*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 400: Chương 400

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Phía trước vừa vặn gặp một khúc quanh, Hàn Dục đánh tay lái:"Chân trời góc bể anh đều đi theo em."Ngu Thanh Nhàn vui vẻ, cô khịt mũi một cái:"Em ngửi thấy mùi thơm của sữa, anh mua bánh ngọt à?""Để ở ghế sau đấy, em tự lấy đi."Ngu Thanh Nhàn cởi dây an toàn, cầm chiếc túi lớn ở phía sau lên, mở ra, lấy ra hai miếng bánh ngọt được gói cẩn thận, cô mở một miếng ra tự ăn trước, một miếng khác đợi Hàn Dục dừng xe rồi mới bảo anh ăn.Thời đại này bánh ngọt thường làm rất ngọt, Hàn Dục là một người không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng nhiều kiếp thiếu ăn thiếu mặc đã cho Hàn Dục biết tầm quan trọng của lương thực, bởi vậy cho dù ngọt đến khé cổ anh cũng ăn hết miếng bánh ngọt mà mặt không đổi sắc.Ngu Thanh Nhàn đã ở bên anh qua ba đời, làm sao còn không biết tính anh? Cô lấy trà hoa quả để ở trong không gian của mình ra, đưa đến trước mặt anh, Hàn Dục tranh thủ uống một hớp.Nước trà thanh mát lập tức hòa tan vị ngọt ngấy trong miệng, Hàn Dục thở phào nhẹ nhõm một hơi.Ăn một miếng bánh gatô, uống một chén trà, Ngu Thanh Nhàn ngáp một cái:"Đêm qua em ngủ không ngon, bây giờ em ngủ bù một giấc, bao giờ tới anh gọi em dậy nhé.""Được." Hàn Dục vừa dứt lời được một giây, bên tai đã vang lên tiếng thở đều đều của Ngu Thanh Nhàn.Ý cười vương trên khóe miệng Hàn Dục không hề biến mất.Ngu Thanh Nhàn ngủ một giấc vừa sâu vừa thoải mái, sau khi tỉnh lại họ đã đến nơi, cô vẫn còn ngủ trong xe, Hàn Dục đang nói chuyện với một người mặc quân phục ở bên ngoài.Ngu Thanh Nhàn khẽ xoa mặt một cái, đẩy cửa xe đi xuống, Hàn Dục phát hiện thấy cô trước, đi tới hỏi:"Tỉnh rồi à, bọn anh làm ồn đến em sao?""Không có, em tỉnh rồi." Ngu Thanh Nhàn theo bước Hàn Dục đi đến trước mặt người vừa nói chuyện với anh: "Đây là...""Giới thiệu với anh, đây là đối tượng của tôi, Ngu Thanh Nhàn. Đây là trại trưởng của anh, Trương Cương.Trạm trưởng Trương mỉm cười gật đầu với Ngu Thanh Nhàn: "Chào cô."Ngu Thanh Nhàn cũng mỉm cười đáp lại: "Chào anh."Trương Cương thấy đối tượng của Hàn Dục đã tỉnh dậy không ở lại thêm nữa:"Tôi về trước, có thời gian thì đến nhà ăn cơm, chị dâu cậu hai hôm trước còn nhắc đến cậu đấy.""Chắc chắn rồi, trạm trưởng đi thong thả."Trương Cương cầm đồ ra về.Hàn Dục kéo tay Ngu Thanh Nhàn dẫn cô lên núi:"Nơi này rất gần nơi đóng quân của bọn anh, cũng rất gần khu nhà ở cho người thân. Theo đường này đi xuống không lâu là đến một khu chợ do thôn dân tự mở. Vừa rồi trại trưởng từ chợ quay về, thấy anh đỗ xe bên đường nên đến nói chuyện với anh mấy câu."Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến chuyện này lắm, cô lại khá tò mò về khu nhà ở dành cho người thân trong bộ đội:"Khu nhà dành cho người thân của các anh thế nào, có rộng không, có đông người ở không?""Phương diện này của bọn anh cũng có điều kiện, mấy năm trước đã đầy người ở trong khu nhà, toàn là nhà tầng, một tòa nhà có năm tầng, mỗi tầng có bốn gia đình, hiện giờ người đi theo quân ngày càng đông, trong đoàn đang nghiên cứu xây thêm mấy khu nhà ở nữa.""Đông người thật đấy, hẳn là rất náo nhiệt." Nhiều náo nhiệt chắc chắn cũng nhiều thị phi.

