*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 432: Chương 432

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn cười cười, cô biết Ngu Thanh Nhàn cũng là có lòng tốt thôi. Ở đời trước, trong đám thanh niên trí thức La Tân Lan là người *****ên nói với nguyên thân những lời này, vốn là nguyên thân nghe lọt những gì họ khuyên rồi đấy, nhưng chỉ cần Khương Hiểu Điềm kể khổ và làm nũng vài câu, cô ấy lại mềm lòng.Đám La Tân Lan cảm thấy khuyên bảo không có tác dụng, nên từ đó về sau, đám La Tân Lan cũng không khuyên nguyên thân nữa.Sau khi về lại thành phố, nguyên thân và đám thanh niên trí thức cũng không còn liên lạc gì nữa."Mình biết mà, cảm ơn Tân Lan nhé." Ngu Thanh Nhàn cảm ơn La Tân Lan.La Tân Lan bị Ngu Thanh Nhàn cảm ơn một cách trang trọng như thế thì không quen chút nào, cô ấy sờ sờ mái tóc ngắn của mình, nói:"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Đến lượt chúng ta rồi, nhanh nhanh nhanh, chúng ta rửa mặt nhanh lên. Phòng bếp làm xong bữa sáng rồi đấy, chúng ta ăn xong, nhân dịp thời tiết còn mát mẻ thì gặt lúa cho xong đi, nếu không chút nữa nắng lên rồi sẽ nướng chín người đấy."Ngu Thanh Nhàn cũng không nhiều lời nữa, hai người mỗi người múc một chậu nước rồi bê đến bên cạnh cống ngồi xổm mà rửa mặt.Sau khi rửa mặt xong họ cũng không quay về phòng, mà đi thẳng đến phòng bếp lấy cặp lồng ăn sáng.Bữa sáng là cháo và dưa muối mà nhóm thanh niên trí thức tự tay muối, tay nghề của họ không tốt lắm, dưa được muối ra cũng chỉ có mùi vị bình thường, ngoại trừ dưa muối ra còn có bánh ngô dày đến rách cả họng.Ngu Thanh Nhàn cũng không chê, cô vừa nhai nhai từng miếng vừa ăn cùng với cháo.Sau khi ăn xong, cô rửa sạch cặp lồng, cũng không mang thức ăn về cho Khương Hiểu Điềm giống nguyên thân nữa.Hành động của Ngu Thanh Nhàn ít nhiều khiến đám thanh niên trí thức kinh ngạc, Lương Khiết - bạn cùng phòng của La Tân Lan ngạc nhiên nói: "Hôm nay cậu ấy đổi tính à?"La Tân Lan vẫn chưa đi, cô ấy và Lương Khiết có quan hệ rất tốt, làm gì cũng đều làm cùng nhau.Nếu không phải hôm nay đến lượt Lương Khiết nấu cơm, cô ấy cũng không tách Lương Khiết ra, mỗi người làm một việc đâu.Nghe thấy thế thì cô ấy đáp: "Có lẽ là nhìn thấu rồi. Cô ấy coi người ta là bạn, là chị em gái, người ta lại xem cô ấy như con ở vậy."Ai mà chả có lúc bệnh tật, thân làm bạn bè chăm sóc nhau một chút khi không có cha mẹ ở bên cạnh thì không sao, nhưng khi hết bệnh rồi mà vẫn giả bệnh để người ta chăm sóc là có ý gì?Xem mình thành đại tiểu thư thật đấy à?Mọi người đều rời xa gia đình để xuống tham gia đội sản xuất ở vùng nông thôn phía bắc Bột Hải, mọi người đều là thanh niên trí thức, làm gì có ai cao quý hơn ai?Khương Hiểu Điềm cô ta có chỗ nào xuất sắc hơn người à?Bàn về năng lực, cô ta kém xa đám nam thanh niên trí thức, còn không bằng mấy người Lương Khiết các cô ấy đâu. Bàn về xinh đẹp, cô ta lại kém xa Ngu Thanh Nhàn.Bàn về văn hóa, có hơn một nửa người trong nhóm thanh niên trí thức nghiền nát cô ta.Dựa vào đâu mà cô ta dám sai sử Ngu Thanh Nhàn không chút kiêng nể gì như thế?Không phải là nhờ có phần tình cảm hai người cùng nhau lớn lên ư? Nhưng tình cảm ấy mà, càng dùng sẽ càng bạc, người ta cũng đâu phải đồ ngốc, sai có thể để cô ta sai sử mãi được?

