*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 405: Chương 405
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Lúc này là thời điểm ăn cơm xong, trong sân bóng rổ giữa đường băng có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ, có vài học sinh ngồi trên thảm cỏ nói chuyện phiếm, đọc sách.Hai người theo đường băng đi tơi, bên cạnh không có ai, cuối cùng Lưu Ngọc Mai cũng lên tiếng:"Nhàn Nhàn, có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không?"Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Lưu Ngọc Mai, nhíu mày:"Sao cậu lại nghĩ vậy?"Lưu Ngọc Mai không nhìn cô, cúi đầu nhìn nền đường băng:"Thời gian tập quân sự, thực ra tớ đã thích sĩ quan huấn luyện Hàn, tin rằng cậu cũng biết. Lúc đó tớ luôn kiếm cớ đi ngang qua đội hình tập của các cậu, còn múa để thu hút sự chú ý của anh ấy.""Tớ biết sĩ quan Hàn không thích tớ, tớ cũng không có suy nghĩ nào khác. Dù sao trên thế gian này có rất nhiều người thích tớ, mà người không thích tớ lại càng nhiều. Qua chuyện của Hoàng Chính, tớ đã không còn thích sĩ quan Hàn nữa, hôm nay sở dĩ tớ nhìn thấy cậu lại chạy đi, là do tâm tớ rất loạn.""Tớ cảm thấy ở trước mặt cậu tớ rất mất kiểm soát, không được tự nhiên, tự tại, tớ rất xin lỗi cậu."Lưu Ngọc Mai cũng giống các cô gái đi tập huấn quân sự, chỉ ngưỡng mộ Hàn Dục một chút, sau đó cùng họ kiếm cớ đi ngang qua đội hình của khoa Y, trong mười mấy người có tám người là có ý định thực sự với sĩ quan Hàn.Mà điều khác biệt duy nhất giữa cô ta và những người còn lại là cô ta ưu tú hơn họ một chút.Sự bức bối giấu trong lòng Ngu Thanh Nhàn lập tức tan đi:"Cậu không có lỗi gì với tớ. Cô gái trẻ tuổi ngưỡng mộ trai đẹp là chuyện bình thường biết bao."Lưu Ngọc Mai vén lọn tóc bị gió thổi ra sau tai:"Sau khi biết quan hệ giữa cậu và sĩ quan Hàn, tớ rất sợ, sợ cậu khinh thường tớ, ghét tớ."Cô ta đưa tay kéo tay Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn không từ chối.Đến đây, hiềm khích nhỏ giữa hai người đã theo gió bay đi, họ lại trở nên thân thiết, tình cảm còn sâu hơn trước.Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt Yến Kinh đã vào cuối thu.Yến Kinh gió lớn, gió buổi sáng như sắp thổi bay người ta. Mọi người đều đổi sang quần áo dày.Ngu Thanh Nhàn cũng đổi đồ uống của tiệm trà sữa từ lạnh sang nóng, việc làm ăn ngày càng đắt khách.Sau tháng 11, Hàn Dục rất bận rộn, Ngu Thanh Nhàn rất lâu không gặp anh, nhưng anh đã gửi tới mấy bức thư.Ngu Thanh Nhàn bỏ thư gửi cho Hàn Dục vào trong phong bì, bên trên dán một chiếc tem được in rất tinh xảo. Cô mặc áo bông dày, quàng khăn, sau khi bọc mình thật kín mới ra ngoài.Đến hòm thư ở cổng trường, như thế nào lại muốn ăn gì đó nóng hổi, trên phố ẩm thực gần đây mới mở một tiệm lẩu cay, mùi vị hấp dẫn lại tiện lợi. Ngu Thanh Nhàn nghĩ thôi cũng đã ***** miếng.Nghĩ là làm, Ngu Thanh Nhàn đi về phía tiệm lẩu cay trên phố ẩm thực, ăn xong rồi quay về tiệm, nói chuyện với nhân viên Ngô Quế Phân một lúc, tính toán sổ sach một lát rồi lại đi.Còn chưa ra khỏi phố ẩm thực, cô đã nhìn thấy Hoàng Chính ra khỏi khách sạn nhỏ đối diện, mà điều khiến cô kinh ngạc chính là cô gái ra ngoài cùng anh ta.
