*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 491: Chương 491
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Khi đó cô ta không biết mình làm sai cái gì, thứ duy nhất có thể làm chính là cố gắng lấy lòng mẹ con Quách Hải Bình. Bây giờ nghĩ lại, tấm lòng của cô ta thật sự là cho chó ăn rồi.Cô ta càng nghĩ càng uất ức, kể khổ với vợ của Chính ủy trung đoàn là chị Hồ. Từ nhỏ, Khương Hiểu Điềm đã biết cách kể khổ, cô ta tạo cho mình hình ảnh là một cô gái nhỏ tốt bụng và siêng năng, nhưng lại bị những kẻ xấu xa của gia đình họ Quách bắt nạt.Khi cô ta nói đến chuyện người nhà họ Quách vì muốn xử lý mình mà tìm người đến quyến rũ cô ta, chị Hồ cũng rất tức giận.Chị ta không bao giờ nghĩ rằng sẽ có những người độc ác như vậy ở thời đại mới của Trung Quốc.Sau khi Khương Hiểu Điềm khóc xong, an ủi cô ta một lúc lâu, chị Hồ mới hỏi: "Hiểu Điềm à, sau này em định làm gì bây giờ?”Khương Hiểu Điềm lau nước mắt, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm nước, khóc lóc quá lâu, cô ta có chút khát nước: "Từ nhỏ, cha mẹ em đã đối xử không tốt với em, lần này vì gả cho Quách Hải Bình, em còn cãi nhau với bọn họ. Nhà họ Quách có lỗi với em, Quách Hải Bình càng có lỗi với em, anh ta không phải không ngại sao? Vậy thì em sẽ đối đầu với anh ta suốt đời.”Quách Hải Bình muốn bỏ đi? Đừng mơ, cả đời này cũng không được.Chị Hồ thật đúng là không có cách nào khuyên nhủ, chị ta theo chồng vào nam ra bắc hơn mười năm, làm rất nhiều công tác tư tưởng cho phụ nữ, nhưng loại tình huống như Khương Hiểu Điềm, đây là lần *****ên chị ta gặp được.Chị ta muốn nói Quách Hải Bình không phải là người chồng tốt, không đáng để cho cô ta đối đầu như vậy, nhưng nghĩ lại, nếu chị ta là Khương Hiểu Điềm, chỉ sợ còn là, quá đáng hơn, như chuyện dùng một ngọn đuốc đốt sạch nhà họ Quách kia chắc chắn chị ta cũng không phải không làm được."Hiểu Điềm à, em phải biết rằng, kỷ luật trong quân đội bây giờ đặc biệt nghiêm khắc, những chuyện như nhà họ Quách này, Quách Hải Bình có khả năng không thể tiếp tục ở lại quân ngũ."Trong khoảng thời gian này, bên ngoài ồn ào huyên náo, trong bộ đội cũng không yên tĩnh lắm, cho nên phải canh phòng nghiêm ngặt? Những người đó giống như chó điên, hễ ngửi thấy mùi gì là sẽ cắn không buông.Có lẽ lúc này bọn họ đã nhận được tin tức.Suy nghĩ của chị Hồ vừa dứt, cửa lại bị gõ, lần này là một người lính đeo băng tay màu đỏ bước vào, Anh ta chào chị Hồ, sau đó ngồi xuống đối diện Khương Hiểu Điềm, mở sổ ghi chép ra, tìm hiểu rõ tình hình với cô ta.Sau khi người lính kia rời đi, chị Hồ dẫn Khương Hiểu Điềm đến căn tin của bộ đội ăn cơm.Lúc này đã là giữa trưa, trong căng tin có rất nhiều người, chị Hồ dùng phiếu lương thực của mình mua hai suất cơm cho Khương Hiểu Điềm và mình cùng ăn, ăn xong, chị Hồ lại đưa Khương Hiểu Điềm đến nhà khách quân đội và mở một căn phòng.Sau khi Khương Hiểu Điềm tiễn chị Hồ rời đi thì ngã xuống giường, không bao lâu đã ngủ thiếp đi, sau một ngày ngồi tàu xe, cô ta vô cùng mệt mỏi.Lúc Khương Hiểu Điềm tỉnh ngủ đã là nửa đêm, trong phòng sáng đèn, cô ta mở mắt, nhìn thấy Quách Hải Bình ngồi ở bên giường, bởi vì vẫn không ngủ, trong mắt tràn đầy tơ m.á.u đỏ, cả người nhìn rất chật vật.
