*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 504: Chương 504

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Năm nay Phong Liên Thành ba mươi hai tuổi, lớn hơn nguyên thân hai tuổi. Năm nguyên thân mười tám tuổi thì gả cho anh ta, tính thời gian thì bây giờ cũng hơn mười năm rồi.Trong mười năm này, Phong Liên Thành là một người chồng không tệ lắm, đối xử tốt với vợ, cũng tận tâm lo lắng cho gia đình.Trong mười năm gả cho anh ta, nguyên thân cũng từng có một thời gian thật sự hạnh phúc, đó là trước khi đứa con lớn nhất của họ vẫn chưa qua đời.Khi đó, mỗi lần nguyên thân nhìn thấy khuôn mặt non nớt khờ dại của Phong Thụy - đứa con cả của cô ấy và người chồng có nụ cười dịu dàng chơi đùa cùng nhau, trong lòng cô ấy ngọt ngào như được ăn mật vậy.Đến khi Phong Thụy được ba tuổi, nguyên thân lại mang thai, lúc này cô ấy sinh ra đứa con gái lớn Phong Lâm.Phong Lâm là một đứa bé vô cùng biết cách hành hạ người khác, ban đêm con bé ngủ, ban này nó khóc nháo, nguyên thân dỗ con bé đến sức cùng lực kiệt. Khi Phong Lâm được sáu tháng, Phong Thụy xảy ra chuyện.Gần nhà họ Phong có một cái hồ cá, nước trong hồ cá không sâu, nhưng cũng đủ để nhấm chìm một đứa bé bốn, năm tuổi.Ngày Phong Thụy gặp chuyện không may, Phong Liên Thành đến trường dạy học, bà Phong và cả nhà anh cả Phong đi lên núi trồng ngô.Nguyên thân ở nhà trông con trai, con gái. Trưa hôm đó ba người ngủ trưa, vừa tỉnh lại thì nguyên thân không thấy có Phong Thụy trên giường, nguyên thân cũng không để ý lắm, nghĩ rằng thằng bé đi ra ngoài chơi.Ở nông thôn thật sự rất an toàn, Phong Thụy lại lớn lên ở nông thôn từ bé, cũng không có gì nguy hiểm cả.Cố tình ngày đó lại có chuyện xảy ra, nguyên thân đau lòng gần chết, không đợi cô ấy tỉnh táo lại từ nỗi đau mất con thì Phong Lâm lại xảy ra chuyện. Lần này, trực tiếp khiến cho tinh thần của nguyên thân suy sụp.Trong khoảng thời gian này, nhờ có Phong Liên Thành ngày ngày khuyên bảo, nguyên thân mới dần dần hồi phục lại.Sau đó cô ấy lại ngoài ý muốn mang thai đứa con thứ ba, khi sinh ra thì đã không còn thở nữa, bác sĩ nói đó là do cơ thể nguyên thân không tốt.Phong Liên Thành chưa nói gì, vẫn tiếp tục điều trị cơ thể của nguyên thân, mãi đến khi mang thai Bách Tuế.Sự xuất hiện của Bách Tuế đã cứu nguyên thân tỉnh táo lại, nguyên thân đem toàn bộ sự áy náy với ba đứa bé trước đó, dồn tất cả cho con bé.Cũng vì áy náy, nên khi Bách Tuế không còn nữa, nguyên thân mới có thể bị sốc đến phát điên, cuối cùng trượt chân ngã chết."Ly hôn đi thôi." Ngu Thanh Nhàn nói với Phong Liên Thành bằng vẻ mặt bình tĩnh: "Cơ thể của tôi không tốt, thật sự không muốn lại tiếp tục cãi cọ với người nhà của anh nữa, anh buông tha cho tôi đi. Coi như nể mặt mấy đứa nhỏ."Lời vừa dứt, Phong Liên Thành đã lập tức hiểu ra Ngu Thanh Nhàn kiên quyết ly hôn, anh ta nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ.Rất lâu sau đó, anh ta mới nói một câu: "Thành Nhàn, anh sẽ không buông tay."Lạc Thiên Tần kéo Phong Liên Thành lên: "Liên Thành, cậu về trước đi, cứ để em ấy ở lại nhà tôi vài ngày. Cậu biết đấy, cơ thể của con bé không tốt, chúng tôi lo lắng cho con bé."

