*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 460: Chương 460

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Khương Vĩnh Minh không ngủ, ở bên cửa sổ nhìn thấy hết hành vi của cô ta. Đến khi các thanh niên tri thức ngủ trưa dậy, anh ta chỉ bảo họ nhớ khóa kỹ đồ đạc của mình.Sau khi các thanh niên tri thức chỉ ra một tên trộm trộm đồ không thành công, mọi người đều móc khóa vào thùng của mình, lúc này nghe thấy Khương Vĩnh Minh dặn dò, không ai hỏi nhiều, chỉ bỏ cả đồ không đáng tiền vào trong ngăn tủ rồi khóa lại.Sẩm tối, lúc các thanh niên tri thức đang ăn cơm, thím Đỗ tới, bà gọi Ngu Thanh Nhàn ra ngoài:"Tiểu Ngu à, hôm nay chú Đỗ của cháu lên thị trấn họp, lúc đến cục bưu chính lấy đồ vừa vặn nhìn thấy một bức thư của con, ông ấy mang về cho con đây."Thím Đỗ đưa thư cho Ngu Thanh Nhàn.Thư do ông bà Ngu gửi tới, Ngu Thanh Nhàn hơi kinh ngạc. Trong trí nhớ của nguyên thân, cha Ngu rất hiếm khi viết thư cho cô ấy, mỗi lần viết thư đều là lúc trong nhà xảy ra chuyện lớn.Kiếp trước ông ấy viết thư cho nguyên thân là lúc em trai cả của cô ấy Ngu Thanh Lương bị bắt.Ngu Thanh Nhàn sợ trong nhà xảy ra chuyện, không màng cảm ơn thím Đỗ đã vội vàng xé bì thư, đập vào mắt cô là mấy tờ phiếu sữa bột, Ngu Thanh Nhàn bật cười.Cô lấy phiếu sữa bột ra, đưa cho thím Đỗ vì phiếu sữa bột mà đứng ngây người ở bên cạnh:"Thím Đỗ, mấy đứa trẻ nhà thím còn cần uống sữa bột, vừa hay cha mẹ cháu lại gửi thêm mấy phiếu, các thím còn đổi không?"Thím Đỗ gật đầu như bổ củi:"Đổi chứ, đổi chứ."Vừa hết vụ thu hoạch, đợi mấy ngày nữa nộp thuế lương thực cho trạm lương thực trên thị trấn xong là có thể được chia lương thực rồi.Nhà bà nhiều trai tráng lao động, lại được chia lương thực, hiện giờ nhà bà dư lương thực để đổi bốn tờ phiếu sữa bột.Nhưng thím Đỗ suy nghĩ một chút, lại nói:"Được, lúc đó thím sẽ đưa lương thực mới cho cháu, cháu gửi về để cha mẹ cũng được nếm thử lương thực mới bên chúng ta."Nhà đại đội trưởng Đỗ làm việc rất thoải mái, Ngu Thanh Nhàn cũng kể cho nhà thím Đỗ biết việc mình gửi đồ khô thừa ra lần trước về nhà. Thím Đỗ nói vậy, Ngu Thanh Nhàn đổi phiếu sữa bột cho nhà họ chẳng khác nào giải mối nguy lửa sém lông mày.Con trai thứ hai nhà thím Đỗ biết săn thú, trong nhà không thiếu đồ khô.Thật giả trong lời nói chỉ vừa nghe là biết, thiện cảm của Ngu Thanh Nhàn đối với nhà họ Đỗ cũng tăng lên nhiều."Vâng, vâng." Ngu Thanh Nhàn cũng không khách sáo với họ.Thím Đỗ cẩn thận bỏ phiếu sữa bột vào trong túi, lại đưa đồ mình mang tới cho Ngu Thanh Nhàn:"Đây là ít hái dẻ thằng ba nhà thím lên núi hái được, không phải thứ quý báu gì, cháu cầm ăn vặt."Thím Đỗ không đợi Ngu Thanh Nhàn từ chối đã ra về.Non nửa túi hạt dẻ, ước lượng cũng phải hơn hai cân, Ngu Thanh Nhàn cầm túi vào ký túc xá.Các thanh niên tri thức đều nghe thấy Ngu Thanh Nhàn nói chuyện với thím Đỗ, không ai lên tiếng xin hạt dẻ của cô.Sau khi ăn cơm xong, Ngu Thanh Nhàn cầm hộp cơm, múc một hộp mang ra cho các nam thanh niên tri thức, một hộp còn lại để dành cho La Tân Lan và Lương Khiết. Có đồ ăn mọi người đều vui vẻ, tập trung trong phòng bếp, bật đèn dầu, vừa ăn hạt dẻ vừa trò chuyện.

