*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 452: Chương 452

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Hệ thống nói xong, đến một cái dấu chấm trong lời nó nói Ngu Thanh Nhàn cũng không tin.Nguyên nhân là do động tác của nó vô cùng khoa trương, không có chút thật lòng nào cả: "Nói thật đi."Hệ thống cũng không muốn giấu Ngu Thanh Nhàn, nó cất cái khăn mặt ngắn đi, vẻ mặt khoa trương cũng biến thành vẻ mặt bình thường:"Ở thế giới trước, kí chủ sống suốt đời ở đó, hệ thống chủ của chúng tôi cũng tăng ca suốt một đời, nó tra xét toàn bộ người đứng sau của mỗi hệ thống, mãi cho đến khi hai người lần lượt qua đời nó cũng chưa tra ra vì sao Tạ Uẩn luôn có thể tìm kiếm được vị trí của cô.""Hệ thống chủ vì muốn giữ gìn thanh danh một đời của mình, chỉ có thể tạm thời viết thêm một hệ thống phụ bảo vệ thôi chứ sao. Nếu không chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thanh danh của hệ thống chủ sẽ bị mất sạch."Cho dù hệ thống chủ là dượng của hệ thống, cũng không ngăn cản được cái thói vui sướng khi người khác gặp họa của nó.Dượng của nó vốn gian xảo, trâu bò, nhiều năm vậy rồi, người có thể làm cho dượng của nó ngạc nhiên cũng chỉ có mỗi một người thế mà thôi. Hệ thống cảm thấy vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng có một chút sùng bái với Tạ Uẩn.Tuy rằng hệ thống này vẫn chỉ là tay mơ, nhưng nó quen biết rất nhiều hệ thống tiền bối, trong kiếp sống dài đằng đẵng của hệ thống, vẫn chưa có ai trong số họ gặp được người trâu bò giống như Tạ Uẩn vậy, có thể tránh né lớp che chắn của hệ thống, ở thế giới nào cũng có thể tìm được kí chủ một cách chính xác.Ngu Thanh Nhàn cười cười không nói, nhưng suy đoán về hệ thống trong nội tâm cô lại càng ngày càng nhiều hơn.Không còn gì mà nghi ngờ nữa, hệ thống của cô chắc chắn là một đứa trí tuệ chậm phát triển, chỉ số thông minh không đủ dùng.Ở mấy thế giới trước, sau khi thông tin bùng bổ, cô cũng đọc được không ít truyện về đám hệ thống này. Phần lớn hệ thống trong mấy quyển tiểu thuyết luôn được cài thêm mấy bản học thuật, luận án lộn xộn gì đó.Bởi vì mấy thứ đó quá ít ỏi, nên trải qua mấy thế giới rồi mà hệ thống vẫn không phát hiện ra.So sánh với những hệ thống trí năng trong tiểu thuyết, hệ thống của cô lại quá nhân tính hóa quá mức, cô vẫn chưa từng thấy quyển tiểu thuyết nào viết hệ thống có thể kết hôn cả.Dựa vào những lần hệ thống lỡ lời trong mấy năm gần đây thì có thể đoán được, hệ thống của cô cũng không chỉ đơn giản là trí tuệ nhân tạo. Nhưng cụ thể nó là thứ gì, thì cô còn phải nghiên cứu dần dần.Ngu Thanh Nhàn không hề sốt ruột. Một ngày nào đó, cái vỏ bọc của hệ thống thần bí này cũng sẽ bị cô vạch trần thôi.Sau khi Tạ Uẩn gửi tin nhắn xong thì không còn liên lạc với Ngu Thanh Nhàn thêm lần nào nữa. Lúc đầu Ngu Thanh Nhàn còn sốt ruột, hai ngày sau thì cô cũng vứt chuyện này ra sau đầu. Bây giờ cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm.Thời gian cứ trôi đi từng ngày, đợi đến khi thóc khô đã là cuối tháng rồi, cũng đến lúc đám thanh niên trí thức đi nhận lương thực.Vẫn giống như tháng trước, mỗi người được nhận hai mươi cân lương thực phụ. Số lương thực phụ này là đại đội cho nhóm thanh niên trí thức tạm ứng, cuối năm sẽ tính công điểm, thừa thì trả tiền mà thiếu thì nhận thêm.

