*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 257: Chương 257
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Thường Đại Phát đứng ở vị trí bị cáo, ngẩng đầu lên: "Tôi không đồng ý."Mọi người có mặt nhíu mày.Thường Đại Phát nói: "Tôi không nghĩ mình có tội. Việc tôi buôn người không có gì sai, mục đích ban đầu của tôi không phải như vậy. Các người đều nói tôi buôn bán người hủy hoại cuộc đời của các cô gái. Thế nhưng các người căn bản không biết trên thế giới này có bao nhiêu đàn ông không lấy được vợ. Nhất là đàn ông trên núi xa xôi, nghèo nên chẳng có ai chịu lấy.“Không mua vợ không có con nối dõi, làng không có hậu duệ cũng tiêu vong”.Thường Đại Phát kích động, mặt đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh. Hai mắt ông ta long sòng sọc, lúc này không còn vẻ nho nhã như trước, gương mặt bặm trợn đáng sợ. Những lời ông ta nói khó bể tưởng tượng."Đối với những người đàn ông đó, tôi làm không phải là chuyện tốt sao? Thưa quan tòa, cái gì cũng có hai mặt, các người không thể đứng ở dưới độ phụ nữ mà nói được, cũng phải xét dưới góc độ của đàn ông mà.”Thường Đại Phát vừa dứt lời, cả hội trường đều náo động.Lâm Hoa Sen lập tức đứng lên: "Ông nói mà không biết hổ thẹn? Mấy người đó không có vợ là vấn đề của riêng họ chứ còn gì? Nếu giỏi thì cũng có người chịu lấy dù nghèo mạt. Bản thân không có bản lĩnh, không có vợ thì trách ai?”“Ông nói những gì ông làm cho mấy người đó là tốt, vậy các cô gái? Họ có lỗi lầm gì mà phải bị thứ cầm thú, yêu ma các người bắc cóc đem bán?”Lâm Hoa Sen đã từng mến mộ Thường Đại Phát, giờ đây hồng đã thành đen, Thường Đại Phát đã trở thành loại người mà cô ấy căm ghét nhất, hận không thể đạp c.h.ế.t Thường Đại Phát.Thường Đại Phát quay phắt người lại khi nghe thấy giọng nói của Lâm Hoa Sen, khi nhìn thấy dàn bốn người ngồi cạnh nhau bên phía bồi thẩm đoàn.Sắc mặt ông ta biến đổi vài giây, cười nhạo: "Họ không làm gì sai cả. Chỉ là phụ nữ mà, lấy ai không phải là lấy? Tôi bắt họ nhưng cũng tìm mái ấm cho họ đấy thôi?”Thường Đại Phát ngụy biện tráo trở khiến người có mặt vô cùng căm phẫn.Lâm Hoa Sen tức sắp không chịu nổi Cô ấy không hiểu nổi, thế quái nào lúc tước mình lại thích tên súc sinh mặt người dạ thú này chứ!May mà mình không làm chuyện gì trái với lẽ thuờng, không thì thoát hang sói gặp hang hùm à."Thường Đại Phát, ông cũng là người trong thôn, còn không biết những kẻ đó đó đối xử với vợ-mua như thế nào à? Không đánh đập thì chửi rủa! Đám người đó toàn là lúc súc sinh, ông biết không hả?” Lâm Hoa Sen giận bừng bừng.“Biết. Chứ không phải vì các cô muốn chạy sao? Nếu không bỏ trốn, sống đàng hoàng với người ta thì người ta đâu có đánh, đâu có chửi mắng các cô? Không phải tôi hay nói với các cô sao? Chiều chồng, không được chống đối chồng. Cô coi, cô nghe lời tôi thì bớt bị đánh rồi ấy chứ?Thường Đại Phát lại nhìn sang Ngu Thanh Nhàn, trong ánh mắt đầu vẻ thương hại.Cô gái này xinh xắn làm sao, hồi đầu ông ta cũng bị cô làm cho kinh ngạc.Nhưng mà lúc ấy cô gái này còn quá nhỏ, mới mười bốn tuổi, bán không được giá cao.Vì lý do này, ông ta cố tình lừa Thường Đại Căn và Phạm Xuân Hà rằng nuôi cô gái này đến mười sáu tuổi mới viên phòng.
