*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 419: Chương 419

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Sau khi thịt lợn không lâu thì đến năm mới. Trong đợt tết này, nhà họ Đường lại đánh vài mẻ cá mang đi bán. Đến tết, nhà nào cũng phải ăn cá, một đống cá vừa kéo đến chợ không bao lâu đã bán hết rồi.Mà mấy người bà cụ Đường chuẩn bị mừng năm mới cũng vô cùng phong phú.Làm đậu phụ, thịt viên, mì chiên giòn... tuy bận rộn nhưng lại cực kỳ vui vẻ. Ngu Thanh Nhàn đi theo họ cũng học được không ít thứ.Sáng sớm ngày ba mươi, nhà họ Đường đã bắt đầu hầm xương, đến bữa cơm tất niên cũng vừa kịp bày lên bàn.Xương lớn được hầm cùng cây dương xỉ, cây dương xỉ thơm ngon, xương cũng ngon, nhất là phần tủy bên trong, thơm c.h.ế.t đi được.Ngoại trừ xương hầm, nhà họ còn làm thêm nộm cải trắng, thịt thái sợi và vài món chay nữa. Ăn cơm tất niên xong, mọi người chơi mạt chược, đến khi trời tối đen rồi mới bắt đầu làm vằn thắn.Gần mười hai giờ đêm, sủi cảo đã được cho vào nồi, đám trẻ con ăn sủi cảo xong thì đi ngủ trước, còn đám người lớn thì thức canh.Sáng mùng một, Ngu Thanh Nhàn bị tiếng pháo liên tục đánh thức.Chuyện *****ên cần làm là đến từng nhà chúc tết. Các trưởng bối vui mừng phát tiền lì xì, những nhà có quan hệ tốt với ông bà nội Đường thì cho nhiều hơn, có tám xu tiền.Những nhà không mấy thân thiết thì cho một hai xu coi như lấy may. Nếu nhà nghèo khổ thì chỉ cần cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa trò chuyện, mọi người cũng vui vẻ lắm rồi.Sau mùng một, mùng hai Ngu Thanh Nhàn vẫn phải đi theo bác gái Đường và bà cụ Đường đến nhà họ hàng. Sau khi về nhà cô lập tức nằm gục trên kháng, dù nói gì cũng không muốn đi nữa.Sáng mùng năm, Ngu Thanh Nhàn vẫn nằm lì trên kháng, Đường Hà và Đường Hải kích động chạy từ bên ngoài vào: "Chị à, chị mau ra xem đi, có một chiếc xe đang vào thôn chúng ta."Ở cái thời đại chỉ cần nhà nào có xe đạp đã bị mọi người trong thôn hâm mộ này, nếu có xe ô tô đột nhiên đến, không những đám trẻ con vây xem, mà ngay cả đám người lớn cũng không nhịn được mà đi ra ngoài nhìn một cái.Đường Hà và Đường Hải không còn nhỏ nữa, lúc đi học trên thị trấn không phải hai cậu chưa từng thấy xe ô tô, nhưng mà xe đang vào thôn là xe của quân đội đó, họ ít khi thấy loại xe này, nên lần này rất hưng phấn.Ngu Thanh Nhàn bị vẻ mặt hưng phấn của họ làm cho tò mò, cô nắm một nắm hạt dưa đi theo hai anh em họ ra ngoài.Đúng lúc xe dừng lại trước cửa nhà cô, Ngu Thanh Nhàn vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Dục đang xuống xe.Ánh mắt hai người đối diện nhau.Hàn Dục đến nhà vợ nên ăn mặc vô cùng trang trọng. Bây giờ anh đẹp trai anh tuấn đang đứng bên cạnh xe, tỏa sáng không kém ngôi sao điện ảnh xuất hiện trên ti vi.Mà Ngu Thanh Nhàn ở nhà thoải mái, nên cô mặc áo bông đỏ thẫm do bác gái Đường may, bên trên còn in hoa mẫu đơn lớn, phía dưới cũng mặc một cái quần bông đen và một đôi giày đen.Ngu Thanh Nhàn cảm thấy mình ăn mặc quá mức qua loa, nếu cô biết hôm nay Hàn Dục sẽ tới, cho dù thế nào cô cũng phải đổi bộ quần áo khác.Hàn Dục lướt qua đám người hóng chuyện đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe thấy nói: "Anh thật sự rất nhớ em, rất muốn gặp em."