Hệ thống nói xong, đến một cái dấu chấm trong lời nó nói Ngu Thanh Nhàn cũng không tin.

Nguyên nhân là do động tác của nó vô cùng khoa trương, không có chút thật lòng nào cả: "Nói thật đi."

Hệ thống cũng không muốn giấu Ngu Thanh Nhàn, nó cất cái khăn mặt ngắn đi, vẻ mặt khoa trương cũng biến thành vẻ mặt bình thường:

"Ở thế giới trước, kí chủ sống suốt đời ở đó, hệ thống chủ của chúng tôi cũng tăng ca suốt một đời, nó tra xét toàn bộ người đứng sau của mỗi hệ thống, mãi cho đến khi hai người lần lượt qua đời nó cũng chưa tra ra vì sao Tạ Uẩn luôn có thể tìm kiếm được vị trí của cô."

"Hệ thống chủ vì muốn giữ gìn thanh danh một đời của mình, chỉ có thể tạm thời viết thêm một hệ thống phụ bảo vệ thôi chứ sao. Nếu không chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thanh danh của hệ thống chủ sẽ bị mất sạch."

Cho dù hệ thống chủ là dượng của hệ thống, cũng không ngăn cản được cái thói vui sướng khi người khác gặp họa của nó.

Dượng của nó vốn gian xảo, trâu bò, nhiều năm vậy rồi, người có thể làm cho dượng của nó ngạc nhiên cũng chỉ có mỗi một người thế mà thôi. Hệ thống cảm thấy vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng có một chút sùng bái với Tạ Uẩn.

Tuy rằng hệ thống này vẫn chỉ là tay mơ, nhưng nó quen biết rất nhiều hệ thống tiền bối, trong kiếp sống dài đằng đẵng của hệ thống, vẫn chưa có ai trong số họ gặp được người trâu bò giống như Tạ Uẩn vậy, có thể tránh né lớp che chắn của hệ thống, ở thế giới nào cũng có thể tìm được kí chủ một cách chính xác.

Ngu Thanh Nhàn cười cười không nói, nhưng suy đoán về hệ thống trong nội tâm cô lại càng ngày càng nhiều hơn.

Không còn gì mà nghi ngờ nữa, hệ thống của cô chắc chắn là một đứa trí tuệ chậm phát triển, chỉ số thông minh không đủ dùng.

Ở mấy thế giới trước, sau khi thông tin bùng bổ, cô cũng đọc được không ít truyện về đám hệ thống này. Phần lớn hệ thống trong mấy quyển tiểu thuyết luôn được cài thêm mấy bản học thuật, luận án lộn xộn gì đó.

Bởi vì mấy thứ đó quá ít ỏi, nên trải qua mấy thế giới rồi mà hệ thống vẫn không phát hiện ra.

So sánh với những hệ thống trí năng trong tiểu thuyết, hệ thống của cô lại quá nhân tính hóa quá mức, cô vẫn chưa từng thấy quyển tiểu thuyết nào viết hệ thống có thể kết hôn cả.

Dựa vào những lần hệ thống lỡ lời trong mấy năm gần đây thì có thể đoán được, hệ thống của cô cũng không chỉ đơn giản là trí tuệ nhân tạo. Nhưng cụ thể nó là thứ gì, thì cô còn phải nghiên cứu dần dần.

Ngu Thanh Nhàn không hề sốt ruột. Một ngày nào đó, cái vỏ bọc của hệ thống thần bí này cũng sẽ bị cô vạch trần thôi.

Sau khi Tạ Uẩn gửi tin nhắn xong thì không còn liên lạc với Ngu Thanh Nhàn thêm lần nào nữa. Lúc đầu Ngu Thanh Nhàn còn sốt ruột, hai ngày sau thì cô cũng vứt chuyện này ra sau đầu. Bây giờ cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm.

Thời gian cứ trôi đi từng ngày, đợi đến khi thóc khô đã là cuối tháng rồi, cũng đến lúc đám thanh niên trí thức đi nhận lương thực.