Lúc này là thời điểm ăn cơm xong, trong sân bóng rổ giữa đường băng có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ, có vài học sinh ngồi trên thảm cỏ nói chuyện phiếm, đọc sách.
Hai người theo đường băng đi tơi, bên cạnh không có ai, cuối cùng Lưu Ngọc Mai cũng lên tiếng:
"Nhàn Nhàn, có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không?"
Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Lưu Ngọc Mai, nhíu mày:
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Lưu Ngọc Mai không nhìn cô, cúi đầu nhìn nền đường băng:
"Thời gian tập quân sự, thực ra tớ đã thích sĩ quan huấn luyện Hàn, tin rằng cậu cũng biết. Lúc đó tớ luôn kiếm cớ đi ngang qua đội hình tập của các cậu, còn múa để thu hút sự chú ý của anh ấy."
"Tớ biết sĩ quan Hàn không thích tớ, tớ cũng không có suy nghĩ nào khác. Dù sao trên thế gian này có rất nhiều người thích tớ, mà người không thích tớ lại càng nhiều. Qua chuyện của Hoàng Chính, tớ đã không còn thích sĩ quan Hàn nữa, hôm nay sở dĩ tớ nhìn thấy cậu lại chạy đi, là do tâm tớ rất loạn."
"Tớ cảm thấy ở trước mặt cậu tớ rất mất kiểm soát, không được tự nhiên, tự tại, tớ rất xin lỗi cậu."
Lưu Ngọc Mai cũng giống các cô gái đi tập huấn quân sự, chỉ ngưỡng mộ Hàn Dục một chút, sau đó cùng họ kiếm cớ đi ngang qua đội hình của khoa Y, trong mười mấy người có tám người là có ý định thực sự với sĩ quan Hàn.
Mà điều khác biệt duy nhất giữa cô ta và những người còn lại là cô ta ưu tú hơn họ một chút.
Sự bức bối giấu trong lòng Ngu Thanh Nhàn lập tức tan đi:
"Cậu không có lỗi gì với tớ. Cô gái trẻ tuổi ngưỡng mộ trai đẹp là chuyện bình thường biết bao."
Lưu Ngọc Mai vén lọn tóc bị gió thổi ra sau tai:
"Sau khi biết quan hệ giữa cậu và sĩ quan Hàn, tớ rất sợ, sợ cậu khinh thường tớ, ghét tớ."
Cô ta đưa tay kéo tay Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn không từ chối.
Đến đây, hiềm khích nhỏ giữa hai người đã theo gió bay đi, họ lại trở nên thân thiết, tình cảm còn sâu hơn trước.
Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt Yến Kinh đã vào cuối thu.
Yến Kinh gió lớn, gió buổi sáng như sắp thổi bay người ta. Mọi người đều đổi sang quần áo dày.
Ngu Thanh Nhàn cũng đổi đồ uống của tiệm trà sữa từ lạnh sang nóng, việc làm ăn ngày càng đắt khách.
Sau tháng 11, Hàn Dục rất bận rộn, Ngu Thanh Nhàn rất lâu không gặp anh, nhưng anh đã gửi tới mấy bức thư.
Ngu Thanh Nhàn bỏ thư gửi cho Hàn Dục vào trong phong bì, bên trên dán một chiếc tem được in rất tinh xảo. Cô mặc áo bông dày, quàng khăn, sau khi bọc mình thật kín mới ra ngoài.
Đến hòm thư ở cổng trường, như thế nào lại muốn ăn gì đó nóng hổi, trên phố ẩm thực gần đây mới mở một tiệm lẩu cay, mùi vị hấp dẫn lại tiện lợi. Ngu Thanh Nhàn nghĩ thôi cũng đã ***** miếng.
Nghĩ là làm, Ngu Thanh Nhàn đi về phía tiệm lẩu cay trên phố ẩm thực, ăn xong rồi quay về tiệm, nói chuyện với nhân viên Ngô Quế Phân một lúc, tính toán sổ sach một lát rồi lại đi.
