*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 397: Chương 397

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đậu phụ trắng mềm được rưới nước sốt màu nâu lên, trong nước sốt có thịt thái sợi, mộc nhĩ và một loạt các nguyên liệu khác; khiến cho mùi vị thơm nồng, cắn một miếng đậu phụ thấy vừa mềm vừa thơm.Hai người im lặng ăn sáng. Ăn xong, Hàn Dục thanh toán tiền rồi đưa Ngu Thanh Nhàn về trường học. Đứng ở cửa trường học, Ngu Thanh Nhàn nói với Hàn Dục: "Anh để em suy nghĩ một lát đã.""Được." Ngu Thanh Nhàn đi rồi, Hàn Dục cũng đi về nhà.Anh sống trong đại viện dành cho gia đình quân nhân cách trường đại học Yến Kinh không xa.Khi anh về đến nhà thì thấy ông nội cũng vừa đi tập luyện về. Cha mẹ anh là sĩ quan, họ đang đóng quân ở tỉnh Hà Nam bên kia, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được một lần. Mà năm đó, ông nội anh còn là cựu Hồng quân, bây giờ đã về hưu rồi.Bà nội anh là người nội trợ, nhưng năm đó bà cũng lãnh đạo những phụ nữ trong thôn làm giày và bánh mì cỡ lớn để ủng hộ quân đội."Về rồi à?" Bà nội Hàn hỏi Hàn Dục một câu rồi lại quay đầu tiếp tục xem ti vi."Vâng, bà ơi, ông con đâu ạ?""Đi câu cá rồi, nói nếu không nhanh lên thì sẽ bị đóng băng mất." Bà nội Hàn nói xong thì đi đến sô pha cầm cái áo len đang đan dở lên để đan tiếp: "Bà nói mà, ông nội con chỉ làm màu thôi, ông ta đi ra ngoài cả ngày cũng không câu được nổi một con cá nữa kìa. Lần trước bị bà nói nhiều quá nên mất mặt, còn đi chợ mua về cơ. Bà nói mà ông ta không chịu thừa nhận, hài c.h.ế.t người."Từ lúc còn bé cho đến khi lớn như bây giờ, cha mẹ Hàn Dục đều bận công việc, nên anh ta được ông bà nội nuôi lớn, có quan hệ rất thân thiết với hai ông bà. Nghe thấy bà nội nói thế, anh hiểu ý cười cười.Anh đi đến ngồi xuống sô pha, vừa xem ti vi vừa trò chuyện cùng bà nội. Đây chính là chuyện bình thường trong mấy năm trở lại đây, bà nội Hàn vô cùng hưởng thụ quãng thời gian được ngồi xem ti vi cùng cháu trai.Hôm nay xem hết một tập, Hàn Dục mới nhắc đến Ngu Thanh Nhàn với bà nội Hàn: "Bà nội, cháu thích một cô gái."Bà nội Hàn kinh ngạc đến độ làm rơi cả que đan: "Tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?""Mười tám tuổi, tên là Ngu Thanh Nhàn, đang học ở đại học Yến Kinh, là sinh viên khoa Y học thực nghiệm."Bà nội Hàn nhặt que đan lên: "Học khoa Y à, về sau sẽ làm bác sĩ đúng không? Làm bác sĩ cũng tốt, tốt lắm, có thể cứu sống rất nhiều người, là trụ cột của quốc gia."Chỉ có người sống ở niên đại chiến loạn mới có thể thấu hiểu tầm quan trọng của bác sĩ.Ba đời nhà bà nội Hàn đều là nông dân, bà cụ không có dòng dõi hiển hách gì cả. Những năm gần đây, bà cụ giới thiệu cho Hàn Dục hai đối tượng, nhưng cũng không thành công.Bây giờ Hàn Dục tự tìm được cô gái mà mình thích, bà cụ vô cùng vui mừng: "Có thời gian thì dẫn con bé về nhà ăn một bữa cơm. Thịt viên kho tàu bà làm cũng không tệ lắm đâu, đợi con bé đến bà sẽ bộc lộ tài năng để chiêu đãi.""Được ạ."Trưa hôm đó ông nội Hàn về đến nhà, ông cụ cầm theo cần câu và cái xô, trong xô thả một con cá chép nặng một hai cân.Bà nội Hàn hiểu rõ kĩ thuật câu cá của ông cụ nhà mình, cho dù bà có mù thì cũng biết con cá chép này vừa được mua xong.

