*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 387: Chương 387

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đối với chuyện Hoàng Chính ham chơi, đổi hết người bạn gái này đến bạn gái khác, Hoàng Ái Quốc cũng cảm thấy chả có vấn đề gì.Có phụ nữ nguyện ý ở bên cạnh đó cũng là bản lĩnh của đàn ông, hơn nữa, đàn ông lăng nhăng một chút cũng không sao, ở thời cổ đại, một người đàn ông còn có tận ba vợ bốn cô hầu cơ mà.Đừng nói Hoàng Chính vẫn chưa cưới vợ, cho dù anh ta có cưới vợ đi chăng nữa, ra ngoài chơi phụ nữ cũng chẳng có gì to tát cả. Giống như ông ta đây này, không phải ở ngoài ông ta cũng có vài cô đấy ư?Nhưng mà chơi phụ nữ thì không sao, chơi đàn ông lại không được. Nhớ đến lời đối thủ một mất một còn nói ở khách sạn hôm nay, nói gì mà đàn ông thích đàn ông đúng là có bệnh tâm thần, ánh mắt của Hoàng Ái Quốc lại càng thâm trầm hơn.Ông ta không thừa nhận rằng Hoàng Chính có bệnh, cũng không cho rằng việc đàn ông thích đàn ông là có bệnh gì cả, ông ta tức giận là vì Hoàng Chính ngủ với đàn ông còn không biết giấu kĩ càng một chút, gây ra ồn ào cho tất cả mọi người cùng biết, khiến ông ta cảm thấy nhục nhã."Hoàng Chính, ông đây cũng chỉ có một đứa con là mày thôi, nhưng mà chỉ cần ông đây muốn, vài phút sau là sẽ sinh được thêm mấy đứa nữa. Mày an phận cho ông, lần này ông đây giúp mày đè chuyện này xuống, nếu lần sau vẫn còn loại chuyện thế này, mày cứ vào viện tâm thần mà ngây ngốc ở đó cho ông." Hoàng Ái Quốc cảnh cáo Hoàng Chính xong thì hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.Hoàng Chính vuốt vuốt cổ áo của mình, trong đôi mắt nhuốm đầy sự tàn nhẫn.Tối hôm đó khi anh ta và Lâm Tuấn Phong đi đến ngõ nhỏ thì bị ai đó đánh đến hôn mê, ánh mắt *****ên khi tỉnh lại đã thấy mình bị cảnh sát và đám người hóng chuyện vây xem, còn cô gái mà đêm đó họ dẫn đi lại không thấy bóng dáng đâu cả.Anh ta bị tính kế. Mấy ngày nay chuyện của anh ta và Lâm Tuấn Phong bị đồn đãi ầm ĩ khắp nơi, anh ta giải thích thế nào cũng không có tác dụng, càng giải thích lại càng bị cho rằng đang cố gắng che giấu.Mấy ngày nay anh ta không đến trường mà vì muốn suy nghĩ cẩn thận một chút, nhưng nghĩ mãi cũng không ra ai sẽ làm chuyện thiếu đạo đức thế này. Ngay cả đối tượng nghi ngờ mà anh ta cũng không tìm thấy, dù sao thì anh ta cũng đắc tội với nhiều người lắm.Chờ đi, đừng để anh ta phát hiện ra ai là người hãm hại anh ta, nếu không dù thế nào anh ta cũng phải lột da rút xương người nọ.Từ lúc chuyện xấu bị lộ ra ánh sáng, Hoàng Chính không đến trường học nữa, mà trong nhà Lâm Tuấn Phong cũng không giàu có gì cho cam, vất vả lắm anh ta mới thi đỗ đại học Yến Kinh, anh ta không dám bỏ học.Mỗi ngày ở trường học đều phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác, càng ngày Lâm Tuấn Phong càng im lặng, không còn cảnh tượng bạn bè đàn đúm như trước kia nữa, ngay cả đám bạn cùng phòng từng xưng anh em với anh ta cũng mặc kệ anh ta.Đúng lúc này hệ thống xuất hiện, nói với Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhàn ơi, tôi tra được rồi, cô gái mà tối hôm đó chúng ta cứu ấy, cũng có xuất hiện trong tiểu thuyết.

