*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 410: Chương 410

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cô chưa đi được mấy bước thì gặp Hàn Dục.Anh không lái xe, đi bộ tới.Hai người gặp nhau, Hàn Dục nhét tay Ngu Thanh Nhàn vào túi áo của mình, túi áo anh rất ấm, tay đặt bên trong vô cùng ấm áp."Bà nội bảo em về nhà ăn cơm, lúc ra ngoài, anh với ông đi mua thức ăn. Em nhất định phải đến đấy nhé. Từ lúc bà biết chúng mình yêu nhau, lần nào anh về nhà cũng liếc sau lưng anh, thấy đằng sau không có ai thì bà lại nhìn anh với con mắt khinh bỉ." Hàn Dục rất bất đắc dĩ.Ngu Thanh Nhàn bật cười ha ha, hai người hẹn hò đến giờ đã hơn bốn tháng, nhưng cô vẫn chưa tới nhà họ Hàn. Lúc cô rảnh rỗi thì Hàn Dục lại bận, họ hết đấu võ lại đến kỳ xuất ngũ nhập ngũ, yêu nhau bốn tháng, nhưng hai người gặp nhau chỉ vài lần.Ngu Thanh Nhàn có để một ít rượu trong không gian, cô đã bắt đầu cất từ lúc còn ở quê, hiện giờ nửa năm trôi qua, có thể uống được rồi. Trong số rượu này có rượu trái cây, rượu gạo, đều được bỏ thêm nước linh tuyền, rất có lợi cho sức khỏe."Chúng ta mua chút quà gặp mặt cho ông bà." Ngu Thanh Nhàn nói.Hàn Dục không ý kiến, hai người đứng dính vào nhau ở trạm chờ xe buýt. Hôm nay trường học được nghỉ, xe buýt không còn chỗ ngồi nào, Ngu Thanh Nhàn tìm một chỗ trống để đứng, Hàn Dục đứng sát phía sau, che chắn cô rất kỹ.Trong xe buýt chật chội, hai người mặt đối mặt thì thầm trò chuyện với nhau.Xuống xe ở cửa hàng quốc mậu, hai người đi vào dạo một vòng, mua hoa quả, sản phẩm dinh dưỡng và t.h.u.ố.c lá ngon.Ngu Thanh Nhàn mua hai phần thuốc lá, một phần cô để ở không gian, đợi lúc về sẽ đưa cho đám người ông Đường. Hai cha con không thích gì khác, chỉ thích hút thuốc uống rượu.Trong một con ngỏ nhõ cách nhà họ Hàn không xa, Ngu Thanh Nhàn lấy ra ba bình rượu từ trong không gian. Bình rượu được cô mua ở chợ, nhìn không bắt mắt lắm, nhưng từ bên ngoài đã ngửi thấy mùi thơm của rượu.Hai kiếp trước Ngu Thanh Nhàn dùng nước linh tuyền để cất rượu, Hàn Dục không có việc gì cũng thích uống hai chén.Bây giờ ngửi thấy mùi rượu này, con sâu rượu đã bị hấp dẫn chui ra. Ngu Thanh Nhàn nhìn bộ dạng thèm uống của anh, bật cười:"Nếu để đám người đó nhìn thấy bộ dạng thèm rượu, thèm thịt của anh bây giờ, có lẽ tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi."Tu Phật kỵ rượu thịt sắc, là Phật tử, từ nhỏ Hàn Dục đã không tiếp xúc với những thứ này.Thanh Minh Tử thời điểm đó giống như trăng sáng, thanh khiết vô ngần, nữ tu thiên hạ chỉ cần nhắc đến anh đều không khỏi bị dáng người anh mê hoặc. Nghe đồn có một tu sĩ phá lệ thích rượu thịt, ngày nào cũng uống say mèm, đạo lữ nhìn thấy liền tẩn cho hắn một trận, còn lôi đệ tử Phật môn ra để nói, bảo họ không uống rượu, giữ mình trong sạch, so với Phật tử, đạo lữ của cô ấy chẳng khác nào đống bùn nhão.Ngu Thanh Nhàn nghĩ, nếu hôm nay nữ tu sĩ kia biết Phật tử đã trở thành bộ dạng này, không biết sẽ cười đến mức nào.Hàn Dục mỉm cười:"Họ làm sao cũng liên quan gì đến anh?"Ngu Thanh Nhàn càng nghĩ càng vui vẻ.Nói chuyện một lúc đã đến nhà họ Hàn, còn cách một đoạn Ngu Thanh Nhàn đã nghe thấy tiếng cười nói trong phòng, tiếng cười nói lớn như vậy, chắc hẳn không chỉ có hai người.

