*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 489: Chương 489
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trong lòng Khương Hiểu Điềm còn có một chút chờ mong đối với Quách Hải Bình, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Quách Hải Bình từ xa xa, trái tim Khương Hiểu Điềm đập loạn một nhịp.Quách Hải Bình cũng không muốn cô ta tới tìm mình.Cũng đúng, nếu cô ta là Quách Hải Bình, cô ta cũng không muốn gặp người đã cắm sừng mình. Nhưng cô ta có muốn làm thế không?Người vô tội nhất trong toàn bộ sự kiện không phải là cô ta sao?Trước khi xuyên không, từ khi còn nhỏ, việc Khương Hiểu Điềm hay làm nhất là hăng say tranh giành mọi thứ với em trai, cô ta cũng biết rõ tầm quan trọng của việc đánh đòn phủ đầu.Cô ta hiểu được, tình hình trước mắt rất bất lợi đối với bản thân, nếu không làm ầm ĩ chuyện này lên, chỉ sợ cũng không thể kết thúc được.Còn không phải sao, trước khi cô ta đến đây đã tố cáo tất cả đám người Quách Chấn Đông không sót một ai rồi?Nơi mà Khương Hiểu Điềm đang ở bây giờ là phòng tiếp tân của tòa nhà văn phòng chính phủ, có thể nói tất cả lãnh đạo doanh trại đều làm việc ở đây, người ra vào nơi đây đều là sĩ quan cao cấp.Nhìn thấy Quách Hải Bình càng lúc càng đi tới gần, ánh mắt Khương Hiểu Điềm trở nên mạnh mẽ, cô ta đứng lên chạy ra ngoài. Các sĩ quan đi qua nhìn thấy cô ta như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười tỏ vẻ hiểu rõ.Hiển nhiên có không ít những người vợ quân nhân như Khương Hiểu Điềm, khi nhìn thấy chồng mình đều không thể chờ đợi được mà chạy ra cửa nghênh đón.Mọi người bất giác đi chậm lại, chuẩn bị nhìn thấy cảnh đôi vợ chồng trẻ này tâm sự với nhau.Khương Hiểu Điềm chạy đến trước Quách Hải Bình, vung tay tát mạnh Quách Hải Bình một cái, cô ta dùng hết sức lực, bị phản lực ảnh hưởng, tay cô ta cũng phát đau.Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Quách Hải Bình, Khương Hiểu Điềm cực kỳ khó chịu, cô ta lại tát một cái nữa."Quách Hải Bình, mẹ kiếp, anh đúng là kẻ hèn nhát. Thế quái nào anh vẫn là quân nhân? Anh có một chút dòng m.á.u mà một người đàn ông nên có không? Hả?"Nghĩ đến cuộc sống khuất nhục trong hơn nửa năm này, nghĩ đến ánh mắt đê tiện của thằng ch.ó Quách Hải Quân mỗi khi nhìn mình, nghĩ đến lòng dạ ác độc của người nhà họ Quách khi cố ý tìm người quyến rũ mình để mình ngoại tình rồi lại làm mất hết danh dự, Khương Hiểu Điềm càng tức giận.Cô ta chỉ vào mũi Quách Hải Bình: "Mẹ nó, anh có phải là đàn ông không? Vợ của người đàn ông bình thường bị cưỡng *****, gian dâm, họ còn không đánh c.h.ế.t kẻ làm chuyện xấu? Còn anh thì sao, mẹ nó, anh đã làm gì?”"Tôi đã làm gì sai? Tôi là một cô gái tốt, trước khi gả cho anh cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, sau khi gả cho anh lại bởi vì chuyện ngoại tình giữa bác anh và mẹ anh mà bị bỏ thuốc rồi xâm hại?”Khương Hiểu Điềm vừa nghĩ đến chuyện lần *****ên của mình là cho thằng đàn ông hèn mọn như Quách Hải Quân, cơm ăn từ đêm qua rồi cũng muốn nôn ra hết.Cô ta nhớ tới cha ruột của mình, người đàn ông luôn giấu giếm vợ, chuyện gì cũng không nói cho vợ biết, nhưng lại ghen tuông khi mẹ cô ta tán gẫu với đàn ông khác, Quách Hải Bình thì sao, cô ta bị người khác ngủ cùng, anh ta còn không có phản ứng gì cả?