Đối với chuyện Hoàng Chính ham chơi, đổi hết người bạn gái này đến bạn gái khác, Hoàng Ái Quốc cũng cảm thấy chả có vấn đề gì.

Có phụ nữ nguyện ý ở bên cạnh đó cũng là bản lĩnh của đàn ông, hơn nữa, đàn ông lăng nhăng một chút cũng không sao, ở thời cổ đại, một người đàn ông còn có tận ba vợ bốn cô hầu cơ mà.

Đừng nói Hoàng Chính vẫn chưa cưới vợ, cho dù anh ta có cưới vợ đi chăng nữa, ra ngoài chơi phụ nữ cũng chẳng có gì to tát cả. Giống như ông ta đây này, không phải ở ngoài ông ta cũng có vài cô đấy ư?

Nhưng mà chơi phụ nữ thì không sao, chơi đàn ông lại không được. Nhớ đến lời đối thủ một mất một còn nói ở khách sạn hôm nay, nói gì mà đàn ông thích đàn ông đúng là có bệnh tâm thần, ánh mắt của Hoàng Ái Quốc lại càng thâm trầm hơn.

Ông ta không thừa nhận rằng Hoàng Chính có bệnh, cũng không cho rằng việc đàn ông thích đàn ông là có bệnh gì cả, ông ta tức giận là vì Hoàng Chính ngủ với đàn ông còn không biết giấu kĩ càng một chút, gây ra ồn ào cho tất cả mọi người cùng biết, khiến ông ta cảm thấy nhục nhã.

"Hoàng Chính, ông đây cũng chỉ có một đứa con là mày thôi, nhưng mà chỉ cần ông đây muốn, vài phút sau là sẽ sinh được thêm mấy đứa nữa. Mày an phận cho ông, lần này ông đây giúp mày đè chuyện này xuống, nếu lần sau vẫn còn loại chuyện thế này, mày cứ vào viện tâm thần mà ngây ngốc ở đó cho ông." Hoàng Ái Quốc cảnh cáo Hoàng Chính xong thì hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Hoàng Chính vuốt vuốt cổ áo của mình, trong đôi mắt nhuốm đầy sự tàn nhẫn.

Tối hôm đó khi anh ta và Lâm Tuấn Phong đi đến ngõ nhỏ thì bị ai đó đánh đến hôn mê, ánh mắt *****ên khi tỉnh lại đã thấy mình bị cảnh sát và đám người hóng chuyện vây xem, còn cô gái mà đêm đó họ dẫn đi lại không thấy bóng dáng đâu cả.

Anh ta bị tính kế. Mấy ngày nay chuyện của anh ta và Lâm Tuấn Phong bị đồn đãi ầm ĩ khắp nơi, anh ta giải thích thế nào cũng không có tác dụng, càng giải thích lại càng bị cho rằng đang cố gắng che giấu.

Mấy ngày nay anh ta không đến trường mà vì muốn suy nghĩ cẩn thận một chút, nhưng nghĩ mãi cũng không ra ai sẽ làm chuyện thiếu đạo đức thế này. Ngay cả đối tượng nghi ngờ mà anh ta cũng không tìm thấy, dù sao thì anh ta cũng đắc tội với nhiều người lắm.

Chờ đi, đừng để anh ta phát hiện ra ai là người hãm hại anh ta, nếu không dù thế nào anh ta cũng phải lột da rút xương người nọ.

Từ lúc chuyện xấu bị lộ ra ánh sáng, Hoàng Chính không đến trường học nữa, mà trong nhà Lâm Tuấn Phong cũng không giàu có gì cho cam, vất vả lắm anh ta mới thi đỗ đại học Yến Kinh, anh ta không dám bỏ học.

Mỗi ngày ở trường học đều phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác, càng ngày Lâm Tuấn Phong càng im lặng, không còn cảnh tượng bạn bè đàn đúm như trước kia nữa, ngay cả đám bạn cùng phòng từng xưng anh em với anh ta cũng mặc kệ anh ta.

