*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 435: Chương 435
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tính tình cô ta vốn không tốt, bây giờ đang đói bụng, tính tình lại càng kém hơn. Cô ta đứng phắt dậy: “Cái gì mà dựa vào đâu hả? Cậu đang nói cái gì thế? Chúng ta không phải bạn bè à? Làm bạn bè, tôi ăn chút cơm, chút thịt của cậu thì sao hả?”Khương Hiểu Điềm vẫn đang thấy tủi thân cây này.Trước khi cô ta xuyên qua, tuy trong nhà cũng không khá giả gì, nhưng không phải lo ăn lo uống, cô ta chưa bao giờ phải buồn phiền vì không có thịt ăn cả.Thậm chí, nhiều khi có thịt mà cô ta còn không thèm ăn ấy chứ. Nhưng ai ngờ, sau khi xuyên qua, muốn ăn một miếng thịt thôi mà cũng khó khăn thế cơ chứ.Cô ta xuyên qua được nửa tháng rồi, đến cả vụn thịt cũng không có, mỗi ngày không phải cháo ngũ cốc thì cũng là cháo ngô, đồ ăn thực sự rất khó nuốt, còn khó nuốt hơn cả đồ ăn trong căn tin trường của cô ta nữa.Thứ duy nhất khiến cô ta cảm thấy có chút an ủi, chính là bánh quy của chị em tốt này của cô ta. Tuy có chút nghẹn, nhưng ít nhất cũng có vị ngọt có thể đánh lừa vị giác.Không ngờ sáng hôm nay không có bánh quy ăn thì thôi đi, đến cả cháu ngũ cốc và bánh ngô cũng không có.Khương Hiểu Điềm càng nghĩ càng giận. Chị em tốt cơ đấy, có miếng thịt mà cũng không nỡ mua cho cô ta ăn.Vốn Khương Hiểu Điềm còn cảm thấy cướp chồng người ta là vô đạo đức, nhưng bây giờ cô ta nghĩ lại rồi, Ngu Thanh Nhàn cô bất nhân thì đừng trách Khương Hiểu Điềm cô ta bất nghĩa.Khương Hiểu Điềm hạ quyết tâm, nhưng cơn tức trong lòng không vơi chút nào: “Không phải chúng ta là chị em tốt à? Tôi ăn của cậu 2 cân thịt thì sao, cũng đâu phải tôi không trả lại cho cậu đâu?”Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh nhìn Khương Hiểu Điềm, chờ cô ta nói tiếp.“Ngu Thanh Nhàn, chúng ta làm bạn bè nhiều năm vậy rồi, tôi không ngờ cậu lại là loại người tính toán chi li đến mức này đấy. Năm đó nếu không có tôi, thì bây giờ đã không có cậu ở đây rồi. Hôm nay cậu nói với tôi những lời này, thực sự khiến tôi lạnh lòng.”Nguyên thân và Khương Hiểu Điềm cũng không phải ngay từ đầu đã là bạn thân. Quan hệ của hai người họ bắt đầu cải thiện vào năm nguyên thân mười tuổi.Ngày đó, khi nguyên thân đến bờ sông chơi, không cẩn thận giẫm phải một miếng đất xốp, nên bị ngã xuống sông.Thật ra nước sông đó cũng không sâu lắm, nguyên thân bị dọa sợ, sau khi giãy giụa thì đứng dậy đi lên bờ một cách khó khăn.Đúng lúc này Khương Hiểu Điềm đi ngang qua, cầm một cây gậy kéo cô ấy lên.Từ đó về sau hai người mới trở thành bạn thân.Khương Hiểu Điềm chân chính rất thật lòng, vì nguyên nhân từ gia đình nên cô ấy vô cùng quý trọng người bạn là nguyên thân, chưa từng nhắc đến cái gì mà ơn cứu mạng cả.Đời trước khi Khương Hiểu Điềm lấy chuyện này ra nói, nguyên thân rất đau lòng, cuối cùng vẫn đưa phiếu thịt cho Khương Hiểu Điềm.Khương Hiểu Điềm nếm được ngon ngọt rồi, từ đó đến nhiều năm về sau, cô ta vẫn dùng cái cớ này để yêu cầu nguyên thân làm rất nhiều chuyện.Vì nhớ tình nghĩa cũ, nên nguyên thân cho cô ta vài lần, nhưng vì những thứ nguyên thân cho không đạt tiến mong muốn của cô ta, Khương Hiểu Điềm càng hận cô ấy hơn.