Trong lòng Khương Hiểu Điềm còn có một chút chờ mong đối với Quách Hải Bình, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Quách Hải Bình từ xa xa, trái tim Khương Hiểu Điềm đập loạn một nhịp.
Quách Hải Bình cũng không muốn cô ta tới tìm mình.
Cũng đúng, nếu cô ta là Quách Hải Bình, cô ta cũng không muốn gặp người đã cắm sừng mình. Nhưng cô ta có muốn làm thế không?
Người vô tội nhất trong toàn bộ sự kiện không phải là cô ta sao?
Trước khi xuyên không, từ khi còn nhỏ, việc Khương Hiểu Điềm hay làm nhất là hăng say tranh giành mọi thứ với em trai, cô ta cũng biết rõ tầm quan trọng của việc đánh đòn phủ đầu.
Cô ta hiểu được, tình hình trước mắt rất bất lợi đối với bản thân, nếu không làm ầm ĩ chuyện này lên, chỉ sợ cũng không thể kết thúc được.
Còn không phải sao, trước khi cô ta đến đây đã tố cáo tất cả đám người Quách Chấn Đông không sót một ai rồi?
Nơi mà Khương Hiểu Điềm đang ở bây giờ là phòng tiếp tân của tòa nhà văn phòng chính phủ, có thể nói tất cả lãnh đạo doanh trại đều làm việc ở đây, người ra vào nơi đây đều là sĩ quan cao cấp.
Nhìn thấy Quách Hải Bình càng lúc càng đi tới gần, ánh mắt Khương Hiểu Điềm trở nên mạnh mẽ, cô ta đứng lên chạy ra ngoài. Các sĩ quan đi qua nhìn thấy cô ta như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười tỏ vẻ hiểu rõ.
Hiển nhiên có không ít những người vợ quân nhân như Khương Hiểu Điềm, khi nhìn thấy chồng mình đều không thể chờ đợi được mà chạy ra cửa nghênh đón.
Mọi người bất giác đi chậm lại, chuẩn bị nhìn thấy cảnh đôi vợ chồng trẻ này tâm sự với nhau.
Khương Hiểu Điềm chạy đến trước Quách Hải Bình, vung tay tát mạnh Quách Hải Bình một cái, cô ta dùng hết sức lực, bị phản lực ảnh hưởng, tay cô ta cũng phát đau.
Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Quách Hải Bình, Khương Hiểu Điềm cực kỳ khó chịu, cô ta lại tát một cái nữa.
"Quách Hải Bình, mẹ kiếp, anh đúng là kẻ hèn nhát. Thế quái nào anh vẫn là quân nhân? Anh có một chút dòng m.á.u mà một người đàn ông nên có không? Hả?"
Nghĩ đến cuộc sống khuất nhục trong hơn nửa năm này, nghĩ đến ánh mắt đê tiện của thằng ch.ó Quách Hải Quân mỗi khi nhìn mình, nghĩ đến lòng dạ ác độc của người nhà họ Quách khi cố ý tìm người quyến rũ mình để mình ngoại tình rồi lại làm mất hết danh dự, Khương Hiểu Điềm càng tức giận.
Cô ta chỉ vào mũi Quách Hải Bình: "Mẹ nó, anh có phải là đàn ông không? Vợ của người đàn ông bình thường bị cưỡng *****, gian dâm, họ còn không đánh c.h.ế.t kẻ làm chuyện xấu? Còn anh thì sao, mẹ nó, anh đã làm gì?”
"Tôi đã làm gì sai? Tôi là một cô gái tốt, trước khi gả cho anh cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, sau khi gả cho anh lại bởi vì chuyện ngoại tình giữa bác anh và mẹ anh mà bị bỏ thuốc rồi xâm hại?”
Khương Hiểu Điềm vừa nghĩ đến chuyện lần *****ên của mình là cho thằng đàn ông hèn mọn như Quách Hải Quân, cơm ăn từ đêm qua rồi cũng muốn nôn ra hết.
Cô ta nhớ tới cha ruột của mình, người đàn ông luôn giấu giếm vợ, chuyện gì cũng không nói cho vợ biết, nhưng lại ghen tuông khi mẹ cô ta tán gẫu với đàn ông khác, Quách Hải Bình thì sao, cô ta bị người khác ngủ cùng, anh ta còn không có phản ứng gì cả?