Phía trước vừa vặn gặp một khúc quanh, Hàn Dục đánh tay lái:

"Chân trời góc bể anh đều đi theo em."

Ngu Thanh Nhàn vui vẻ, cô khịt mũi một cái:

"Em ngửi thấy mùi thơm của sữa, anh mua bánh ngọt à?"

"Để ở ghế sau đấy, em tự lấy đi."

Ngu Thanh Nhàn cởi dây an toàn, cầm chiếc túi lớn ở phía sau lên, mở ra, lấy ra hai miếng bánh ngọt được gói cẩn thận, cô mở một miếng ra tự ăn trước, một miếng khác đợi Hàn Dục dừng xe rồi mới bảo anh ăn.

Thời đại này bánh ngọt thường làm rất ngọt, Hàn Dục là một người không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng nhiều kiếp thiếu ăn thiếu mặc đã cho Hàn Dục biết tầm quan trọng của lương thực, bởi vậy cho dù ngọt đến khé cổ anh cũng ăn hết miếng bánh ngọt mà mặt không đổi sắc.

Ngu Thanh Nhàn đã ở bên anh qua ba đời, làm sao còn không biết tính anh? Cô lấy trà hoa quả để ở trong không gian của mình ra, đưa đến trước mặt anh, Hàn Dục tranh thủ uống một hớp.

Nước trà thanh mát lập tức hòa tan vị ngọt ngấy trong miệng, Hàn Dục thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ăn một miếng bánh gatô, uống một chén trà, Ngu Thanh Nhàn ngáp một cái:

"Đêm qua em ngủ không ngon, bây giờ em ngủ bù một giấc, bao giờ tới anh gọi em dậy nhé."

"Được." Hàn Dục vừa dứt lời được một giây, bên tai đã vang lên tiếng thở đều đều của Ngu Thanh Nhàn.

Ý cười vương trên khóe miệng Hàn Dục không hề biến mất.

Ngu Thanh Nhàn ngủ một giấc vừa sâu vừa thoải mái, sau khi tỉnh lại họ đã đến nơi, cô vẫn còn ngủ trong xe, Hàn Dục đang nói chuyện với một người mặc quân phục ở bên ngoài.

Ngu Thanh Nhàn khẽ xoa mặt một cái, đẩy cửa xe đi xuống, Hàn Dục phát hiện thấy cô trước, đi tới hỏi:

"Tỉnh rồi à, bọn anh làm ồn đến em sao?"

"Không có, em tỉnh rồi." Ngu Thanh Nhàn theo bước Hàn Dục đi đến trước mặt người vừa nói chuyện với anh: "Đây là..."

"Giới thiệu với anh, đây là đối tượng của tôi, Ngu Thanh Nhàn. Đây là trại trưởng của anh, Trương Cương.

Trạm trưởng Trương mỉm cười gật đầu với Ngu Thanh Nhàn: "Chào cô."

Ngu Thanh Nhàn cũng mỉm cười đáp lại: "Chào anh."

Trương Cương thấy đối tượng của Hàn Dục đã tỉnh dậy không ở lại thêm nữa:

"Tôi về trước, có thời gian thì đến nhà ăn cơm, chị dâu cậu hai hôm trước còn nhắc đến cậu đấy."

"Chắc chắn rồi, trạm trưởng đi thong thả."

Trương Cương cầm đồ ra về.

Hàn Dục kéo tay Ngu Thanh Nhàn dẫn cô lên núi:

"Nơi này rất gần nơi đóng quân của bọn anh, cũng rất gần khu nhà ở cho người thân. Theo đường này đi xuống không lâu là đến một khu chợ do thôn dân tự mở. Vừa rồi trại trưởng từ chợ quay về, thấy anh đỗ xe bên đường nên đến nói chuyện với anh mấy câu."

Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến chuyện này lắm, cô lại khá tò mò về khu nhà ở dành cho người thân trong bộ đội:

"Khu nhà dành cho người thân của các anh thế nào, có rộng không, có đông người ở không?"

"Phương diện này của bọn anh cũng có điều kiện, mấy năm trước đã đầy người ở trong khu nhà, toàn là nhà tầng, một tòa nhà có năm tầng, mỗi tầng có bốn gia đình, hiện giờ người đi theo quân ngày càng đông, trong đoàn đang nghiên cứu xây thêm mấy khu nhà ở nữa."