Sau khi thịt lợn không lâu thì đến năm mới. Trong đợt tết này, nhà họ Đường lại đánh vài mẻ cá mang đi bán. Đến tết, nhà nào cũng phải ăn cá, một đống cá vừa kéo đến chợ không bao lâu đã bán hết rồi.

Mà mấy người bà cụ Đường chuẩn bị mừng năm mới cũng vô cùng phong phú.

Làm đậu phụ, thịt viên, mì chiên giòn... tuy bận rộn nhưng lại cực kỳ vui vẻ. Ngu Thanh Nhàn đi theo họ cũng học được không ít thứ.

Sáng sớm ngày ba mươi, nhà họ Đường đã bắt đầu hầm xương, đến bữa cơm tất niên cũng vừa kịp bày lên bàn.

Xương lớn được hầm cùng cây dương xỉ, cây dương xỉ thơm ngon, xương cũng ngon, nhất là phần tủy bên trong, thơm c.h.ế.t đi được.

Ngoại trừ xương hầm, nhà họ còn làm thêm nộm cải trắng, thịt thái sợi và vài món chay nữa. Ăn cơm tất niên xong, mọi người chơi mạt chược, đến khi trời tối đen rồi mới bắt đầu làm vằn thắn.

Gần mười hai giờ đêm, sủi cảo đã được cho vào nồi, đám trẻ con ăn sủi cảo xong thì đi ngủ trước, còn đám người lớn thì thức canh.

Sáng mùng một, Ngu Thanh Nhàn bị tiếng pháo liên tục đánh thức.

Chuyện *****ên cần làm là đến từng nhà chúc tết. Các trưởng bối vui mừng phát tiền lì xì, những nhà có quan hệ tốt với ông bà nội Đường thì cho nhiều hơn, có tám xu tiền.

Những nhà không mấy thân thiết thì cho một hai xu coi như lấy may. Nếu nhà nghèo khổ thì chỉ cần cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa trò chuyện, mọi người cũng vui vẻ lắm rồi.

Sau mùng một, mùng hai Ngu Thanh Nhàn vẫn phải đi theo bác gái Đường và bà cụ Đường đến nhà họ hàng. Sau khi về nhà cô lập tức nằm gục trên kháng, dù nói gì cũng không muốn đi nữa.

Sáng mùng năm, Ngu Thanh Nhàn vẫn nằm lì trên kháng, Đường Hà và Đường Hải kích động chạy từ bên ngoài vào: "Chị à, chị mau ra xem đi, có một chiếc xe đang vào thôn chúng ta."

Ở cái thời đại chỉ cần nhà nào có xe đạp đã bị mọi người trong thôn hâm mộ này, nếu có xe ô tô đột nhiên đến, không những đám trẻ con vây xem, mà ngay cả đám người lớn cũng không nhịn được mà đi ra ngoài nhìn một cái.

Đường Hà và Đường Hải không còn nhỏ nữa, lúc đi học trên thị trấn không phải hai cậu chưa từng thấy xe ô tô, nhưng mà xe đang vào thôn là xe của quân đội đó, họ ít khi thấy loại xe này, nên lần này rất hưng phấn.

Ngu Thanh Nhàn bị vẻ mặt hưng phấn của họ làm cho tò mò, cô nắm một nắm hạt dưa đi theo hai anh em họ ra ngoài.

Đúng lúc xe dừng lại trước cửa nhà cô, Ngu Thanh Nhàn vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Dục đang xuống xe.

Ánh mắt hai người đối diện nhau.

Hàn Dục đến nhà vợ nên ăn mặc vô cùng trang trọng. Bây giờ anh đẹp trai anh tuấn đang đứng bên cạnh xe, tỏa sáng không kém ngôi sao điện ảnh xuất hiện trên ti vi.

Mà Ngu Thanh Nhàn ở nhà thoải mái, nên cô mặc áo bông đỏ thẫm do bác gái Đường may, bên trên còn in hoa mẫu đơn lớn, phía dưới cũng mặc một cái quần bông đen và một đôi giày đen.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy mình ăn mặc quá mức qua loa, nếu cô biết hôm nay Hàn Dục sẽ tới, cho dù thế nào cô cũng phải đổi bộ quần áo khác.

Hàn Dục lướt qua đám người hóng chuyện đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe thấy nói: "Anh thật sự rất nhớ em, rất muốn gặp em."