Tính tình cô ta vốn không tốt, bây giờ đang đói bụng, tính tình lại càng kém hơn. Cô ta đứng phắt dậy: “Cái gì mà dựa vào đâu hả? Cậu đang nói cái gì thế? Chúng ta không phải bạn bè à? Làm bạn bè, tôi ăn chút cơm, chút thịt của cậu thì sao hả?”
Khương Hiểu Điềm vẫn đang thấy tủi thân cây này.
Trước khi cô ta xuyên qua, tuy trong nhà cũng không khá giả gì, nhưng không phải lo ăn lo uống, cô ta chưa bao giờ phải buồn phiền vì không có thịt ăn cả.
Thậm chí, nhiều khi có thịt mà cô ta còn không thèm ăn ấy chứ. Nhưng ai ngờ, sau khi xuyên qua, muốn ăn một miếng thịt thôi mà cũng khó khăn thế cơ chứ.
Cô ta xuyên qua được nửa tháng rồi, đến cả vụn thịt cũng không có, mỗi ngày không phải cháo ngũ cốc thì cũng là cháo ngô, đồ ăn thực sự rất khó nuốt, còn khó nuốt hơn cả đồ ăn trong căn tin trường của cô ta nữa.
Thứ duy nhất khiến cô ta cảm thấy có chút an ủi, chính là bánh quy của chị em tốt này của cô ta. Tuy có chút nghẹn, nhưng ít nhất cũng có vị ngọt có thể đánh lừa vị giác.
Không ngờ sáng hôm nay không có bánh quy ăn thì thôi đi, đến cả cháu ngũ cốc và bánh ngô cũng không có.
Khương Hiểu Điềm càng nghĩ càng giận. Chị em tốt cơ đấy, có miếng thịt mà cũng không nỡ mua cho cô ta ăn.
Vốn Khương Hiểu Điềm còn cảm thấy cướp chồng người ta là vô đạo đức, nhưng bây giờ cô ta nghĩ lại rồi, Ngu Thanh Nhàn cô bất nhân thì đừng trách Khương Hiểu Điềm cô ta bất nghĩa.
Khương Hiểu Điềm hạ quyết tâm, nhưng cơn tức trong lòng không vơi chút nào: “Không phải chúng ta là chị em tốt à? Tôi ăn của cậu 2 cân thịt thì sao, cũng đâu phải tôi không trả lại cho cậu đâu?”
Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh nhìn Khương Hiểu Điềm, chờ cô ta nói tiếp.
“Ngu Thanh Nhàn, chúng ta làm bạn bè nhiều năm vậy rồi, tôi không ngờ cậu lại là loại người tính toán chi li đến mức này đấy. Năm đó nếu không có tôi, thì bây giờ đã không có cậu ở đây rồi. Hôm nay cậu nói với tôi những lời này, thực sự khiến tôi lạnh lòng.”
Nguyên thân và Khương Hiểu Điềm cũng không phải ngay từ đầu đã là bạn thân. Quan hệ của hai người họ bắt đầu cải thiện vào năm nguyên thân mười tuổi.
Ngày đó, khi nguyên thân đến bờ sông chơi, không cẩn thận giẫm phải một miếng đất xốp, nên bị ngã xuống sông.
Thật ra nước sông đó cũng không sâu lắm, nguyên thân bị dọa sợ, sau khi giãy giụa thì đứng dậy đi lên bờ một cách khó khăn.
Đúng lúc này Khương Hiểu Điềm đi ngang qua, cầm một cây gậy kéo cô ấy lên.
Từ đó về sau hai người mới trở thành bạn thân.
Khương Hiểu Điềm chân chính rất thật lòng, vì nguyên nhân từ gia đình nên cô ấy vô cùng quý trọng người bạn là nguyên thân, chưa từng nhắc đến cái gì mà ơn cứu mạng cả.
Đời trước khi Khương Hiểu Điềm lấy chuyện này ra nói, nguyên thân rất đau lòng, cuối cùng vẫn đưa phiếu thịt cho Khương Hiểu Điềm.
Khương Hiểu Điềm nếm được ngon ngọt rồi, từ đó đến nhiều năm về sau, cô ta vẫn dùng cái cớ này để yêu cầu nguyên thân làm rất nhiều chuyện.