Ngu Thanh Nhàn cười cười, cô biết Ngu Thanh Nhàn cũng là có lòng tốt thôi. Ở đời trước, trong đám thanh niên trí thức La Tân Lan là người *****ên nói với nguyên thân những lời này, vốn là nguyên thân nghe lọt những gì họ khuyên rồi đấy, nhưng chỉ cần Khương Hiểu Điềm kể khổ và làm nũng vài câu, cô ấy lại mềm lòng.

Đám La Tân Lan cảm thấy khuyên bảo không có tác dụng, nên từ đó về sau, đám La Tân Lan cũng không khuyên nguyên thân nữa.

Sau khi về lại thành phố, nguyên thân và đám thanh niên trí thức cũng không còn liên lạc gì nữa.

"Mình biết mà, cảm ơn Tân Lan nhé." Ngu Thanh Nhàn cảm ơn La Tân Lan.

La Tân Lan bị Ngu Thanh Nhàn cảm ơn một cách trang trọng như thế thì không quen chút nào, cô ấy sờ sờ mái tóc ngắn của mình, nói:

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Đến lượt chúng ta rồi, nhanh nhanh nhanh, chúng ta rửa mặt nhanh lên. Phòng bếp làm xong bữa sáng rồi đấy, chúng ta ăn xong, nhân dịp thời tiết còn mát mẻ thì gặt lúa cho xong đi, nếu không chút nữa nắng lên rồi sẽ nướng chín người đấy."

Ngu Thanh Nhàn cũng không nhiều lời nữa, hai người mỗi người múc một chậu nước rồi bê đến bên cạnh cống ngồi xổm mà rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong họ cũng không quay về phòng, mà đi thẳng đến phòng bếp lấy cặp lồng ăn sáng.

Bữa sáng là cháo và dưa muối mà nhóm thanh niên trí thức tự tay muối, tay nghề của họ không tốt lắm, dưa được muối ra cũng chỉ có mùi vị bình thường, ngoại trừ dưa muối ra còn có bánh ngô dày đến rách cả họng.

Ngu Thanh Nhàn cũng không chê, cô vừa nhai nhai từng miếng vừa ăn cùng với cháo.

Sau khi ăn xong, cô rửa sạch cặp lồng, cũng không mang thức ăn về cho Khương Hiểu Điềm giống nguyên thân nữa.

Hành động của Ngu Thanh Nhàn ít nhiều khiến đám thanh niên trí thức kinh ngạc, Lương Khiết - bạn cùng phòng của La Tân Lan ngạc nhiên nói: "Hôm nay cậu ấy đổi tính à?"

La Tân Lan vẫn chưa đi, cô ấy và Lương Khiết có quan hệ rất tốt, làm gì cũng đều làm cùng nhau.

Nếu không phải hôm nay đến lượt Lương Khiết nấu cơm, cô ấy cũng không tách Lương Khiết ra, mỗi người làm một việc đâu.

Nghe thấy thế thì cô ấy đáp: "Có lẽ là nhìn thấu rồi. Cô ấy coi người ta là bạn, là chị em gái, người ta lại xem cô ấy như con ở vậy."

Ai mà chả có lúc bệnh tật, thân làm bạn bè chăm sóc nhau một chút khi không có cha mẹ ở bên cạnh thì không sao, nhưng khi hết bệnh rồi mà vẫn giả bệnh để người ta chăm sóc là có ý gì?

Xem mình thành đại tiểu thư thật đấy à?

Mọi người đều rời xa gia đình để xuống tham gia đội sản xuất ở vùng nông thôn phía bắc Bột Hải, mọi người đều là thanh niên trí thức, làm gì có ai cao quý hơn ai?

Khương Hiểu Điềm cô ta có chỗ nào xuất sắc hơn người à?

Bàn về năng lực, cô ta kém xa đám nam thanh niên trí thức, còn không bằng mấy người Lương Khiết các cô ấy đâu. Bàn về xinh đẹp, cô ta lại kém xa Ngu Thanh Nhàn.

Bàn về văn hóa, có hơn một nửa người trong nhóm thanh niên trí thức nghiền nát cô ta.

Dựa vào đâu mà cô ta dám sai sử Ngu Thanh Nhàn không chút kiêng nể gì như thế?

Không phải là nhờ có phần tình cảm hai người cùng nhau lớn lên ư? Nhưng tình cảm ấy mà, càng dùng sẽ càng bạc, người ta cũng đâu phải đồ ngốc, sai có thể để cô ta sai sử mãi được?