Khương Vĩnh Minh không ngủ, ở bên cửa sổ nhìn thấy hết hành vi của cô ta. Đến khi các thanh niên tri thức ngủ trưa dậy, anh ta chỉ bảo họ nhớ khóa kỹ đồ đạc của mình.

Sau khi các thanh niên tri thức chỉ ra một tên trộm trộm đồ không thành công, mọi người đều móc khóa vào thùng của mình, lúc này nghe thấy Khương Vĩnh Minh dặn dò, không ai hỏi nhiều, chỉ bỏ cả đồ không đáng tiền vào trong ngăn tủ rồi khóa lại.

Sẩm tối, lúc các thanh niên tri thức đang ăn cơm, thím Đỗ tới, bà gọi Ngu Thanh Nhàn ra ngoài:

"Tiểu Ngu à, hôm nay chú Đỗ của cháu lên thị trấn họp, lúc đến cục bưu chính lấy đồ vừa vặn nhìn thấy một bức thư của con, ông ấy mang về cho con đây."

Thím Đỗ đưa thư cho Ngu Thanh Nhàn.

Thư do ông bà Ngu gửi tới, Ngu Thanh Nhàn hơi kinh ngạc. Trong trí nhớ của nguyên thân, cha Ngu rất hiếm khi viết thư cho cô ấy, mỗi lần viết thư đều là lúc trong nhà xảy ra chuyện lớn.

Kiếp trước ông ấy viết thư cho nguyên thân là lúc em trai cả của cô ấy Ngu Thanh Lương bị bắt.

Ngu Thanh Nhàn sợ trong nhà xảy ra chuyện, không màng cảm ơn thím Đỗ đã vội vàng xé bì thư, đập vào mắt cô là mấy tờ phiếu sữa bột, Ngu Thanh Nhàn bật cười.

Cô lấy phiếu sữa bột ra, đưa cho thím Đỗ vì phiếu sữa bột mà đứng ngây người ở bên cạnh:

"Thím Đỗ, mấy đứa trẻ nhà thím còn cần uống sữa bột, vừa hay cha mẹ cháu lại gửi thêm mấy phiếu, các thím còn đổi không?"

Thím Đỗ gật đầu như bổ củi:

"Đổi chứ, đổi chứ."

Vừa hết vụ thu hoạch, đợi mấy ngày nữa nộp thuế lương thực cho trạm lương thực trên thị trấn xong là có thể được chia lương thực rồi.

Nhà bà nhiều trai tráng lao động, lại được chia lương thực, hiện giờ nhà bà dư lương thực để đổi bốn tờ phiếu sữa bột.

Nhưng thím Đỗ suy nghĩ một chút, lại nói:

"Được, lúc đó thím sẽ đưa lương thực mới cho cháu, cháu gửi về để cha mẹ cũng được nếm thử lương thực mới bên chúng ta."

Nhà đại đội trưởng Đỗ làm việc rất thoải mái, Ngu Thanh Nhàn cũng kể cho nhà thím Đỗ biết việc mình gửi đồ khô thừa ra lần trước về nhà. Thím Đỗ nói vậy, Ngu Thanh Nhàn đổi phiếu sữa bột cho nhà họ chẳng khác nào giải mối nguy lửa sém lông mày.

Con trai thứ hai nhà thím Đỗ biết săn thú, trong nhà không thiếu đồ khô.

Thật giả trong lời nói chỉ vừa nghe là biết, thiện cảm của Ngu Thanh Nhàn đối với nhà họ Đỗ cũng tăng lên nhiều.

"Vâng, vâng." Ngu Thanh Nhàn cũng không khách sáo với họ.

Thím Đỗ cẩn thận bỏ phiếu sữa bột vào trong túi, lại đưa đồ mình mang tới cho Ngu Thanh Nhàn:

"Đây là ít hái dẻ thằng ba nhà thím lên núi hái được, không phải thứ quý báu gì, cháu cầm ăn vặt."

Thím Đỗ không đợi Ngu Thanh Nhàn từ chối đã ra về.

Non nửa túi hạt dẻ, ước lượng cũng phải hơn hai cân, Ngu Thanh Nhàn cầm túi vào ký túc xá.

Các thanh niên tri thức đều nghe thấy Ngu Thanh Nhàn nói chuyện với thím Đỗ, không ai lên tiếng xin hạt dẻ của cô.

