*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 536: Chương 536
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Chẳng giấu gì thím, mà cháu có muốn giấu cũng không được, nơi này bé xíu à, có chuyện gì, chẳng mấy mà toàn thị trấn đều biết hết.”“Tình hình của cháu chắc thím cũng đã rõ, cháu lấy Cao Kính Tùng ở thôn Đại An, kết hôn đến nay cũng đã tám năm ròng, nhưng chúng cháu không có một mụn con.”“Anh ta ở rể nhà cháu, thấy cháu mãi không có con, anh ta liền bắt đầu lên mặt giở bài, cháu vục mặt làm một năm cũng chẳng đủ cho cả nhà họ Cao đó tiêu pha.”“Hôm qua nhà anh ta lại tới dùng cơm, mẹ anh ta nói cháu nhỏ nhà đó ăn không quen những món cháu mới làm, chỉ muốn ăn giò hầm đường phèn mà cháu làm, cháu không thoải mái nên bỏ đi, ra bờ sông ngồi cho đỡ buồn, chẳng may trượt chân ngã xuống nước.”Miêu Xuân Thu và Ngu Thanh Nhàn đều cho rằng Phùng Tiểu Du chủ động nhảy xuống sông, không ngờ đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.Phùng Tiểu Du nói tiếp: “Cháu đã định ly hôn với Cao Kính Tùng, sống với anh ta, ngày nào cũng thật ngột ngạt, không sao chịu nổi nữa.”Cao Kính Tùng không có thiên phú nấu ăn, nhưng giỏi nói ngọt, ham luồn cúi, anh ta đã từng nói không ít lời dễ nghe, ví dụ như thề thốt bảo đảm với cha Phùng Tiểu Du, bằng không, ông đầu bếp Phùng đã chẳng gả con gái cưng của mình cho một kẻ chẳng có gì như thế.Sau khi lo liệu đám cưới của con gái, đầu bếp Phùng đã lâm bệnh và qua đời, Phùng Tiểu Du vô cùng đau buồn, chẳng bao lâu sau đã bị Cao Kính Tùng dỗ dành kèm với lừa dối đưa về thị trấn mở quán cơm.Cô thừa kế toàn bộ tay nghề nấu nướng của cha, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể có được vị trí của mình trong ngành này, ban đầu quán cơm nhỏ kinh doanh khá tốt, sau lại có nhiều quán ăn khác ra đời, giá cả thấp hơn nhà cô, vì thế, việc kinh doanh cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.Người nhà họ Cao thấy hai người kết hôn đã lâu mà cô vẫn chưa có con, thái độ dần thay đổi, càng ngày càng lấn lướt quá đáng, từ đó, quán cơm nhỏ bắt đầu thu không đủ chi.Đời trước, Phùng Tiểu Du và Cao Kính Tùng không ly hôn. Cả đời cô nai lưng ra nuôi cả gia đình họ Cao đó, Cao Kính Tùng còn khuyên cô nhận con trai của anh cả nhà họ Cao làm con thừa tự. Đứa bé đó chính là đứa bé hôm qua đã đòi ăn giò hầm đường phèn.Bọn họ nhận nuôi nó khi nó đã được 6, 7 tuổi, đã có ký ức về cha mẹ. Mặc dù Phùng Tiểu Du đối xử rất tốt với nó nhưng đứa bé đó vẫn không quên bà mẹ ruột chỉ biết đòi tiền của mình.Phùng Tiểu Du ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó, mua nhà mua xe cho nó cưới vợ sinh con, nhưng sau đó, khi cô già rồi, nó lại lừa lấy mất toàn bộ số tiền trong tay cô, còn bán nốt căn nhà duy nhất của cô, khiến cô không nhà để về, lang thang bên ngoài, và bị một tài xế say xỉn đ.â.m c.h.ế.t vào một đêm đông giá lạnh.Cũng là khi ấy, Phùng Tiểu Du mới biết, thì ra không sinh nở được không phải do cô mà do Cao Kính Tùng.Cao Kính Tùng từng đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, biết được kết quả này, nhưng vì sợ ánh mắt khinh thường của người đời, để mình không trở thành gã đàn ông ‘bất lực’ trong miệng lưỡi dư luận, anh ta đổ hết thảy lỗi lầm lên đầu Phùng Tiểu Du.