Cô chưa đi được mấy bước thì gặp Hàn Dục.

Anh không lái xe, đi bộ tới.

Hai người gặp nhau, Hàn Dục nhét tay Ngu Thanh Nhàn vào túi áo của mình, túi áo anh rất ấm, tay đặt bên trong vô cùng ấm áp.

"Bà nội bảo em về nhà ăn cơm, lúc ra ngoài, anh với ông đi mua thức ăn. Em nhất định phải đến đấy nhé. Từ lúc bà biết chúng mình yêu nhau, lần nào anh về nhà cũng liếc sau lưng anh, thấy đằng sau không có ai thì bà lại nhìn anh với con mắt khinh bỉ." Hàn Dục rất bất đắc dĩ.

Ngu Thanh Nhàn bật cười ha ha, hai người hẹn hò đến giờ đã hơn bốn tháng, nhưng cô vẫn chưa tới nhà họ Hàn. Lúc cô rảnh rỗi thì Hàn Dục lại bận, họ hết đấu võ lại đến kỳ xuất ngũ nhập ngũ, yêu nhau bốn tháng, nhưng hai người gặp nhau chỉ vài lần.

Ngu Thanh Nhàn có để một ít rượu trong không gian, cô đã bắt đầu cất từ lúc còn ở quê, hiện giờ nửa năm trôi qua, có thể uống được rồi. Trong số rượu này có rượu trái cây, rượu gạo, đều được bỏ thêm nước linh tuyền, rất có lợi cho sức khỏe.

"Chúng ta mua chút quà gặp mặt cho ông bà." Ngu Thanh Nhàn nói.

Hàn Dục không ý kiến, hai người đứng dính vào nhau ở trạm chờ xe buýt. Hôm nay trường học được nghỉ, xe buýt không còn chỗ ngồi nào, Ngu Thanh Nhàn tìm một chỗ trống để đứng, Hàn Dục đứng sát phía sau, che chắn cô rất kỹ.

Trong xe buýt chật chội, hai người mặt đối mặt thì thầm trò chuyện với nhau.

Xuống xe ở cửa hàng quốc mậu, hai người đi vào dạo một vòng, mua hoa quả, sản phẩm dinh dưỡng và t.h.u.ố.c lá ngon.

Ngu Thanh Nhàn mua hai phần thuốc lá, một phần cô để ở không gian, đợi lúc về sẽ đưa cho đám người ông Đường. Hai cha con không thích gì khác, chỉ thích hút thuốc uống rượu.

Trong một con ngỏ nhõ cách nhà họ Hàn không xa, Ngu Thanh Nhàn lấy ra ba bình rượu từ trong không gian. Bình rượu được cô mua ở chợ, nhìn không bắt mắt lắm, nhưng từ bên ngoài đã ngửi thấy mùi thơm của rượu.

Hai kiếp trước Ngu Thanh Nhàn dùng nước linh tuyền để cất rượu, Hàn Dục không có việc gì cũng thích uống hai chén.

Bây giờ ngửi thấy mùi rượu này, con sâu rượu đã bị hấp dẫn chui ra. Ngu Thanh Nhàn nhìn bộ dạng thèm uống của anh, bật cười:

"Nếu để đám người đó nhìn thấy bộ dạng thèm rượu, thèm thịt của anh bây giờ, có lẽ tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi."

Tu Phật kỵ rượu thịt sắc, là Phật tử, từ nhỏ Hàn Dục đã không tiếp xúc với những thứ này.

Thanh Minh Tử thời điểm đó giống như trăng sáng, thanh khiết vô ngần, nữ tu thiên hạ chỉ cần nhắc đến anh đều không khỏi bị dáng người anh mê hoặc. Nghe đồn có một tu sĩ phá lệ thích rượu thịt, ngày nào cũng uống say mèm, đạo lữ nhìn thấy liền tẩn cho hắn một trận, còn lôi đệ tử Phật môn ra để nói, bảo họ không uống rượu, giữ mình trong sạch, so với Phật tử, đạo lữ của cô ấy chẳng khác nào đống bùn nhão.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ, nếu hôm nay nữ tu sĩ kia biết Phật tử đã trở thành bộ dạng này, không biết sẽ cười đến mức nào.

Hàn Dục mỉm cười:

"Họ làm sao cũng liên quan gì đến anh?"

Ngu Thanh Nhàn càng nghĩ càng vui vẻ.