Thường Đại Phát đứng ở vị trí bị cáo, ngẩng đầu lên: "Tôi không đồng ý."
Mọi người có mặt nhíu mày.
Thường Đại Phát nói: "Tôi không nghĩ mình có tội. Việc tôi buôn người không có gì sai, mục đích ban đầu của tôi không phải như vậy. Các người đều nói tôi buôn bán người hủy hoại cuộc đời của các cô gái. Thế nhưng các người căn bản không biết trên thế giới này có bao nhiêu đàn ông không lấy được vợ. Nhất là đàn ông trên núi xa xôi, nghèo nên chẳng có ai chịu lấy.
“Không mua vợ không có con nối dõi, làng không có hậu duệ cũng tiêu vong”.
Thường Đại Phát kích động, mặt đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh. Hai mắt ông ta long sòng sọc, lúc này không còn vẻ nho nhã như trước, gương mặt bặm trợn đáng sợ. Những lời ông ta nói khó bể tưởng tượng.
"Đối với những người đàn ông đó, tôi làm không phải là chuyện tốt sao? Thưa quan tòa, cái gì cũng có hai mặt, các người không thể đứng ở dưới độ phụ nữ mà nói được, cũng phải xét dưới góc độ của đàn ông mà.”
Thường Đại Phát vừa dứt lời, cả hội trường đều náo động.
Lâm Hoa Sen lập tức đứng lên: "Ông nói mà không biết hổ thẹn? Mấy người đó không có vợ là vấn đề của riêng họ chứ còn gì? Nếu giỏi thì cũng có người chịu lấy dù nghèo mạt. Bản thân không có bản lĩnh, không có vợ thì trách ai?”
“Ông nói những gì ông làm cho mấy người đó là tốt, vậy các cô gái? Họ có lỗi lầm gì mà phải bị thứ cầm thú, yêu ma các người bắc cóc đem bán?”
Lâm Hoa Sen đã từng mến mộ Thường Đại Phát, giờ đây hồng đã thành đen, Thường Đại Phát đã trở thành loại người mà cô ấy căm ghét nhất, hận không thể đạp c.h.ế.t Thường Đại Phát.
Thường Đại Phát quay phắt người lại khi nghe thấy giọng nói của Lâm Hoa Sen, khi nhìn thấy dàn bốn người ngồi cạnh nhau bên phía bồi thẩm đoàn.
Sắc mặt ông ta biến đổi vài giây, cười nhạo: "Họ không làm gì sai cả. Chỉ là phụ nữ mà, lấy ai không phải là lấy? Tôi bắt họ nhưng cũng tìm mái ấm cho họ đấy thôi?”
Thường Đại Phát ngụy biện tráo trở khiến người có mặt vô cùng căm phẫn.
Lâm Hoa Sen tức sắp không chịu nổi Cô ấy không hiểu nổi, thế quái nào lúc tước mình lại thích tên súc sinh mặt người dạ thú này chứ!
May mà mình không làm chuyện gì trái với lẽ thuờng, không thì thoát hang sói gặp hang hùm à.
"Thường Đại Phát, ông cũng là người trong thôn, còn không biết những kẻ đó đó đối xử với vợ-mua như thế nào à? Không đánh đập thì chửi rủa! Đám người đó toàn là lúc súc sinh, ông biết không hả?” Lâm Hoa Sen giận bừng bừng.
“Biết. Chứ không phải vì các cô muốn chạy sao? Nếu không bỏ trốn, sống đàng hoàng với người ta thì người ta đâu có đánh, đâu có chửi mắng các cô? Không phải tôi hay nói với các cô sao? Chiều chồng, không được chống đối chồng. Cô coi, cô nghe lời tôi thì bớt bị đánh rồi ấy chứ?
Thường Đại Phát lại nhìn sang Ngu Thanh Nhàn, trong ánh mắt đầu vẻ thương hại.
Cô gái này xinh xắn làm sao, hồi đầu ông ta cũng bị cô làm cho kinh ngạc.
Nhưng mà lúc ấy cô gái này còn quá nhỏ, mới mười bốn tuổi, bán không được giá cao.