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn cười cười, cô biết Ngu Thanh Nhàn cũng là có lòng tốt thôi. Ở đời trước, trong đám thanh niên trí thức La Tân Lan là người *****ên nói với nguyên thân những lời này, vốn là nguyên thân nghe lọt những gì họ khuyên rồi đấy, nhưng chỉ cần Khương Hiểu Điềm kể khổ và làm nũng vài câu, cô ấy lại mềm lòng.Đám La Tân Lan cảm thấy khuyên bảo không có tác dụng, nên từ đó về sau, đám La Tân Lan cũng không khuyên nguyên thân nữa.Sau khi về lại thành phố, nguyên thân và đám thanh niên trí thức cũng không còn liên lạc gì nữa."Mình biết mà, cảm ơn Tân Lan nhé." Ngu Thanh Nhàn cảm ơn La Tân Lan.La Tân Lan bị Ngu Thanh Nhàn cảm ơn một cách trang trọng như thế thì không quen chút nào, cô ấy sờ sờ mái tóc ngắn của mình, nói:"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Đến lượt chúng ta rồi, nhanh nhanh nhanh, chúng ta rửa mặt nhanh lên. Phòng bếp làm xong bữa sáng rồi đấy, chúng ta ăn xong, nhân dịp thời tiết còn mát mẻ thì gặt lúa cho xong đi, nếu không chút nữa nắng lên rồi sẽ nướng chín người đấy."Ngu Thanh Nhàn cũng không nhiều lời nữa, hai người mỗi người múc một chậu nước rồi bê đến bên cạnh cống ngồi xổm mà rửa mặt.Sau khi rửa mặt xong họ cũng không quay về phòng, mà đi thẳng đến phòng bếp lấy cặp lồng ăn sáng.Bữa sáng là cháo và dưa muối mà nhóm thanh niên trí thức tự tay muối, tay nghề của họ không tốt lắm, dưa được muối ra cũng chỉ có mùi vị bình thường, ngoại trừ dưa muối ra còn có bánh ngô dày đến rách cả họng.Ngu Thanh Nhàn cũng không chê, cô vừa nhai nhai từng miếng vừa ăn cùng với cháo.Sau khi ăn xong, cô rửa sạch cặp lồng, cũng không mang thức ăn về cho Khương Hiểu Điềm giống nguyên thân nữa.Hành động của Ngu Thanh Nhàn ít nhiều khiến đám thanh niên trí thức kinh ngạc, Lương Khiết - bạn cùng phòng của La Tân Lan ngạc nhiên nói: "Hôm nay cậu ấy đổi tính à?"La Tân Lan vẫn chưa đi, cô ấy và Lương Khiết có quan hệ rất tốt, làm gì cũng đều làm cùng nhau.Nếu không phải hôm nay đến lượt Lương Khiết nấu cơm, cô ấy cũng không tách Lương Khiết ra, mỗi người làm một việc đâu.Nghe thấy thế thì cô ấy đáp: "Có lẽ là nhìn thấu rồi. Cô ấy coi người ta là bạn, là chị em gái, người ta lại xem cô ấy như con ở vậy."Ai mà chả có lúc bệnh tật, thân làm bạn bè chăm sóc nhau một chút khi không có cha mẹ ở bên cạnh thì không sao, nhưng khi hết bệnh rồi mà vẫn giả bệnh để người ta chăm sóc là có ý gì?Xem mình thành đại tiểu thư thật đấy à?Mọi người đều rời xa gia đình để xuống tham gia đội sản xuất ở vùng nông thôn phía bắc Bột Hải, mọi người đều là thanh niên trí thức, làm gì có ai cao quý hơn ai?Khương Hiểu Điềm cô ta có chỗ nào xuất sắc hơn người à?Bàn về năng lực, cô ta kém xa đám nam thanh niên trí thức, còn không bằng mấy người Lương Khiết các cô ấy đâu. Bàn về xinh đẹp, cô ta lại kém xa Ngu Thanh Nhàn.Bàn về văn hóa, có hơn một nửa người trong nhóm thanh niên trí thức nghiền nát cô ta.Dựa vào đâu mà cô ta dám sai sử Ngu Thanh Nhàn không chút kiêng nể gì như thế?Không phải là nhờ có phần tình cảm hai người cùng nhau lớn lên ư? Nhưng tình cảm ấy mà, càng dùng sẽ càng bạc, người ta cũng đâu phải đồ ngốc, sai có thể để cô ta sai sử mãi được?

Chương 432: Chương 432