“Chẳng giấu gì thím, mà cháu có muốn giấu cũng không được, nơi này bé xíu à, có chuyện gì, chẳng mấy mà toàn thị trấn đều biết hết.”
“Tình hình của cháu chắc thím cũng đã rõ, cháu lấy Cao Kính Tùng ở thôn Đại An, kết hôn đến nay cũng đã tám năm ròng, nhưng chúng cháu không có một mụn con.”
“Anh ta ở rể nhà cháu, thấy cháu mãi không có con, anh ta liền bắt đầu lên mặt giở bài, cháu vục mặt làm một năm cũng chẳng đủ cho cả nhà họ Cao đó tiêu pha.”
“Hôm qua nhà anh ta lại tới dùng cơm, mẹ anh ta nói cháu nhỏ nhà đó ăn không quen những món cháu mới làm, chỉ muốn ăn giò hầm đường phèn mà cháu làm, cháu không thoải mái nên bỏ đi, ra bờ sông ngồi cho đỡ buồn, chẳng may trượt chân ngã xuống nước.”
Miêu Xuân Thu và Ngu Thanh Nhàn đều cho rằng Phùng Tiểu Du chủ động nhảy xuống sông, không ngờ đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Phùng Tiểu Du nói tiếp: “Cháu đã định ly hôn với Cao Kính Tùng, sống với anh ta, ngày nào cũng thật ngột ngạt, không sao chịu nổi nữa.”
Cao Kính Tùng không có thiên phú nấu ăn, nhưng giỏi nói ngọt, ham luồn cúi, anh ta đã từng nói không ít lời dễ nghe, ví dụ như thề thốt bảo đảm với cha Phùng Tiểu Du, bằng không, ông đầu bếp Phùng đã chẳng gả con gái cưng của mình cho một kẻ chẳng có gì như thế.
Sau khi lo liệu đám cưới của con gái, đầu bếp Phùng đã lâm bệnh và qua đời, Phùng Tiểu Du vô cùng đau buồn, chẳng bao lâu sau đã bị Cao Kính Tùng dỗ dành kèm với lừa dối đưa về thị trấn mở quán cơm.
Cô thừa kế toàn bộ tay nghề nấu nướng của cha, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể có được vị trí của mình trong ngành này, ban đầu quán cơm nhỏ kinh doanh khá tốt, sau lại có nhiều quán ăn khác ra đời, giá cả thấp hơn nhà cô, vì thế, việc kinh doanh cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Người nhà họ Cao thấy hai người kết hôn đã lâu mà cô vẫn chưa có con, thái độ dần thay đổi, càng ngày càng lấn lướt quá đáng, từ đó, quán cơm nhỏ bắt đầu thu không đủ chi.
Đời trước, Phùng Tiểu Du và Cao Kính Tùng không ly hôn. Cả đời cô nai lưng ra nuôi cả gia đình họ Cao đó, Cao Kính Tùng còn khuyên cô nhận con trai của anh cả nhà họ Cao làm con thừa tự. Đứa bé đó chính là đứa bé hôm qua đã đòi ăn giò hầm đường phèn.
Bọn họ nhận nuôi nó khi nó đã được 6, 7 tuổi, đã có ký ức về cha mẹ. Mặc dù Phùng Tiểu Du đối xử rất tốt với nó nhưng đứa bé đó vẫn không quên bà mẹ ruột chỉ biết đòi tiền của mình.