Đậu phụ trắng mềm được rưới nước sốt màu nâu lên, trong nước sốt có thịt thái sợi, mộc nhĩ và một loạt các nguyên liệu khác; khiến cho mùi vị thơm nồng, cắn một miếng đậu phụ thấy vừa mềm vừa thơm.

Hai người im lặng ăn sáng. Ăn xong, Hàn Dục thanh toán tiền rồi đưa Ngu Thanh Nhàn về trường học. Đứng ở cửa trường học, Ngu Thanh Nhàn nói với Hàn Dục: "Anh để em suy nghĩ một lát đã."

"Được." Ngu Thanh Nhàn đi rồi, Hàn Dục cũng đi về nhà.

Anh sống trong đại viện dành cho gia đình quân nhân cách trường đại học Yến Kinh không xa.

Khi anh về đến nhà thì thấy ông nội cũng vừa đi tập luyện về. Cha mẹ anh là sĩ quan, họ đang đóng quân ở tỉnh Hà Nam bên kia, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được một lần. Mà năm đó, ông nội anh còn là cựu Hồng quân, bây giờ đã về hưu rồi.

Bà nội anh là người nội trợ, nhưng năm đó bà cũng lãnh đạo những phụ nữ trong thôn làm giày và bánh mì cỡ lớn để ủng hộ quân đội.

"Về rồi à?" Bà nội Hàn hỏi Hàn Dục một câu rồi lại quay đầu tiếp tục xem ti vi.

"Vâng, bà ơi, ông con đâu ạ?"

"Đi câu cá rồi, nói nếu không nhanh lên thì sẽ bị đóng băng mất." Bà nội Hàn nói xong thì đi đến sô pha cầm cái áo len đang đan dở lên để đan tiếp: "Bà nói mà, ông nội con chỉ làm màu thôi, ông ta đi ra ngoài cả ngày cũng không câu được nổi một con cá nữa kìa. Lần trước bị bà nói nhiều quá nên mất mặt, còn đi chợ mua về cơ. Bà nói mà ông ta không chịu thừa nhận, hài c.h.ế.t người."

Từ lúc còn bé cho đến khi lớn như bây giờ, cha mẹ Hàn Dục đều bận công việc, nên anh ta được ông bà nội nuôi lớn, có quan hệ rất thân thiết với hai ông bà. Nghe thấy bà nội nói thế, anh hiểu ý cười cười.

Anh đi đến ngồi xuống sô pha, vừa xem ti vi vừa trò chuyện cùng bà nội. Đây chính là chuyện bình thường trong mấy năm trở lại đây, bà nội Hàn vô cùng hưởng thụ quãng thời gian được ngồi xem ti vi cùng cháu trai.

Hôm nay xem hết một tập, Hàn Dục mới nhắc đến Ngu Thanh Nhàn với bà nội Hàn: "Bà nội, cháu thích một cô gái."

Bà nội Hàn kinh ngạc đến độ làm rơi cả que đan: "Tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tám tuổi, tên là Ngu Thanh Nhàn, đang học ở đại học Yến Kinh, là sinh viên khoa Y học thực nghiệm."

Bà nội Hàn nhặt que đan lên: "Học khoa Y à, về sau sẽ làm bác sĩ đúng không? Làm bác sĩ cũng tốt, tốt lắm, có thể cứu sống rất nhiều người, là trụ cột của quốc gia."

Chỉ có người sống ở niên đại chiến loạn mới có thể thấu hiểu tầm quan trọng của bác sĩ.

Ba đời nhà bà nội Hàn đều là nông dân, bà cụ không có dòng dõi hiển hách gì cả. Những năm gần đây, bà cụ giới thiệu cho Hàn Dục hai đối tượng, nhưng cũng không thành công.

Bây giờ Hàn Dục tự tìm được cô gái mà mình thích, bà cụ vô cùng vui mừng: "Có thời gian thì dẫn con bé về nhà ăn một bữa cơm. Thịt viên kho tàu bà làm cũng không tệ lắm đâu, đợi con bé đến bà sẽ bộc lộ tài năng để chiêu đãi."

"Được ạ."

Trưa hôm đó ông nội Hàn về đến nhà, ông cụ cầm theo cần câu và cái xô, trong xô thả một con cá chép nặng một hai cân.