Vì lý do này, ông ta cố tình lừa Thường Đại Căn và Phạm Xuân Hà rằng nuôi cô gái này đến mười sáu tuổi mới viên phòng.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Thường Đại Phát đứng ở vị trí bị cáo, ngẩng đầu lên: "Tôi không đồng ý."Mọi người có mặt nhíu mày.Thường Đại Phát nói: "Tôi không nghĩ mình có tội. Việc tôi buôn người không có gì sai, mục đích ban đầu của tôi không phải như vậy. Các người đều nói tôi buôn bán người hủy hoại cuộc đời của các cô gái. Thế nhưng các người căn bản không biết trên thế giới này có bao nhiêu đàn ông không lấy được vợ. Nhất là đàn ông trên núi xa xôi, nghèo nên chẳng có ai chịu lấy.“Không mua vợ không có con nối dõi, làng không có hậu duệ cũng tiêu vong”.Thường Đại Phát kích động, mặt đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh. Hai mắt ông ta long sòng sọc, lúc này không còn vẻ nho nhã như trước, gương mặt bặm trợn đáng sợ. Những lời ông ta nói khó bể tưởng tượng."Đối với những người đàn ông đó, tôi làm không phải là chuyện tốt sao? Thưa quan tòa, cái gì cũng có hai mặt, các người không thể đứng ở dưới độ phụ nữ mà nói được, cũng phải xét dưới góc độ của đàn ông mà.”Thường Đại Phát vừa dứt lời, cả hội trường đều náo động.Lâm Hoa Sen lập tức đứng lên: "Ông nói mà không biết hổ thẹn? Mấy người đó không có vợ là vấn đề của riêng họ chứ còn gì? Nếu giỏi thì cũng có người chịu lấy dù nghèo mạt. Bản thân không có bản lĩnh, không có vợ thì trách ai?”“Ông nói những gì ông làm cho mấy người đó là tốt, vậy các cô gái? Họ có lỗi lầm gì mà phải bị thứ cầm thú, yêu ma các người bắc cóc đem bán?”Lâm Hoa Sen đã từng mến mộ Thường Đại Phát, giờ đây hồng đã thành đen, Thường Đại Phát đã trở thành loại người mà cô ấy căm ghét nhất, hận không thể đạp c.h.ế.t Thường Đại Phát.Thường Đại Phát quay phắt người lại khi nghe thấy giọng nói của Lâm Hoa Sen, khi nhìn thấy dàn bốn người ngồi cạnh nhau bên phía bồi thẩm đoàn.Sắc mặt ông ta biến đổi vài giây, cười nhạo: "Họ không làm gì sai cả. Chỉ là phụ nữ mà, lấy ai không phải là lấy? Tôi bắt họ nhưng cũng tìm mái ấm cho họ đấy thôi?”Thường Đại Phát ngụy biện tráo trở khiến người có mặt vô cùng căm phẫn.Lâm Hoa Sen tức sắp không chịu nổi Cô ấy không hiểu nổi, thế quái nào lúc tước mình lại thích tên súc sinh mặt người dạ thú này chứ!May mà mình không làm chuyện gì trái với lẽ thuờng, không thì thoát hang sói gặp hang hùm à."Thường Đại Phát, ông cũng là người trong thôn, còn không biết những kẻ đó đó đối xử với vợ-mua như thế nào à? Không đánh đập thì chửi rủa! Đám người đó toàn là lúc súc sinh, ông biết không hả?” Lâm Hoa Sen giận bừng bừng.“Biết. Chứ không phải vì các cô muốn chạy sao? Nếu không bỏ trốn, sống đàng hoàng với người ta thì người ta đâu có đánh, đâu có chửi mắng các cô? Không phải tôi hay nói với các cô sao? Chiều chồng, không được chống đối chồng. Cô coi, cô nghe lời tôi thì bớt bị đánh rồi ấy chứ?Thường Đại Phát lại nhìn sang Ngu Thanh Nhàn, trong ánh mắt đầu vẻ thương hại.Cô gái này xinh xắn làm sao, hồi đầu ông ta cũng bị cô làm cho kinh ngạc.Nhưng mà lúc ấy cô gái này còn quá nhỏ, mới mười bốn tuổi, bán không được giá cao.Vì lý do này, ông ta cố tình lừa Thường Đại Căn và Phạm Xuân Hà rằng nuôi cô gái này đến mười sáu tuổi mới viên phòng.