Năm nay Phong Liên Thành ba mươi hai tuổi, lớn hơn nguyên thân hai tuổi. Năm nguyên thân mười tám tuổi thì gả cho anh ta, tính thời gian thì bây giờ cũng hơn mười năm rồi.

Trong mười năm này, Phong Liên Thành là một người chồng không tệ lắm, đối xử tốt với vợ, cũng tận tâm lo lắng cho gia đình.

Trong mười năm gả cho anh ta, nguyên thân cũng từng có một thời gian thật sự hạnh phúc, đó là trước khi đứa con lớn nhất của họ vẫn chưa qua đời.

Khi đó, mỗi lần nguyên thân nhìn thấy khuôn mặt non nớt khờ dại của Phong Thụy - đứa con cả của cô ấy và người chồng có nụ cười dịu dàng chơi đùa cùng nhau, trong lòng cô ấy ngọt ngào như được ăn mật vậy.

Đến khi Phong Thụy được ba tuổi, nguyên thân lại mang thai, lúc này cô ấy sinh ra đứa con gái lớn Phong Lâm.

Phong Lâm là một đứa bé vô cùng biết cách hành hạ người khác, ban đêm con bé ngủ, ban này nó khóc nháo, nguyên thân dỗ con bé đến sức cùng lực kiệt. Khi Phong Lâm được sáu tháng, Phong Thụy xảy ra chuyện.

Gần nhà họ Phong có một cái hồ cá, nước trong hồ cá không sâu, nhưng cũng đủ để nhấm chìm một đứa bé bốn, năm tuổi.

Ngày Phong Thụy gặp chuyện không may, Phong Liên Thành đến trường dạy học, bà Phong và cả nhà anh cả Phong đi lên núi trồng ngô.

Nguyên thân ở nhà trông con trai, con gái. Trưa hôm đó ba người ngủ trưa, vừa tỉnh lại thì nguyên thân không thấy có Phong Thụy trên giường, nguyên thân cũng không để ý lắm, nghĩ rằng thằng bé đi ra ngoài chơi.

Ở nông thôn thật sự rất an toàn, Phong Thụy lại lớn lên ở nông thôn từ bé, cũng không có gì nguy hiểm cả.

Cố tình ngày đó lại có chuyện xảy ra, nguyên thân đau lòng gần chết, không đợi cô ấy tỉnh táo lại từ nỗi đau mất con thì Phong Lâm lại xảy ra chuyện. Lần này, trực tiếp khiến cho tinh thần của nguyên thân suy sụp.

Trong khoảng thời gian này, nhờ có Phong Liên Thành ngày ngày khuyên bảo, nguyên thân mới dần dần hồi phục lại.

Sau đó cô ấy lại ngoài ý muốn mang thai đứa con thứ ba, khi sinh ra thì đã không còn thở nữa, bác sĩ nói đó là do cơ thể nguyên thân không tốt.

Phong Liên Thành chưa nói gì, vẫn tiếp tục điều trị cơ thể của nguyên thân, mãi đến khi mang thai Bách Tuế.

Sự xuất hiện của Bách Tuế đã cứu nguyên thân tỉnh táo lại, nguyên thân đem toàn bộ sự áy náy với ba đứa bé trước đó, dồn tất cả cho con bé.

Cũng vì áy náy, nên khi Bách Tuế không còn nữa, nguyên thân mới có thể bị sốc đến phát điên, cuối cùng trượt chân ngã chết.

"Ly hôn đi thôi." Ngu Thanh Nhàn nói với Phong Liên Thành bằng vẻ mặt bình tĩnh: "Cơ thể của tôi không tốt, thật sự không muốn lại tiếp tục cãi cọ với người nhà của anh nữa, anh buông tha cho tôi đi. Coi như nể mặt mấy đứa nhỏ."

Lời vừa dứt, Phong Liên Thành đã lập tức hiểu ra Ngu Thanh Nhàn kiên quyết ly hôn, anh ta nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ.

Rất lâu sau đó, anh ta mới nói một câu: "Thành Nhàn, anh sẽ không buông tay."

Lạc Thiên Tần kéo Phong Liên Thành lên: "Liên Thành, cậu về trước đi, cứ để em ấy ở lại nhà tôi vài ngày. Cậu biết đấy, cơ thể của con bé không tốt, chúng tôi lo lắng cho con bé."