Khi đó cô ta không biết mình làm sai cái gì, thứ duy nhất có thể làm chính là cố gắng lấy lòng mẹ con Quách Hải Bình. Bây giờ nghĩ lại, tấm lòng của cô ta thật sự là cho chó ăn rồi.
Cô ta càng nghĩ càng uất ức, kể khổ với vợ của Chính ủy trung đoàn là chị Hồ. Từ nhỏ, Khương Hiểu Điềm đã biết cách kể khổ, cô ta tạo cho mình hình ảnh là một cô gái nhỏ tốt bụng và siêng năng, nhưng lại bị những kẻ xấu xa của gia đình họ Quách bắt nạt.
Khi cô ta nói đến chuyện người nhà họ Quách vì muốn xử lý mình mà tìm người đến quyến rũ cô ta, chị Hồ cũng rất tức giận.
Chị ta không bao giờ nghĩ rằng sẽ có những người độc ác như vậy ở thời đại mới của Trung Quốc.
Sau khi Khương Hiểu Điềm khóc xong, an ủi cô ta một lúc lâu, chị Hồ mới hỏi: "Hiểu Điềm à, sau này em định làm gì bây giờ?”
Khương Hiểu Điềm lau nước mắt, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm nước, khóc lóc quá lâu, cô ta có chút khát nước: "Từ nhỏ, cha mẹ em đã đối xử không tốt với em, lần này vì gả cho Quách Hải Bình, em còn cãi nhau với bọn họ. Nhà họ Quách có lỗi với em, Quách Hải Bình càng có lỗi với em, anh ta không phải không ngại sao? Vậy thì em sẽ đối đầu với anh ta suốt đời.”
Quách Hải Bình muốn bỏ đi? Đừng mơ, cả đời này cũng không được.
Chị Hồ thật đúng là không có cách nào khuyên nhủ, chị ta theo chồng vào nam ra bắc hơn mười năm, làm rất nhiều công tác tư tưởng cho phụ nữ, nhưng loại tình huống như Khương Hiểu Điềm, đây là lần *****ên chị ta gặp được.
Chị ta muốn nói Quách Hải Bình không phải là người chồng tốt, không đáng để cho cô ta đối đầu như vậy, nhưng nghĩ lại, nếu chị ta là Khương Hiểu Điềm, chỉ sợ còn là, quá đáng hơn, như chuyện dùng một ngọn đuốc đốt sạch nhà họ Quách kia chắc chắn chị ta cũng không phải không làm được.
"Hiểu Điềm à, em phải biết rằng, kỷ luật trong quân đội bây giờ đặc biệt nghiêm khắc, những chuyện như nhà họ Quách này, Quách Hải Bình có khả năng không thể tiếp tục ở lại quân ngũ."
Trong khoảng thời gian này, bên ngoài ồn ào huyên náo, trong bộ đội cũng không yên tĩnh lắm, cho nên phải canh phòng nghiêm ngặt? Những người đó giống như chó điên, hễ ngửi thấy mùi gì là sẽ cắn không buông.
Có lẽ lúc này bọn họ đã nhận được tin tức.
Suy nghĩ của chị Hồ vừa dứt, cửa lại bị gõ, lần này là một người lính đeo băng tay màu đỏ bước vào, Anh ta chào chị Hồ, sau đó ngồi xuống đối diện Khương Hiểu Điềm, mở sổ ghi chép ra, tìm hiểu rõ tình hình với cô ta.
Sau khi người lính kia rời đi, chị Hồ dẫn Khương Hiểu Điềm đến căn tin của bộ đội ăn cơm.
Lúc này đã là giữa trưa, trong căng tin có rất nhiều người, chị Hồ dùng phiếu lương thực của mình mua hai suất cơm cho Khương Hiểu Điềm và mình cùng ăn, ăn xong, chị Hồ lại đưa Khương Hiểu Điềm đến nhà khách quân đội và mở một căn phòng.
Sau khi Khương Hiểu Điềm tiễn chị Hồ rời đi thì ngã xuống giường, không bao lâu đã ngủ thiếp đi, sau một ngày ngồi tàu xe, cô ta vô cùng mệt mỏi.