Bà nội Hàn hiểu rõ kĩ thuật câu cá của ông cụ nhà mình, cho dù bà có mù thì cũng biết con cá chép này vừa được mua xong.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đậu phụ trắng mềm được rưới nước sốt màu nâu lên, trong nước sốt có thịt thái sợi, mộc nhĩ và một loạt các nguyên liệu khác; khiến cho mùi vị thơm nồng, cắn một miếng đậu phụ thấy vừa mềm vừa thơm.Hai người im lặng ăn sáng. Ăn xong, Hàn Dục thanh toán tiền rồi đưa Ngu Thanh Nhàn về trường học. Đứng ở cửa trường học, Ngu Thanh Nhàn nói với Hàn Dục: "Anh để em suy nghĩ một lát đã.""Được." Ngu Thanh Nhàn đi rồi, Hàn Dục cũng đi về nhà.Anh sống trong đại viện dành cho gia đình quân nhân cách trường đại học Yến Kinh không xa.Khi anh về đến nhà thì thấy ông nội cũng vừa đi tập luyện về. Cha mẹ anh là sĩ quan, họ đang đóng quân ở tỉnh Hà Nam bên kia, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được một lần. Mà năm đó, ông nội anh còn là cựu Hồng quân, bây giờ đã về hưu rồi.Bà nội anh là người nội trợ, nhưng năm đó bà cũng lãnh đạo những phụ nữ trong thôn làm giày và bánh mì cỡ lớn để ủng hộ quân đội."Về rồi à?" Bà nội Hàn hỏi Hàn Dục một câu rồi lại quay đầu tiếp tục xem ti vi."Vâng, bà ơi, ông con đâu ạ?""Đi câu cá rồi, nói nếu không nhanh lên thì sẽ bị đóng băng mất." Bà nội Hàn nói xong thì đi đến sô pha cầm cái áo len đang đan dở lên để đan tiếp: "Bà nói mà, ông nội con chỉ làm màu thôi, ông ta đi ra ngoài cả ngày cũng không câu được nổi một con cá nữa kìa. Lần trước bị bà nói nhiều quá nên mất mặt, còn đi chợ mua về cơ. Bà nói mà ông ta không chịu thừa nhận, hài c.h.ế.t người."Từ lúc còn bé cho đến khi lớn như bây giờ, cha mẹ Hàn Dục đều bận công việc, nên anh ta được ông bà nội nuôi lớn, có quan hệ rất thân thiết với hai ông bà. Nghe thấy bà nội nói thế, anh hiểu ý cười cười.Anh đi đến ngồi xuống sô pha, vừa xem ti vi vừa trò chuyện cùng bà nội. Đây chính là chuyện bình thường trong mấy năm trở lại đây, bà nội Hàn vô cùng hưởng thụ quãng thời gian được ngồi xem ti vi cùng cháu trai.Hôm nay xem hết một tập, Hàn Dục mới nhắc đến Ngu Thanh Nhàn với bà nội Hàn: "Bà nội, cháu thích một cô gái."Bà nội Hàn kinh ngạc đến độ làm rơi cả que đan: "Tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?""Mười tám tuổi, tên là Ngu Thanh Nhàn, đang học ở đại học Yến Kinh, là sinh viên khoa Y học thực nghiệm."Bà nội Hàn nhặt que đan lên: "Học khoa Y à, về sau sẽ làm bác sĩ đúng không? Làm bác sĩ cũng tốt, tốt lắm, có thể cứu sống rất nhiều người, là trụ cột của quốc gia."Chỉ có người sống ở niên đại chiến loạn mới có thể thấu hiểu tầm quan trọng của bác sĩ.Ba đời nhà bà nội Hàn đều là nông dân, bà cụ không có dòng dõi hiển hách gì cả. Những năm gần đây, bà cụ giới thiệu cho Hàn Dục hai đối tượng, nhưng cũng không thành công.Bây giờ Hàn Dục tự tìm được cô gái mà mình thích, bà cụ vô cùng vui mừng: "Có thời gian thì dẫn con bé về nhà ăn một bữa cơm. Thịt viên kho tàu bà làm cũng không tệ lắm đâu, đợi con bé đến bà sẽ bộc lộ tài năng để chiêu đãi.""Được ạ."Trưa hôm đó ông nội Hàn về đến nhà, ông cụ cầm theo cần câu và cái xô, trong xô thả một con cá chép nặng một hai cân.Bà nội Hàn hiểu rõ kĩ thuật câu cá của ông cụ nhà mình, cho dù bà có mù thì cũng biết con cá chép này vừa được mua xong.

Chương 397: Chương 397