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Sau khi thịt lợn không lâu thì đến năm mới. Trong đợt tết này, nhà họ Đường lại đánh vài mẻ cá mang đi bán. Đến tết, nhà nào cũng phải ăn cá, một đống cá vừa kéo đến chợ không bao lâu đã bán hết rồi.Mà mấy người bà cụ Đường chuẩn bị mừng năm mới cũng vô cùng phong phú.Làm đậu phụ, thịt viên, mì chiên giòn... tuy bận rộn nhưng lại cực kỳ vui vẻ. Ngu Thanh Nhàn đi theo họ cũng học được không ít thứ.Sáng sớm ngày ba mươi, nhà họ Đường đã bắt đầu hầm xương, đến bữa cơm tất niên cũng vừa kịp bày lên bàn.Xương lớn được hầm cùng cây dương xỉ, cây dương xỉ thơm ngon, xương cũng ngon, nhất là phần tủy bên trong, thơm c.h.ế.t đi được.Ngoại trừ xương hầm, nhà họ còn làm thêm nộm cải trắng, thịt thái sợi và vài món chay nữa. Ăn cơm tất niên xong, mọi người chơi mạt chược, đến khi trời tối đen rồi mới bắt đầu làm vằn thắn.Gần mười hai giờ đêm, sủi cảo đã được cho vào nồi, đám trẻ con ăn sủi cảo xong thì đi ngủ trước, còn đám người lớn thì thức canh.Sáng mùng một, Ngu Thanh Nhàn bị tiếng pháo liên tục đánh thức.Chuyện *****ên cần làm là đến từng nhà chúc tết. Các trưởng bối vui mừng phát tiền lì xì, những nhà có quan hệ tốt với ông bà nội Đường thì cho nhiều hơn, có tám xu tiền.Những nhà không mấy thân thiết thì cho một hai xu coi như lấy may. Nếu nhà nghèo khổ thì chỉ cần cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa trò chuyện, mọi người cũng vui vẻ lắm rồi.Sau mùng một, mùng hai Ngu Thanh Nhàn vẫn phải đi theo bác gái Đường và bà cụ Đường đến nhà họ hàng. Sau khi về nhà cô lập tức nằm gục trên kháng, dù nói gì cũng không muốn đi nữa.Sáng mùng năm, Ngu Thanh Nhàn vẫn nằm lì trên kháng, Đường Hà và Đường Hải kích động chạy từ bên ngoài vào: "Chị à, chị mau ra xem đi, có một chiếc xe đang vào thôn chúng ta."Ở cái thời đại chỉ cần nhà nào có xe đạp đã bị mọi người trong thôn hâm mộ này, nếu có xe ô tô đột nhiên đến, không những đám trẻ con vây xem, mà ngay cả đám người lớn cũng không nhịn được mà đi ra ngoài nhìn một cái.Đường Hà và Đường Hải không còn nhỏ nữa, lúc đi học trên thị trấn không phải hai cậu chưa từng thấy xe ô tô, nhưng mà xe đang vào thôn là xe của quân đội đó, họ ít khi thấy loại xe này, nên lần này rất hưng phấn.Ngu Thanh Nhàn bị vẻ mặt hưng phấn của họ làm cho tò mò, cô nắm một nắm hạt dưa đi theo hai anh em họ ra ngoài.Đúng lúc xe dừng lại trước cửa nhà cô, Ngu Thanh Nhàn vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Dục đang xuống xe.Ánh mắt hai người đối diện nhau.Hàn Dục đến nhà vợ nên ăn mặc vô cùng trang trọng. Bây giờ anh đẹp trai anh tuấn đang đứng bên cạnh xe, tỏa sáng không kém ngôi sao điện ảnh xuất hiện trên ti vi.Mà Ngu Thanh Nhàn ở nhà thoải mái, nên cô mặc áo bông đỏ thẫm do bác gái Đường may, bên trên còn in hoa mẫu đơn lớn, phía dưới cũng mặc một cái quần bông đen và một đôi giày đen.Ngu Thanh Nhàn cảm thấy mình ăn mặc quá mức qua loa, nếu cô biết hôm nay Hàn Dục sẽ tới, cho dù thế nào cô cũng phải đổi bộ quần áo khác.Hàn Dục lướt qua đám người hóng chuyện đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe thấy nói: "Anh thật sự rất nhớ em, rất muốn gặp em."

Chương 419: Chương 419