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trong lòng Khương Hiểu Điềm còn có một chút chờ mong đối với Quách Hải Bình, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Quách Hải Bình từ xa xa, trái tim Khương Hiểu Điềm đập loạn một nhịp.Quách Hải Bình cũng không muốn cô ta tới tìm mình.Cũng đúng, nếu cô ta là Quách Hải Bình, cô ta cũng không muốn gặp người đã cắm sừng mình. Nhưng cô ta có muốn làm thế không?Người vô tội nhất trong toàn bộ sự kiện không phải là cô ta sao?Trước khi xuyên không, từ khi còn nhỏ, việc Khương Hiểu Điềm hay làm nhất là hăng say tranh giành mọi thứ với em trai, cô ta cũng biết rõ tầm quan trọng của việc đánh đòn phủ đầu.Cô ta hiểu được, tình hình trước mắt rất bất lợi đối với bản thân, nếu không làm ầm ĩ chuyện này lên, chỉ sợ cũng không thể kết thúc được.Còn không phải sao, trước khi cô ta đến đây đã tố cáo tất cả đám người Quách Chấn Đông không sót một ai rồi?Nơi mà Khương Hiểu Điềm đang ở bây giờ là phòng tiếp tân của tòa nhà văn phòng chính phủ, có thể nói tất cả lãnh đạo doanh trại đều làm việc ở đây, người ra vào nơi đây đều là sĩ quan cao cấp.Nhìn thấy Quách Hải Bình càng lúc càng đi tới gần, ánh mắt Khương Hiểu Điềm trở nên mạnh mẽ, cô ta đứng lên chạy ra ngoài. Các sĩ quan đi qua nhìn thấy cô ta như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười tỏ vẻ hiểu rõ.Hiển nhiên có không ít những người vợ quân nhân như Khương Hiểu Điềm, khi nhìn thấy chồng mình đều không thể chờ đợi được mà chạy ra cửa nghênh đón.Mọi người bất giác đi chậm lại, chuẩn bị nhìn thấy cảnh đôi vợ chồng trẻ này tâm sự với nhau.Khương Hiểu Điềm chạy đến trước Quách Hải Bình, vung tay tát mạnh Quách Hải Bình một cái, cô ta dùng hết sức lực, bị phản lực ảnh hưởng, tay cô ta cũng phát đau.Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Quách Hải Bình, Khương Hiểu Điềm cực kỳ khó chịu, cô ta lại tát một cái nữa."Quách Hải Bình, mẹ kiếp, anh đúng là kẻ hèn nhát. Thế quái nào anh vẫn là quân nhân? Anh có một chút dòng m.á.u mà một người đàn ông nên có không? Hả?"Nghĩ đến cuộc sống khuất nhục trong hơn nửa năm này, nghĩ đến ánh mắt đê tiện của thằng ch.ó Quách Hải Quân mỗi khi nhìn mình, nghĩ đến lòng dạ ác độc của người nhà họ Quách khi cố ý tìm người quyến rũ mình để mình ngoại tình rồi lại làm mất hết danh dự, Khương Hiểu Điềm càng tức giận.Cô ta chỉ vào mũi Quách Hải Bình: "Mẹ nó, anh có phải là đàn ông không? Vợ của người đàn ông bình thường bị cưỡng *****, gian dâm, họ còn không đánh c.h.ế.t kẻ làm chuyện xấu? Còn anh thì sao, mẹ nó, anh đã làm gì?”"Tôi đã làm gì sai? Tôi là một cô gái tốt, trước khi gả cho anh cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, sau khi gả cho anh lại bởi vì chuyện ngoại tình giữa bác anh và mẹ anh mà bị bỏ thuốc rồi xâm hại?”Khương Hiểu Điềm vừa nghĩ đến chuyện lần *****ên của mình là cho thằng đàn ông hèn mọn như Quách Hải Quân, cơm ăn từ đêm qua rồi cũng muốn nôn ra hết.Cô ta nhớ tới cha ruột của mình, người đàn ông luôn giấu giếm vợ, chuyện gì cũng không nói cho vợ biết, nhưng lại ghen tuông khi mẹ cô ta tán gẫu với đàn ông khác, Quách Hải Bình thì sao, cô ta bị người khác ngủ cùng, anh ta còn không có phản ứng gì cả?