Nói chuyện một lúc đã đến nhà họ Hàn, còn cách một đoạn Ngu Thanh Nhàn đã nghe thấy tiếng cười nói trong phòng, tiếng cười nói lớn như vậy, chắc hẳn không chỉ có hai người.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cô chưa đi được mấy bước thì gặp Hàn Dục.Anh không lái xe, đi bộ tới.Hai người gặp nhau, Hàn Dục nhét tay Ngu Thanh Nhàn vào túi áo của mình, túi áo anh rất ấm, tay đặt bên trong vô cùng ấm áp."Bà nội bảo em về nhà ăn cơm, lúc ra ngoài, anh với ông đi mua thức ăn. Em nhất định phải đến đấy nhé. Từ lúc bà biết chúng mình yêu nhau, lần nào anh về nhà cũng liếc sau lưng anh, thấy đằng sau không có ai thì bà lại nhìn anh với con mắt khinh bỉ." Hàn Dục rất bất đắc dĩ.Ngu Thanh Nhàn bật cười ha ha, hai người hẹn hò đến giờ đã hơn bốn tháng, nhưng cô vẫn chưa tới nhà họ Hàn. Lúc cô rảnh rỗi thì Hàn Dục lại bận, họ hết đấu võ lại đến kỳ xuất ngũ nhập ngũ, yêu nhau bốn tháng, nhưng hai người gặp nhau chỉ vài lần.Ngu Thanh Nhàn có để một ít rượu trong không gian, cô đã bắt đầu cất từ lúc còn ở quê, hiện giờ nửa năm trôi qua, có thể uống được rồi. Trong số rượu này có rượu trái cây, rượu gạo, đều được bỏ thêm nước linh tuyền, rất có lợi cho sức khỏe."Chúng ta mua chút quà gặp mặt cho ông bà." Ngu Thanh Nhàn nói.Hàn Dục không ý kiến, hai người đứng dính vào nhau ở trạm chờ xe buýt. Hôm nay trường học được nghỉ, xe buýt không còn chỗ ngồi nào, Ngu Thanh Nhàn tìm một chỗ trống để đứng, Hàn Dục đứng sát phía sau, che chắn cô rất kỹ.Trong xe buýt chật chội, hai người mặt đối mặt thì thầm trò chuyện với nhau.Xuống xe ở cửa hàng quốc mậu, hai người đi vào dạo một vòng, mua hoa quả, sản phẩm dinh dưỡng và t.h.u.ố.c lá ngon.Ngu Thanh Nhàn mua hai phần thuốc lá, một phần cô để ở không gian, đợi lúc về sẽ đưa cho đám người ông Đường. Hai cha con không thích gì khác, chỉ thích hút thuốc uống rượu.Trong một con ngỏ nhõ cách nhà họ Hàn không xa, Ngu Thanh Nhàn lấy ra ba bình rượu từ trong không gian. Bình rượu được cô mua ở chợ, nhìn không bắt mắt lắm, nhưng từ bên ngoài đã ngửi thấy mùi thơm của rượu.Hai kiếp trước Ngu Thanh Nhàn dùng nước linh tuyền để cất rượu, Hàn Dục không có việc gì cũng thích uống hai chén.Bây giờ ngửi thấy mùi rượu này, con sâu rượu đã bị hấp dẫn chui ra. Ngu Thanh Nhàn nhìn bộ dạng thèm uống của anh, bật cười:"Nếu để đám người đó nhìn thấy bộ dạng thèm rượu, thèm thịt của anh bây giờ, có lẽ tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi."Tu Phật kỵ rượu thịt sắc, là Phật tử, từ nhỏ Hàn Dục đã không tiếp xúc với những thứ này.Thanh Minh Tử thời điểm đó giống như trăng sáng, thanh khiết vô ngần, nữ tu thiên hạ chỉ cần nhắc đến anh đều không khỏi bị dáng người anh mê hoặc. Nghe đồn có một tu sĩ phá lệ thích rượu thịt, ngày nào cũng uống say mèm, đạo lữ nhìn thấy liền tẩn cho hắn một trận, còn lôi đệ tử Phật môn ra để nói, bảo họ không uống rượu, giữ mình trong sạch, so với Phật tử, đạo lữ của cô ấy chẳng khác nào đống bùn nhão.Ngu Thanh Nhàn nghĩ, nếu hôm nay nữ tu sĩ kia biết Phật tử đã trở thành bộ dạng này, không biết sẽ cười đến mức nào.Hàn Dục mỉm cười:"Họ làm sao cũng liên quan gì đến anh?"Ngu Thanh Nhàn càng nghĩ càng vui vẻ.Nói chuyện một lúc đã đến nhà họ Hàn, còn cách một đoạn Ngu Thanh Nhàn đã nghe thấy tiếng cười nói trong phòng, tiếng cười nói lớn như vậy, chắc hẳn không chỉ có hai người.

Chương 410: Chương 410