Sau khi ăn cơm xong, Ngu Thanh Nhàn cầm hộp cơm, múc một hộp mang ra cho các nam thanh niên tri thức, một hộp còn lại để dành cho La Tân Lan và Lương Khiết. Có đồ ăn mọi người đều vui vẻ, tập trung trong phòng bếp, bật đèn dầu, vừa ăn hạt dẻ vừa trò chuyện.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Khương Vĩnh Minh không ngủ, ở bên cửa sổ nhìn thấy hết hành vi của cô ta. Đến khi các thanh niên tri thức ngủ trưa dậy, anh ta chỉ bảo họ nhớ khóa kỹ đồ đạc của mình.Sau khi các thanh niên tri thức chỉ ra một tên trộm trộm đồ không thành công, mọi người đều móc khóa vào thùng của mình, lúc này nghe thấy Khương Vĩnh Minh dặn dò, không ai hỏi nhiều, chỉ bỏ cả đồ không đáng tiền vào trong ngăn tủ rồi khóa lại.Sẩm tối, lúc các thanh niên tri thức đang ăn cơm, thím Đỗ tới, bà gọi Ngu Thanh Nhàn ra ngoài:"Tiểu Ngu à, hôm nay chú Đỗ của cháu lên thị trấn họp, lúc đến cục bưu chính lấy đồ vừa vặn nhìn thấy một bức thư của con, ông ấy mang về cho con đây."Thím Đỗ đưa thư cho Ngu Thanh Nhàn.Thư do ông bà Ngu gửi tới, Ngu Thanh Nhàn hơi kinh ngạc. Trong trí nhớ của nguyên thân, cha Ngu rất hiếm khi viết thư cho cô ấy, mỗi lần viết thư đều là lúc trong nhà xảy ra chuyện lớn.Kiếp trước ông ấy viết thư cho nguyên thân là lúc em trai cả của cô ấy Ngu Thanh Lương bị bắt.Ngu Thanh Nhàn sợ trong nhà xảy ra chuyện, không màng cảm ơn thím Đỗ đã vội vàng xé bì thư, đập vào mắt cô là mấy tờ phiếu sữa bột, Ngu Thanh Nhàn bật cười.Cô lấy phiếu sữa bột ra, đưa cho thím Đỗ vì phiếu sữa bột mà đứng ngây người ở bên cạnh:"Thím Đỗ, mấy đứa trẻ nhà thím còn cần uống sữa bột, vừa hay cha mẹ cháu lại gửi thêm mấy phiếu, các thím còn đổi không?"Thím Đỗ gật đầu như bổ củi:"Đổi chứ, đổi chứ."Vừa hết vụ thu hoạch, đợi mấy ngày nữa nộp thuế lương thực cho trạm lương thực trên thị trấn xong là có thể được chia lương thực rồi.Nhà bà nhiều trai tráng lao động, lại được chia lương thực, hiện giờ nhà bà dư lương thực để đổi bốn tờ phiếu sữa bột.Nhưng thím Đỗ suy nghĩ một chút, lại nói:"Được, lúc đó thím sẽ đưa lương thực mới cho cháu, cháu gửi về để cha mẹ cũng được nếm thử lương thực mới bên chúng ta."Nhà đại đội trưởng Đỗ làm việc rất thoải mái, Ngu Thanh Nhàn cũng kể cho nhà thím Đỗ biết việc mình gửi đồ khô thừa ra lần trước về nhà. Thím Đỗ nói vậy, Ngu Thanh Nhàn đổi phiếu sữa bột cho nhà họ chẳng khác nào giải mối nguy lửa sém lông mày.Con trai thứ hai nhà thím Đỗ biết săn thú, trong nhà không thiếu đồ khô.Thật giả trong lời nói chỉ vừa nghe là biết, thiện cảm của Ngu Thanh Nhàn đối với nhà họ Đỗ cũng tăng lên nhiều."Vâng, vâng." Ngu Thanh Nhàn cũng không khách sáo với họ.Thím Đỗ cẩn thận bỏ phiếu sữa bột vào trong túi, lại đưa đồ mình mang tới cho Ngu Thanh Nhàn:"Đây là ít hái dẻ thằng ba nhà thím lên núi hái được, không phải thứ quý báu gì, cháu cầm ăn vặt."Thím Đỗ không đợi Ngu Thanh Nhàn từ chối đã ra về.Non nửa túi hạt dẻ, ước lượng cũng phải hơn hai cân, Ngu Thanh Nhàn cầm túi vào ký túc xá.Các thanh niên tri thức đều nghe thấy Ngu Thanh Nhàn nói chuyện với thím Đỗ, không ai lên tiếng xin hạt dẻ của cô.Sau khi ăn cơm xong, Ngu Thanh Nhàn cầm hộp cơm, múc một hộp mang ra cho các nam thanh niên tri thức, một hộp còn lại để dành cho La Tân Lan và Lương Khiết. Có đồ ăn mọi người đều vui vẻ, tập trung trong phòng bếp, bật đèn dầu, vừa ăn hạt dẻ vừa trò chuyện.

Chương 460: Chương 460