Lúc Khương Hiểu Điềm tỉnh ngủ đã là nửa đêm, trong phòng sáng đèn, cô ta mở mắt, nhìn thấy Quách Hải Bình ngồi ở bên giường, bởi vì vẫn không ngủ, trong mắt tràn đầy tơ m.á.u đỏ, cả người nhìn rất chật vật.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Khi đó cô ta không biết mình làm sai cái gì, thứ duy nhất có thể làm chính là cố gắng lấy lòng mẹ con Quách Hải Bình. Bây giờ nghĩ lại, tấm lòng của cô ta thật sự là cho chó ăn rồi.Cô ta càng nghĩ càng uất ức, kể khổ với vợ của Chính ủy trung đoàn là chị Hồ. Từ nhỏ, Khương Hiểu Điềm đã biết cách kể khổ, cô ta tạo cho mình hình ảnh là một cô gái nhỏ tốt bụng và siêng năng, nhưng lại bị những kẻ xấu xa của gia đình họ Quách bắt nạt.Khi cô ta nói đến chuyện người nhà họ Quách vì muốn xử lý mình mà tìm người đến quyến rũ cô ta, chị Hồ cũng rất tức giận.Chị ta không bao giờ nghĩ rằng sẽ có những người độc ác như vậy ở thời đại mới của Trung Quốc.Sau khi Khương Hiểu Điềm khóc xong, an ủi cô ta một lúc lâu, chị Hồ mới hỏi: "Hiểu Điềm à, sau này em định làm gì bây giờ?”Khương Hiểu Điềm lau nước mắt, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm nước, khóc lóc quá lâu, cô ta có chút khát nước: "Từ nhỏ, cha mẹ em đã đối xử không tốt với em, lần này vì gả cho Quách Hải Bình, em còn cãi nhau với bọn họ. Nhà họ Quách có lỗi với em, Quách Hải Bình càng có lỗi với em, anh ta không phải không ngại sao? Vậy thì em sẽ đối đầu với anh ta suốt đời.”Quách Hải Bình muốn bỏ đi? Đừng mơ, cả đời này cũng không được.Chị Hồ thật đúng là không có cách nào khuyên nhủ, chị ta theo chồng vào nam ra bắc hơn mười năm, làm rất nhiều công tác tư tưởng cho phụ nữ, nhưng loại tình huống như Khương Hiểu Điềm, đây là lần *****ên chị ta gặp được.Chị ta muốn nói Quách Hải Bình không phải là người chồng tốt, không đáng để cho cô ta đối đầu như vậy, nhưng nghĩ lại, nếu chị ta là Khương Hiểu Điềm, chỉ sợ còn là, quá đáng hơn, như chuyện dùng một ngọn đuốc đốt sạch nhà họ Quách kia chắc chắn chị ta cũng không phải không làm được."Hiểu Điềm à, em phải biết rằng, kỷ luật trong quân đội bây giờ đặc biệt nghiêm khắc, những chuyện như nhà họ Quách này, Quách Hải Bình có khả năng không thể tiếp tục ở lại quân ngũ."Trong khoảng thời gian này, bên ngoài ồn ào huyên náo, trong bộ đội cũng không yên tĩnh lắm, cho nên phải canh phòng nghiêm ngặt? Những người đó giống như chó điên, hễ ngửi thấy mùi gì là sẽ cắn không buông.Có lẽ lúc này bọn họ đã nhận được tin tức.Suy nghĩ của chị Hồ vừa dứt, cửa lại bị gõ, lần này là một người lính đeo băng tay màu đỏ bước vào, Anh ta chào chị Hồ, sau đó ngồi xuống đối diện Khương Hiểu Điềm, mở sổ ghi chép ra, tìm hiểu rõ tình hình với cô ta.Sau khi người lính kia rời đi, chị Hồ dẫn Khương Hiểu Điềm đến căn tin của bộ đội ăn cơm.Lúc này đã là giữa trưa, trong căng tin có rất nhiều người, chị Hồ dùng phiếu lương thực của mình mua hai suất cơm cho Khương Hiểu Điềm và mình cùng ăn, ăn xong, chị Hồ lại đưa Khương Hiểu Điềm đến nhà khách quân đội và mở một căn phòng.Sau khi Khương Hiểu Điềm tiễn chị Hồ rời đi thì ngã xuống giường, không bao lâu đã ngủ thiếp đi, sau một ngày ngồi tàu xe, cô ta vô cùng mệt mỏi.Lúc Khương Hiểu Điềm tỉnh ngủ đã là nửa đêm, trong phòng sáng đèn, cô ta mở mắt, nhìn thấy Quách Hải Bình ngồi ở bên giường, bởi vì vẫn không ngủ, trong mắt tràn đầy tơ m.á.u đỏ, cả người nhìn rất chật vật.