Vẫn giống như tháng trước, mỗi người được nhận hai mươi cân lương thực phụ. Số lương thực phụ này là đại đội cho nhóm thanh niên trí thức tạm ứng, cuối năm sẽ tính công điểm, thừa thì trả tiền mà thiếu thì nhận thêm.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Hệ thống nói xong, đến một cái dấu chấm trong lời nó nói Ngu Thanh Nhàn cũng không tin.Nguyên nhân là do động tác của nó vô cùng khoa trương, không có chút thật lòng nào cả: "Nói thật đi."Hệ thống cũng không muốn giấu Ngu Thanh Nhàn, nó cất cái khăn mặt ngắn đi, vẻ mặt khoa trương cũng biến thành vẻ mặt bình thường:"Ở thế giới trước, kí chủ sống suốt đời ở đó, hệ thống chủ của chúng tôi cũng tăng ca suốt một đời, nó tra xét toàn bộ người đứng sau của mỗi hệ thống, mãi cho đến khi hai người lần lượt qua đời nó cũng chưa tra ra vì sao Tạ Uẩn luôn có thể tìm kiếm được vị trí của cô.""Hệ thống chủ vì muốn giữ gìn thanh danh một đời của mình, chỉ có thể tạm thời viết thêm một hệ thống phụ bảo vệ thôi chứ sao. Nếu không chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thanh danh của hệ thống chủ sẽ bị mất sạch."Cho dù hệ thống chủ là dượng của hệ thống, cũng không ngăn cản được cái thói vui sướng khi người khác gặp họa của nó.Dượng của nó vốn gian xảo, trâu bò, nhiều năm vậy rồi, người có thể làm cho dượng của nó ngạc nhiên cũng chỉ có mỗi một người thế mà thôi. Hệ thống cảm thấy vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng có một chút sùng bái với Tạ Uẩn.Tuy rằng hệ thống này vẫn chỉ là tay mơ, nhưng nó quen biết rất nhiều hệ thống tiền bối, trong kiếp sống dài đằng đẵng của hệ thống, vẫn chưa có ai trong số họ gặp được người trâu bò giống như Tạ Uẩn vậy, có thể tránh né lớp che chắn của hệ thống, ở thế giới nào cũng có thể tìm được kí chủ một cách chính xác.Ngu Thanh Nhàn cười cười không nói, nhưng suy đoán về hệ thống trong nội tâm cô lại càng ngày càng nhiều hơn.Không còn gì mà nghi ngờ nữa, hệ thống của cô chắc chắn là một đứa trí tuệ chậm phát triển, chỉ số thông minh không đủ dùng.Ở mấy thế giới trước, sau khi thông tin bùng bổ, cô cũng đọc được không ít truyện về đám hệ thống này. Phần lớn hệ thống trong mấy quyển tiểu thuyết luôn được cài thêm mấy bản học thuật, luận án lộn xộn gì đó.Bởi vì mấy thứ đó quá ít ỏi, nên trải qua mấy thế giới rồi mà hệ thống vẫn không phát hiện ra.So sánh với những hệ thống trí năng trong tiểu thuyết, hệ thống của cô lại quá nhân tính hóa quá mức, cô vẫn chưa từng thấy quyển tiểu thuyết nào viết hệ thống có thể kết hôn cả.Dựa vào những lần hệ thống lỡ lời trong mấy năm gần đây thì có thể đoán được, hệ thống của cô cũng không chỉ đơn giản là trí tuệ nhân tạo. Nhưng cụ thể nó là thứ gì, thì cô còn phải nghiên cứu dần dần.Ngu Thanh Nhàn không hề sốt ruột. Một ngày nào đó, cái vỏ bọc của hệ thống thần bí này cũng sẽ bị cô vạch trần thôi.Sau khi Tạ Uẩn gửi tin nhắn xong thì không còn liên lạc với Ngu Thanh Nhàn thêm lần nào nữa. Lúc đầu Ngu Thanh Nhàn còn sốt ruột, hai ngày sau thì cô cũng vứt chuyện này ra sau đầu. Bây giờ cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm.Thời gian cứ trôi đi từng ngày, đợi đến khi thóc khô đã là cuối tháng rồi, cũng đến lúc đám thanh niên trí thức đi nhận lương thực.Vẫn giống như tháng trước, mỗi người được nhận hai mươi cân lương thực phụ. Số lương thực phụ này là đại đội cho nhóm thanh niên trí thức tạm ứng, cuối năm sẽ tính công điểm, thừa thì trả tiền mà thiếu thì nhận thêm.

Chương 452: Chương 452