"Đông người thật đấy, hẳn là rất náo nhiệt." Nhiều náo nhiệt chắc chắn cũng nhiều thị phi.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Phía trước vừa vặn gặp một khúc quanh, Hàn Dục đánh tay lái:"Chân trời góc bể anh đều đi theo em."Ngu Thanh Nhàn vui vẻ, cô khịt mũi một cái:"Em ngửi thấy mùi thơm của sữa, anh mua bánh ngọt à?""Để ở ghế sau đấy, em tự lấy đi."Ngu Thanh Nhàn cởi dây an toàn, cầm chiếc túi lớn ở phía sau lên, mở ra, lấy ra hai miếng bánh ngọt được gói cẩn thận, cô mở một miếng ra tự ăn trước, một miếng khác đợi Hàn Dục dừng xe rồi mới bảo anh ăn.Thời đại này bánh ngọt thường làm rất ngọt, Hàn Dục là một người không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng nhiều kiếp thiếu ăn thiếu mặc đã cho Hàn Dục biết tầm quan trọng của lương thực, bởi vậy cho dù ngọt đến khé cổ anh cũng ăn hết miếng bánh ngọt mà mặt không đổi sắc.Ngu Thanh Nhàn đã ở bên anh qua ba đời, làm sao còn không biết tính anh? Cô lấy trà hoa quả để ở trong không gian của mình ra, đưa đến trước mặt anh, Hàn Dục tranh thủ uống một hớp.Nước trà thanh mát lập tức hòa tan vị ngọt ngấy trong miệng, Hàn Dục thở phào nhẹ nhõm một hơi.Ăn một miếng bánh gatô, uống một chén trà, Ngu Thanh Nhàn ngáp một cái:"Đêm qua em ngủ không ngon, bây giờ em ngủ bù một giấc, bao giờ tới anh gọi em dậy nhé.""Được." Hàn Dục vừa dứt lời được một giây, bên tai đã vang lên tiếng thở đều đều của Ngu Thanh Nhàn.Ý cười vương trên khóe miệng Hàn Dục không hề biến mất.Ngu Thanh Nhàn ngủ một giấc vừa sâu vừa thoải mái, sau khi tỉnh lại họ đã đến nơi, cô vẫn còn ngủ trong xe, Hàn Dục đang nói chuyện với một người mặc quân phục ở bên ngoài.Ngu Thanh Nhàn khẽ xoa mặt một cái, đẩy cửa xe đi xuống, Hàn Dục phát hiện thấy cô trước, đi tới hỏi:"Tỉnh rồi à, bọn anh làm ồn đến em sao?""Không có, em tỉnh rồi." Ngu Thanh Nhàn theo bước Hàn Dục đi đến trước mặt người vừa nói chuyện với anh: "Đây là...""Giới thiệu với anh, đây là đối tượng của tôi, Ngu Thanh Nhàn. Đây là trại trưởng của anh, Trương Cương.Trạm trưởng Trương mỉm cười gật đầu với Ngu Thanh Nhàn: "Chào cô."Ngu Thanh Nhàn cũng mỉm cười đáp lại: "Chào anh."Trương Cương thấy đối tượng của Hàn Dục đã tỉnh dậy không ở lại thêm nữa:"Tôi về trước, có thời gian thì đến nhà ăn cơm, chị dâu cậu hai hôm trước còn nhắc đến cậu đấy.""Chắc chắn rồi, trạm trưởng đi thong thả."Trương Cương cầm đồ ra về.Hàn Dục kéo tay Ngu Thanh Nhàn dẫn cô lên núi:"Nơi này rất gần nơi đóng quân của bọn anh, cũng rất gần khu nhà ở cho người thân. Theo đường này đi xuống không lâu là đến một khu chợ do thôn dân tự mở. Vừa rồi trại trưởng từ chợ quay về, thấy anh đỗ xe bên đường nên đến nói chuyện với anh mấy câu."Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến chuyện này lắm, cô lại khá tò mò về khu nhà ở dành cho người thân trong bộ đội:"Khu nhà dành cho người thân của các anh thế nào, có rộng không, có đông người ở không?""Phương diện này của bọn anh cũng có điều kiện, mấy năm trước đã đầy người ở trong khu nhà, toàn là nhà tầng, một tòa nhà có năm tầng, mỗi tầng có bốn gia đình, hiện giờ người đi theo quân ngày càng đông, trong đoàn đang nghiên cứu xây thêm mấy khu nhà ở nữa.""Đông người thật đấy, hẳn là rất náo nhiệt." Nhiều náo nhiệt chắc chắn cũng nhiều thị phi.

Chương 400: Chương 400