*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 499: Chương 499
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn nói có lý, nên hệ thống không phản bác được. Nhưng nó không cam lòng: "Nếu vậy, không phải chúng ta không có chứng cứ nữa ư?"Ngu Thanh Nhàn im lặng tập trung tinh thần: "Không sao cả, nếu là hồ ly thì sớm muộn gì cũng lòi đuôi thôi, chúng ta có thời gian mà. Nhưng nếu không cứu, đứa bé này sẽ không còn thời gian nữa."Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến hệ thống nữa, không bao lâu sau thì mấy cái kim đã được hút hết ra ngoài.Kim là kim dùng để may vá cực kì nhỏ, mỗi cái chắc dài khoảng năm phân.Nhìn thấy hơi thở của đứa bé đều đều trở lại, Ngu Thanh Nhàn mất hết sức lực ngã ra đất, không còn chút sức lực nào mà nói với hệ thống: "Nguyên thân nói đúng, quả thật là có người cố ý mưu hại con của cô ấy. Có lẽ ba đứa con của cô ấy đều c.h.ế.t oan uổng cả."Đời này của Ngu Thanh Nhàn xuyên thành Lạc Thanh Nhàn, một người phụ nữ liên tục tang con, cuối cùng phát điên rơi vào mương mà chết. Sau khi chết, đầu óc của cô ấy dần tỉnh táo lại, nhưng cô ấy lại cứ đinh ninh cho rằng con mình bị c.h.ế.t oan uổng.Khác với những người bị hệ thống chủ động tìm đến, Lạc Thanh Nhàn tự tìm đến hệ thống. Cô ấy giao dịch với hệ thống, dùng toàn bộ linh hồn và công đức của bản thân làm thù lao, chỉ mong hệ thống có thể giúp cô ấy tra ra chân tướng.Cho dù kết quả có như thế nào, nội dung giao dịch cũng không thay đổi. Hệ thống chấp nhận yêu cầu của cô ấy, thế nên Ngu Thanh Nhàn bị đưa đến hai ngày trước khi đứa con thứ ba của cô ấy chết.Kim được hút ra, lại cho uống thêm một ngụm nước linh tuyền, sắc mặt đứa bé trở nên hồng nhuận với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Cuối cùng, Ngu Thanh Nhàn cũng có thể yên tâm.Hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm.Hai người đều là người có kiến thức, nhưng vẫn cảm thấy tức giận như trước.Rốt cuộc là có thù oán lớn đến mức nào mới có thể xuống tay với một đứa bé như thế này đây?Đứa bé khóc lên từng tiếng nức nở, Ngu Thanh Nhàn vội vàng ôm đứa bé lên dỗ dành, nhưng mà cho dù dỗ thế nào đứa bé cũng không hề nín khóc. Ngu Thanh Nhàn biết, đây là do nó đói bụng.Từ lúc được hai tháng đến nay, đứa bé vẫn luôn quấy khóc không ngừng. Nguyên thân đã mất đi ba đứa bé, con cả thì sống được đến bốn tuổi rưỡi, sau đó rơi xuống nước mà c.h.ế.t đuối.Đứa thứ hai sống được đến hai tuổi, vì sốt cao không hạ mà ngất lịm đi, khi đưa đến bệnh viện thì đã không thể cứu vãn được nữa. Còn có một đứa mang thai mười tháng, đến khi sinh ra thì đã không có hô hấp rồi.Đây là đứa con thứ tư, nguyên thân chăm sóc vô cùng cẩn thận, người nhà mẹ đẻ của cô ấy cũng vô cùng quan tâm đứa bé này, từ lúc nguyên thân mang thai đã đón nguyên thân về nhà chăm sóc.Lúc mang thai hết cẩn thận cái này lại cẩn thận cái kia, cuối cùng cũng bình an sinh đứa bé ra, nguyên thân về nhà chồng. Nhưng vừa về nhà chồng được một tháng, cuộc sống lại bắt đầu không yên ổn, đứa bé khóc quấy không ngừng, người cũng càng ngày càng không có tinh thần.Nguyên thân đã mất đi ba đứa con rồi, nên che chờ đứa thứ tư này giống như tròng mắt vậy, kết quả cô ấy vẫn không thể nuôi lớn đứa bé khiến cho tinh thần của nguyên thân hoàn toàn suy sụp, cô ấy vốn không có nhiều sữa, bây giờ lại mất sữa hoàn toàn.
