm gì đụng đến ngón tay ăn uống *****̃ng có người đem đến tại chỗ vậy mà bây giờ lại đi rửa bát, cô bật cười nhìn anh rồi hỏi:

" Thần! Để em giúp anh một tay."

"Không cần đâu! Anh tự làm được rồi, anh không cho phép em đụng vào."

Cô chu môi, rút tay lại đứng cạnh anh dựa vào tường nhìn anh rửa mà không nhịn được cười.

Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ma NữTác giả: Ruby JoyTruyện Ngôn TìnhSân bay thành phố S, một cô gái đeo mắt kính đen che gần hết nửa mặt *****̉a mình, trên người mặc cái váy yếm áo thun bên trong là màu trắng, yếm jean màu xanh dương, chân mang giày boot cao cổ màu đen, mái tóc thẳng mượt dài đến thắt lưng, bên vai mang một túi xách mẫu giới hạn *****̉a Gucci, tay kéo vali vui vẻ, phấn khởi bước ra khỏi cửa kiểm tra."Rầm" cô đụng phải một người đàn ông rồi ngã xuống đất, cô tức giận đứng dậy tháo mắt kính ra trừng mắt nhìn người đàn ông kia lớn tiếng quát:"Nè anh kia! Bộ đi không nhìn đường hay sao mà va vào tôi?" Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, anh quan sát đánh giá hai má phúng phính, phấn nộn, đôi mắt màu xanh to tròn, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi hồng, chúm chím trong đầu anh xuất hiện hai chữ đáng yêu, không xinh đẹp diễm lệ như những cô gái khác nhưng lại rất đáng yêu, trong sáng. Cô thấy anh không trả lời chỉ nhìn cô… Phương Thần ôm cô nhắm mắt bảo:"Thôi vẫn còn sớm chúng ta hãy ngủ thêm một chút nữa đi."Anh và cô nhắm mắt ngủ thêm một chút nữa, trời gần trưa anh thấy dậy đi vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi anh ngồi vào bàn làm việc bắt đầu làm việc, một lúc sau cô *****̃ng thức dậy nhìn thấy anh đang ngồi làm việc giọng nói cô còn ngáy ngủ hỏi anh:"Hôm nay là ngày nghỉ mà anh *****̃ng làm việc nữa sao? Anh là người cuồng công việc à?"Phương Thần dừng làm việc lại, quay người lại đứng dậy đi về phía *****̉a cô, dịu dàng vén tóc *****̉a cô:"Anh quả thật là người cuồng công việc nhưng anh lại cuồng em hơn cả công việc."Chính vì anh quá yêu thương, nuông chiều cô khiến cô càng ỷ lại vào anh riết rồi cô *****̃ng quen với cách yêu thương này *****̉a anh, cô ngồi dậy dan rộng hai tay ra về phía anh, nũng nịu nói:"Em lười đi rồi anh bế em đi đánh răng rửa mặt đi."Phương Thần bật cười bế cô lên hai chân *****̉a cô ôm lấy thắt lưng *****̉a anh, hai tay thì choàng qua cổ anh, bước vào phòng tắm cô xuống khỏi người anh lấy bàn chải và kem đánh răng rồi đánh, anh đứng cạnh cô mắt không hề rời khỏi cô.Đột nhiên, Phương Thần đi ra ngoài cô *****̃ng không quan tâm lắm, rất nhanh anh bước vào với quần áo *****̉a cô trên tay anh đưa cho cô:"Anh đã chọn sẵn quần áo cho em rồi này em thay đi."Clara cầm lấy quần áo định thay thì cô chợt nhớ ra anh vẫn còn ở đấy thì cô nheo mắt hỏi anh:"Tại sao anh còn đứng đây? Đi ra đi chứ? Em thay đồ đấy."Phương Thần lộ vẻ mặt gian tà, cười mỉm nói:"Em có gì mà ngại chứ? Dù sao sau này anh *****̃ng sẽ thấy thôi không sớm thì muộn bây giờ anh thấy *****̃ng chẳng sao.""Lưu manh! Biến thái! Anh mau đi ra đi." Clara đẩy anh ra ngoài rồi đóng cửa lại còn Phương Thần thì bật cười, đứng ở ngoài đợi cô bước ra.Một lát sau, Clara bước ra ngoài nhìn thấy anh đang đứng đợi ở cửa, cô bĩu môi vừa định bước lên giường thì bị anh bế thốc lên khiến cô giật mình, cô đánh lên vai *****̉a anh:"Anh đang làm gì vậy? Bỏ em xuống."Phương Thần vẫn không bỏ cô xuống, vừa bế anh vừa nói:"Chúng ta đi xuống ăn sáng, em yên tâm anh đã cho tất cả mọi người nghỉ hôm nay rồi anh muốn anh và em có một khoảng không gian riêng tư với nhau."Xuống dưới lầu, anh đặt cô ngồi xuống ở bàn ăn đồ ăn đã được dọn sẵn bàn ăn vô *****̀ng thịnh soạn toàn những món cô thích.Vừa ăn anh vừa hỏi cô:"Tiểu Vân! Em muốn đi đâu chơi? Anh sẽ đưa em đi."Clara suy nghĩ rồi lắc đầu liên tục:"Em không muốn đi đâu hết bây giờ em rất lười."Ăn xong, anh đứng dậy dọn chén dĩa cô nhướng mày, thắc mắc hỏi anh:"Thần! Anh đang làm gì vậy?"Phương Thần bình thản trả lời cô:"Thì anh dọn chén đĩa để đi rửa."Clara ngớ ra, cảm giác rất khó tin:" Anh rửa bát? Em không nghe lầm chứ? Anh *****̃ng biết rửa bát sao?""Chỉ là rửa bát thôi có gì mà không biết chứ?"Vừa nói xong, anh dọn vào chỗ bồn rửa để rửa, Clara vẫn chưa có thể tin được một chủ tịch lạnh lùng, chưa bao giờ làm gì đụng đến ngón tay ăn uống *****̃ng có người đem đến tại chỗ vậy mà bây giờ lại đi rửa bát, cô bật cười nhìn anh rồi hỏi:" Thần! Để em giúp anh một tay.""Không cần đâu! Anh tự làm được rồi, anh không cho phép em đụng vào."Cô chu môi, rút tay lại đứng cạnh anh dựa vào tường nhìn anh rửa mà không nhịn được cười.

Chương 57: cưng chiều vô đối (1)