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Năm nay Phong Liên Thành ba mươi hai tuổi, lớn hơn nguyên thân hai tuổi. Năm nguyên thân mười tám tuổi thì gả cho anh ta, tính thời gian thì bây giờ cũng hơn mười năm rồi.Trong mười năm này, Phong Liên Thành là một người chồng không tệ lắm, đối xử tốt với vợ, cũng tận tâm lo lắng cho gia đình.Trong mười năm gả cho anh ta, nguyên thân cũng từng có một thời gian thật sự hạnh phúc, đó là trước khi đứa con lớn nhất của họ vẫn chưa qua đời.Khi đó, mỗi lần nguyên thân nhìn thấy khuôn mặt non nớt khờ dại của Phong Thụy - đứa con cả của cô ấy và người chồng có nụ cười dịu dàng chơi đùa cùng nhau, trong lòng cô ấy ngọt ngào như được ăn mật vậy.Đến khi Phong Thụy được ba tuổi, nguyên thân lại mang thai, lúc này cô ấy sinh ra đứa con gái lớn Phong Lâm.Phong Lâm là một đứa bé vô cùng biết cách hành hạ người khác, ban đêm con bé ngủ, ban này nó khóc nháo, nguyên thân dỗ con bé đến sức cùng lực kiệt. Khi Phong Lâm được sáu tháng, Phong Thụy xảy ra chuyện.Gần nhà họ Phong có một cái hồ cá, nước trong hồ cá không sâu, nhưng cũng đủ để nhấm chìm một đứa bé bốn, năm tuổi.Ngày Phong Thụy gặp chuyện không may, Phong Liên Thành đến trường dạy học, bà Phong và cả nhà anh cả Phong đi lên núi trồng ngô.Nguyên thân ở nhà trông con trai, con gái. Trưa hôm đó ba người ngủ trưa, vừa tỉnh lại thì nguyên thân không thấy có Phong Thụy trên giường, nguyên thân cũng không để ý lắm, nghĩ rằng thằng bé đi ra ngoài chơi.Ở nông thôn thật sự rất an toàn, Phong Thụy lại lớn lên ở nông thôn từ bé, cũng không có gì nguy hiểm cả.Cố tình ngày đó lại có chuyện xảy ra, nguyên thân đau lòng gần chết, không đợi cô ấy tỉnh táo lại từ nỗi đau mất con thì Phong Lâm lại xảy ra chuyện. Lần này, trực tiếp khiến cho tinh thần của nguyên thân suy sụp.Trong khoảng thời gian này, nhờ có Phong Liên Thành ngày ngày khuyên bảo, nguyên thân mới dần dần hồi phục lại.Sau đó cô ấy lại ngoài ý muốn mang thai đứa con thứ ba, khi sinh ra thì đã không còn thở nữa, bác sĩ nói đó là do cơ thể nguyên thân không tốt.Phong Liên Thành chưa nói gì, vẫn tiếp tục điều trị cơ thể của nguyên thân, mãi đến khi mang thai Bách Tuế.Sự xuất hiện của Bách Tuế đã cứu nguyên thân tỉnh táo lại, nguyên thân đem toàn bộ sự áy náy với ba đứa bé trước đó, dồn tất cả cho con bé.Cũng vì áy náy, nên khi Bách Tuế không còn nữa, nguyên thân mới có thể bị sốc đến phát điên, cuối cùng trượt chân ngã chết."Ly hôn đi thôi." Ngu Thanh Nhàn nói với Phong Liên Thành bằng vẻ mặt bình tĩnh: "Cơ thể của tôi không tốt, thật sự không muốn lại tiếp tục cãi cọ với người nhà của anh nữa, anh buông tha cho tôi đi. Coi như nể mặt mấy đứa nhỏ."Lời vừa dứt, Phong Liên Thành đã lập tức hiểu ra Ngu Thanh Nhàn kiên quyết ly hôn, anh ta nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ.Rất lâu sau đó, anh ta mới nói một câu: "Thành Nhàn, anh sẽ không buông tay."Lạc Thiên Tần kéo Phong Liên Thành lên: "Liên Thành, cậu về trước đi, cứ để em ấy ở lại nhà tôi vài ngày. Cậu biết đấy, cơ thể của con bé không tốt, chúng tôi lo lắng cho con bé."

Chương 504: Chương 504