Đúng lúc này hệ thống xuất hiện, nói với Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhàn ơi, tôi tra được rồi, cô gái mà tối hôm đó chúng ta cứu ấy, cũng có xuất hiện trong tiểu thuyết.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đối với chuyện Hoàng Chính ham chơi, đổi hết người bạn gái này đến bạn gái khác, Hoàng Ái Quốc cũng cảm thấy chả có vấn đề gì.Có phụ nữ nguyện ý ở bên cạnh đó cũng là bản lĩnh của đàn ông, hơn nữa, đàn ông lăng nhăng một chút cũng không sao, ở thời cổ đại, một người đàn ông còn có tận ba vợ bốn cô hầu cơ mà.Đừng nói Hoàng Chính vẫn chưa cưới vợ, cho dù anh ta có cưới vợ đi chăng nữa, ra ngoài chơi phụ nữ cũng chẳng có gì to tát cả. Giống như ông ta đây này, không phải ở ngoài ông ta cũng có vài cô đấy ư?Nhưng mà chơi phụ nữ thì không sao, chơi đàn ông lại không được. Nhớ đến lời đối thủ một mất một còn nói ở khách sạn hôm nay, nói gì mà đàn ông thích đàn ông đúng là có bệnh tâm thần, ánh mắt của Hoàng Ái Quốc lại càng thâm trầm hơn.Ông ta không thừa nhận rằng Hoàng Chính có bệnh, cũng không cho rằng việc đàn ông thích đàn ông là có bệnh gì cả, ông ta tức giận là vì Hoàng Chính ngủ với đàn ông còn không biết giấu kĩ càng một chút, gây ra ồn ào cho tất cả mọi người cùng biết, khiến ông ta cảm thấy nhục nhã."Hoàng Chính, ông đây cũng chỉ có một đứa con là mày thôi, nhưng mà chỉ cần ông đây muốn, vài phút sau là sẽ sinh được thêm mấy đứa nữa. Mày an phận cho ông, lần này ông đây giúp mày đè chuyện này xuống, nếu lần sau vẫn còn loại chuyện thế này, mày cứ vào viện tâm thần mà ngây ngốc ở đó cho ông." Hoàng Ái Quốc cảnh cáo Hoàng Chính xong thì hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.Hoàng Chính vuốt vuốt cổ áo của mình, trong đôi mắt nhuốm đầy sự tàn nhẫn.Tối hôm đó khi anh ta và Lâm Tuấn Phong đi đến ngõ nhỏ thì bị ai đó đánh đến hôn mê, ánh mắt *****ên khi tỉnh lại đã thấy mình bị cảnh sát và đám người hóng chuyện vây xem, còn cô gái mà đêm đó họ dẫn đi lại không thấy bóng dáng đâu cả.Anh ta bị tính kế. Mấy ngày nay chuyện của anh ta và Lâm Tuấn Phong bị đồn đãi ầm ĩ khắp nơi, anh ta giải thích thế nào cũng không có tác dụng, càng giải thích lại càng bị cho rằng đang cố gắng che giấu.Mấy ngày nay anh ta không đến trường mà vì muốn suy nghĩ cẩn thận một chút, nhưng nghĩ mãi cũng không ra ai sẽ làm chuyện thiếu đạo đức thế này. Ngay cả đối tượng nghi ngờ mà anh ta cũng không tìm thấy, dù sao thì anh ta cũng đắc tội với nhiều người lắm.Chờ đi, đừng để anh ta phát hiện ra ai là người hãm hại anh ta, nếu không dù thế nào anh ta cũng phải lột da rút xương người nọ.Từ lúc chuyện xấu bị lộ ra ánh sáng, Hoàng Chính không đến trường học nữa, mà trong nhà Lâm Tuấn Phong cũng không giàu có gì cho cam, vất vả lắm anh ta mới thi đỗ đại học Yến Kinh, anh ta không dám bỏ học.Mỗi ngày ở trường học đều phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác, càng ngày Lâm Tuấn Phong càng im lặng, không còn cảnh tượng bạn bè đàn đúm như trước kia nữa, ngay cả đám bạn cùng phòng từng xưng anh em với anh ta cũng mặc kệ anh ta.Đúng lúc này hệ thống xuất hiện, nói với Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhàn ơi, tôi tra được rồi, cô gái mà tối hôm đó chúng ta cứu ấy, cũng có xuất hiện trong tiểu thuyết.

Chương 387: Chương 387