Ngu Thanh Nhàn nói có lý, nên hệ thống không phản bác được. Nhưng nó không cam lòng: "Nếu vậy, không phải chúng ta không có chứng cứ nữa ư?"
Ngu Thanh Nhàn im lặng tập trung tinh thần: "Không sao cả, nếu là hồ ly thì sớm muộn gì cũng lòi đuôi thôi, chúng ta có thời gian mà. Nhưng nếu không cứu, đứa bé này sẽ không còn thời gian nữa."
Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến hệ thống nữa, không bao lâu sau thì mấy cái kim đã được hút hết ra ngoài.
Kim là kim dùng để may vá cực kì nhỏ, mỗi cái chắc dài khoảng năm phân.
Nhìn thấy hơi thở của đứa bé đều đều trở lại, Ngu Thanh Nhàn mất hết sức lực ngã ra đất, không còn chút sức lực nào mà nói với hệ thống: "Nguyên thân nói đúng, quả thật là có người cố ý mưu hại con của cô ấy. Có lẽ ba đứa con của cô ấy đều c.h.ế.t oan uổng cả."
Đời này của Ngu Thanh Nhàn xuyên thành Lạc Thanh Nhàn, một người phụ nữ liên tục tang con, cuối cùng phát điên rơi vào mương mà chết. Sau khi chết, đầu óc của cô ấy dần tỉnh táo lại, nhưng cô ấy lại cứ đinh ninh cho rằng con mình bị c.h.ế.t oan uổng.
Khác với những người bị hệ thống chủ động tìm đến, Lạc Thanh Nhàn tự tìm đến hệ thống. Cô ấy giao dịch với hệ thống, dùng toàn bộ linh hồn và công đức của bản thân làm thù lao, chỉ mong hệ thống có thể giúp cô ấy tra ra chân tướng.
Cho dù kết quả có như thế nào, nội dung giao dịch cũng không thay đổi. Hệ thống chấp nhận yêu cầu của cô ấy, thế nên Ngu Thanh Nhàn bị đưa đến hai ngày trước khi đứa con thứ ba của cô ấy chết.
Kim được hút ra, lại cho uống thêm một ngụm nước linh tuyền, sắc mặt đứa bé trở nên hồng nhuận với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Cuối cùng, Ngu Thanh Nhàn cũng có thể yên tâm.
Hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đều là người có kiến thức, nhưng vẫn cảm thấy tức giận như trước.
Rốt cuộc là có thù oán lớn đến mức nào mới có thể xuống tay với một đứa bé như thế này đây?
Đứa bé khóc lên từng tiếng nức nở, Ngu Thanh Nhàn vội vàng ôm đứa bé lên dỗ dành, nhưng mà cho dù dỗ thế nào đứa bé cũng không hề nín khóc. Ngu Thanh Nhàn biết, đây là do nó đói bụng.
Từ lúc được hai tháng đến nay, đứa bé vẫn luôn quấy khóc không ngừng. Nguyên thân đã mất đi ba đứa bé, con cả thì sống được đến bốn tuổi rưỡi, sau đó rơi xuống nước mà c.h.ế.t đuối.
Đứa thứ hai sống được đến hai tuổi, vì sốt cao không hạ mà ngất lịm đi, khi đưa đến bệnh viện thì đã không thể cứu vãn được nữa. Còn có một đứa mang thai mười tháng, đến khi sinh ra thì đã không có hô hấp rồi.
Đây là đứa con thứ tư, nguyên thân chăm sóc vô cùng cẩn thận, người nhà mẹ đẻ của cô ấy cũng vô cùng quan tâm đứa bé này, từ lúc nguyên thân mang thai đã đón nguyên thân về nhà chăm sóc.
Lúc mang thai hết cẩn thận cái này lại cẩn thận cái kia, cuối cùng cũng bình an sinh đứa bé ra, nguyên thân về nhà chồng. Nhưng vừa về nhà chồng được một tháng, cuộc sống lại bắt đầu không yên ổn, đứa bé khóc quấy không ngừng, người cũng càng ngày càng không có tinh thần.