Vì nhớ tình nghĩa cũ, nên nguyên thân cho cô ta vài lần, nhưng vì những thứ nguyên thân cho không đạt tiến mong muốn của cô ta, Khương Hiểu Điềm càng hận cô ấy hơn.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tính tình cô ta vốn không tốt, bây giờ đang đói bụng, tính tình lại càng kém hơn. Cô ta đứng phắt dậy: “Cái gì mà dựa vào đâu hả? Cậu đang nói cái gì thế? Chúng ta không phải bạn bè à? Làm bạn bè, tôi ăn chút cơm, chút thịt của cậu thì sao hả?”Khương Hiểu Điềm vẫn đang thấy tủi thân cây này.Trước khi cô ta xuyên qua, tuy trong nhà cũng không khá giả gì, nhưng không phải lo ăn lo uống, cô ta chưa bao giờ phải buồn phiền vì không có thịt ăn cả.Thậm chí, nhiều khi có thịt mà cô ta còn không thèm ăn ấy chứ. Nhưng ai ngờ, sau khi xuyên qua, muốn ăn một miếng thịt thôi mà cũng khó khăn thế cơ chứ.Cô ta xuyên qua được nửa tháng rồi, đến cả vụn thịt cũng không có, mỗi ngày không phải cháo ngũ cốc thì cũng là cháo ngô, đồ ăn thực sự rất khó nuốt, còn khó nuốt hơn cả đồ ăn trong căn tin trường của cô ta nữa.Thứ duy nhất khiến cô ta cảm thấy có chút an ủi, chính là bánh quy của chị em tốt này của cô ta. Tuy có chút nghẹn, nhưng ít nhất cũng có vị ngọt có thể đánh lừa vị giác.Không ngờ sáng hôm nay không có bánh quy ăn thì thôi đi, đến cả cháu ngũ cốc và bánh ngô cũng không có.Khương Hiểu Điềm càng nghĩ càng giận. Chị em tốt cơ đấy, có miếng thịt mà cũng không nỡ mua cho cô ta ăn.Vốn Khương Hiểu Điềm còn cảm thấy cướp chồng người ta là vô đạo đức, nhưng bây giờ cô ta nghĩ lại rồi, Ngu Thanh Nhàn cô bất nhân thì đừng trách Khương Hiểu Điềm cô ta bất nghĩa.Khương Hiểu Điềm hạ quyết tâm, nhưng cơn tức trong lòng không vơi chút nào: “Không phải chúng ta là chị em tốt à? Tôi ăn của cậu 2 cân thịt thì sao, cũng đâu phải tôi không trả lại cho cậu đâu?”Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh nhìn Khương Hiểu Điềm, chờ cô ta nói tiếp.“Ngu Thanh Nhàn, chúng ta làm bạn bè nhiều năm vậy rồi, tôi không ngờ cậu lại là loại người tính toán chi li đến mức này đấy. Năm đó nếu không có tôi, thì bây giờ đã không có cậu ở đây rồi. Hôm nay cậu nói với tôi những lời này, thực sự khiến tôi lạnh lòng.”Nguyên thân và Khương Hiểu Điềm cũng không phải ngay từ đầu đã là bạn thân. Quan hệ của hai người họ bắt đầu cải thiện vào năm nguyên thân mười tuổi.Ngày đó, khi nguyên thân đến bờ sông chơi, không cẩn thận giẫm phải một miếng đất xốp, nên bị ngã xuống sông.Thật ra nước sông đó cũng không sâu lắm, nguyên thân bị dọa sợ, sau khi giãy giụa thì đứng dậy đi lên bờ một cách khó khăn.Đúng lúc này Khương Hiểu Điềm đi ngang qua, cầm một cây gậy kéo cô ấy lên.Từ đó về sau hai người mới trở thành bạn thân.Khương Hiểu Điềm chân chính rất thật lòng, vì nguyên nhân từ gia đình nên cô ấy vô cùng quý trọng người bạn là nguyên thân, chưa từng nhắc đến cái gì mà ơn cứu mạng cả.Đời trước khi Khương Hiểu Điềm lấy chuyện này ra nói, nguyên thân rất đau lòng, cuối cùng vẫn đưa phiếu thịt cho Khương Hiểu Điềm.Khương Hiểu Điềm nếm được ngon ngọt rồi, từ đó đến nhiều năm về sau, cô ta vẫn dùng cái cớ này để yêu cầu nguyên thân làm rất nhiều chuyện.Vì nhớ tình nghĩa cũ, nên nguyên thân cho cô ta vài lần, nhưng vì những thứ nguyên thân cho không đạt tiến mong muốn của cô ta, Khương Hiểu Điềm càng hận cô ấy hơn.