Còn chưa ra khỏi phố ẩm thực, cô đã nhìn thấy Hoàng Chính ra khỏi khách sạn nhỏ đối diện, mà điều khiến cô kinh ngạc chính là cô gái ra ngoài cùng anh ta.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Lúc này là thời điểm ăn cơm xong, trong sân bóng rổ giữa đường băng có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ, có vài học sinh ngồi trên thảm cỏ nói chuyện phiếm, đọc sách.Hai người theo đường băng đi tơi, bên cạnh không có ai, cuối cùng Lưu Ngọc Mai cũng lên tiếng:"Nhàn Nhàn, có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không?"Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Lưu Ngọc Mai, nhíu mày:"Sao cậu lại nghĩ vậy?"Lưu Ngọc Mai không nhìn cô, cúi đầu nhìn nền đường băng:"Thời gian tập quân sự, thực ra tớ đã thích sĩ quan huấn luyện Hàn, tin rằng cậu cũng biết. Lúc đó tớ luôn kiếm cớ đi ngang qua đội hình tập của các cậu, còn múa để thu hút sự chú ý của anh ấy.""Tớ biết sĩ quan Hàn không thích tớ, tớ cũng không có suy nghĩ nào khác. Dù sao trên thế gian này có rất nhiều người thích tớ, mà người không thích tớ lại càng nhiều. Qua chuyện của Hoàng Chính, tớ đã không còn thích sĩ quan Hàn nữa, hôm nay sở dĩ tớ nhìn thấy cậu lại chạy đi, là do tâm tớ rất loạn.""Tớ cảm thấy ở trước mặt cậu tớ rất mất kiểm soát, không được tự nhiên, tự tại, tớ rất xin lỗi cậu."Lưu Ngọc Mai cũng giống các cô gái đi tập huấn quân sự, chỉ ngưỡng mộ Hàn Dục một chút, sau đó cùng họ kiếm cớ đi ngang qua đội hình của khoa Y, trong mười mấy người có tám người là có ý định thực sự với sĩ quan Hàn.Mà điều khác biệt duy nhất giữa cô ta và những người còn lại là cô ta ưu tú hơn họ một chút.Sự bức bối giấu trong lòng Ngu Thanh Nhàn lập tức tan đi:"Cậu không có lỗi gì với tớ. Cô gái trẻ tuổi ngưỡng mộ trai đẹp là chuyện bình thường biết bao."Lưu Ngọc Mai vén lọn tóc bị gió thổi ra sau tai:"Sau khi biết quan hệ giữa cậu và sĩ quan Hàn, tớ rất sợ, sợ cậu khinh thường tớ, ghét tớ."Cô ta đưa tay kéo tay Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn không từ chối.Đến đây, hiềm khích nhỏ giữa hai người đã theo gió bay đi, họ lại trở nên thân thiết, tình cảm còn sâu hơn trước.Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt Yến Kinh đã vào cuối thu.Yến Kinh gió lớn, gió buổi sáng như sắp thổi bay người ta. Mọi người đều đổi sang quần áo dày.Ngu Thanh Nhàn cũng đổi đồ uống của tiệm trà sữa từ lạnh sang nóng, việc làm ăn ngày càng đắt khách.Sau tháng 11, Hàn Dục rất bận rộn, Ngu Thanh Nhàn rất lâu không gặp anh, nhưng anh đã gửi tới mấy bức thư.Ngu Thanh Nhàn bỏ thư gửi cho Hàn Dục vào trong phong bì, bên trên dán một chiếc tem được in rất tinh xảo. Cô mặc áo bông dày, quàng khăn, sau khi bọc mình thật kín mới ra ngoài.Đến hòm thư ở cổng trường, như thế nào lại muốn ăn gì đó nóng hổi, trên phố ẩm thực gần đây mới mở một tiệm lẩu cay, mùi vị hấp dẫn lại tiện lợi. Ngu Thanh Nhàn nghĩ thôi cũng đã ***** miếng.Nghĩ là làm, Ngu Thanh Nhàn đi về phía tiệm lẩu cay trên phố ẩm thực, ăn xong rồi quay về tiệm, nói chuyện với nhân viên Ngô Quế Phân một lúc, tính toán sổ sach một lát rồi lại đi.Còn chưa ra khỏi phố ẩm thực, cô đã nhìn thấy Hoàng Chính ra khỏi khách sạn nhỏ đối diện, mà điều khiến cô kinh ngạc chính là cô gái ra ngoài cùng anh ta.