Nguyên thân đã mất đi ba đứa con rồi, nên che chờ đứa thứ tư này giống như tròng mắt vậy, kết quả cô ấy vẫn không thể nuôi lớn đứa bé khiến cho tinh thần của nguyên thân hoàn toàn suy sụp, cô ấy vốn không có nhiều sữa, bây giờ lại mất sữa hoàn toàn.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn nói có lý, nên hệ thống không phản bác được. Nhưng nó không cam lòng: "Nếu vậy, không phải chúng ta không có chứng cứ nữa ư?"Ngu Thanh Nhàn im lặng tập trung tinh thần: "Không sao cả, nếu là hồ ly thì sớm muộn gì cũng lòi đuôi thôi, chúng ta có thời gian mà. Nhưng nếu không cứu, đứa bé này sẽ không còn thời gian nữa."Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến hệ thống nữa, không bao lâu sau thì mấy cái kim đã được hút hết ra ngoài.Kim là kim dùng để may vá cực kì nhỏ, mỗi cái chắc dài khoảng năm phân.Nhìn thấy hơi thở của đứa bé đều đều trở lại, Ngu Thanh Nhàn mất hết sức lực ngã ra đất, không còn chút sức lực nào mà nói với hệ thống: "Nguyên thân nói đúng, quả thật là có người cố ý mưu hại con của cô ấy. Có lẽ ba đứa con của cô ấy đều c.h.ế.t oan uổng cả."Đời này của Ngu Thanh Nhàn xuyên thành Lạc Thanh Nhàn, một người phụ nữ liên tục tang con, cuối cùng phát điên rơi vào mương mà chết. Sau khi chết, đầu óc của cô ấy dần tỉnh táo lại, nhưng cô ấy lại cứ đinh ninh cho rằng con mình bị c.h.ế.t oan uổng.Khác với những người bị hệ thống chủ động tìm đến, Lạc Thanh Nhàn tự tìm đến hệ thống. Cô ấy giao dịch với hệ thống, dùng toàn bộ linh hồn và công đức của bản thân làm thù lao, chỉ mong hệ thống có thể giúp cô ấy tra ra chân tướng.Cho dù kết quả có như thế nào, nội dung giao dịch cũng không thay đổi. Hệ thống chấp nhận yêu cầu của cô ấy, thế nên Ngu Thanh Nhàn bị đưa đến hai ngày trước khi đứa con thứ ba của cô ấy chết.Kim được hút ra, lại cho uống thêm một ngụm nước linh tuyền, sắc mặt đứa bé trở nên hồng nhuận với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Cuối cùng, Ngu Thanh Nhàn cũng có thể yên tâm.Hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm.Hai người đều là người có kiến thức, nhưng vẫn cảm thấy tức giận như trước.Rốt cuộc là có thù oán lớn đến mức nào mới có thể xuống tay với một đứa bé như thế này đây?Đứa bé khóc lên từng tiếng nức nở, Ngu Thanh Nhàn vội vàng ôm đứa bé lên dỗ dành, nhưng mà cho dù dỗ thế nào đứa bé cũng không hề nín khóc. Ngu Thanh Nhàn biết, đây là do nó đói bụng.Từ lúc được hai tháng đến nay, đứa bé vẫn luôn quấy khóc không ngừng. Nguyên thân đã mất đi ba đứa bé, con cả thì sống được đến bốn tuổi rưỡi, sau đó rơi xuống nước mà c.h.ế.t đuối.Đứa thứ hai sống được đến hai tuổi, vì sốt cao không hạ mà ngất lịm đi, khi đưa đến bệnh viện thì đã không thể cứu vãn được nữa. Còn có một đứa mang thai mười tháng, đến khi sinh ra thì đã không có hô hấp rồi.Đây là đứa con thứ tư, nguyên thân chăm sóc vô cùng cẩn thận, người nhà mẹ đẻ của cô ấy cũng vô cùng quan tâm đứa bé này, từ lúc nguyên thân mang thai đã đón nguyên thân về nhà chăm sóc.Lúc mang thai hết cẩn thận cái này lại cẩn thận cái kia, cuối cùng cũng bình an sinh đứa bé ra, nguyên thân về nhà chồng. Nhưng vừa về nhà chồng được một tháng, cuộc sống lại bắt đầu không yên ổn, đứa bé khóc quấy không ngừng, người cũng càng ngày càng không có tinh thần.Nguyên thân đã mất đi ba đứa con rồi, nên che chờ đứa thứ tư này giống như tròng mắt vậy, kết quả cô ấy vẫn không thể nuôi lớn đứa bé khiến cho tinh thần của nguyên thân hoàn toàn suy sụp, cô ấy vốn không có nhiều sữa, bây giờ lại mất sữa hoàn toàn.