Phùng Tiểu Du ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó, mua nhà mua xe cho nó cưới vợ sinh con, nhưng sau đó, khi cô già rồi, nó lại lừa lấy mất toàn bộ số tiền trong tay cô, còn bán nốt căn nhà duy nhất của cô, khiến cô không nhà để về, lang thang bên ngoài, và bị một tài xế say xỉn đ.â.m c.h.ế.t vào một đêm đông giá lạnh.
Cũng là khi ấy, Phùng Tiểu Du mới biết, thì ra không sinh nở được không phải do cô mà do Cao Kính Tùng.
Cao Kính Tùng từng đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, biết được kết quả này, nhưng vì sợ ánh mắt khinh thường của người đời, để mình không trở thành gã đàn ông ‘bất lực’ trong miệng lưỡi dư luận, anh ta đổ hết thảy lỗi lầm lên đầu Phùng Tiểu Du.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Chẳng giấu gì thím, mà cháu có muốn giấu cũng không được, nơi này bé xíu à, có chuyện gì, chẳng mấy mà toàn thị trấn đều biết hết.”“Tình hình của cháu chắc thím cũng đã rõ, cháu lấy Cao Kính Tùng ở thôn Đại An, kết hôn đến nay cũng đã tám năm ròng, nhưng chúng cháu không có một mụn con.”“Anh ta ở rể nhà cháu, thấy cháu mãi không có con, anh ta liền bắt đầu lên mặt giở bài, cháu vục mặt làm một năm cũng chẳng đủ cho cả nhà họ Cao đó tiêu pha.”“Hôm qua nhà anh ta lại tới dùng cơm, mẹ anh ta nói cháu nhỏ nhà đó ăn không quen những món cháu mới làm, chỉ muốn ăn giò hầm đường phèn mà cháu làm, cháu không thoải mái nên bỏ đi, ra bờ sông ngồi cho đỡ buồn, chẳng may trượt chân ngã xuống nước.”Miêu Xuân Thu và Ngu Thanh Nhàn đều cho rằng Phùng Tiểu Du chủ động nhảy xuống sông, không ngờ đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.Phùng Tiểu Du nói tiếp: “Cháu đã định ly hôn với Cao Kính Tùng, sống với anh ta, ngày nào cũng thật ngột ngạt, không sao chịu nổi nữa.”Cao Kính Tùng không có thiên phú nấu ăn, nhưng giỏi nói ngọt, ham luồn cúi, anh ta đã từng nói không ít lời dễ nghe, ví dụ như thề thốt bảo đảm với cha Phùng Tiểu Du, bằng không, ông đầu bếp Phùng đã chẳng gả con gái cưng của mình cho một kẻ chẳng có gì như thế.Sau khi lo liệu đám cưới của con gái, đầu bếp Phùng đã lâm bệnh và qua đời, Phùng Tiểu Du vô cùng đau buồn, chẳng bao lâu sau đã bị Cao Kính Tùng dỗ dành kèm với lừa dối đưa về thị trấn mở quán cơm.Cô thừa kế toàn bộ tay nghề nấu nướng của cha, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể có được vị trí của mình trong ngành này, ban đầu quán cơm nhỏ kinh doanh khá tốt, sau lại có nhiều quán ăn khác ra đời, giá cả thấp hơn nhà cô, vì thế, việc kinh doanh cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.Người nhà họ Cao thấy hai người kết hôn đã lâu mà cô vẫn chưa có con, thái độ dần thay đổi, càng ngày càng lấn lướt quá đáng, từ đó, quán cơm nhỏ bắt đầu thu không đủ chi.Đời trước, Phùng Tiểu Du và Cao Kính Tùng không ly hôn. Cả đời cô nai lưng ra nuôi cả gia đình họ Cao đó, Cao Kính Tùng còn khuyên cô nhận con trai của anh cả nhà họ Cao làm con thừa tự. Đứa bé đó chính là đứa bé hôm qua đã đòi ăn giò hầm đường phèn.Bọn họ nhận nuôi nó khi nó đã được 6, 7 tuổi, đã có ký ức về cha mẹ. Mặc dù Phùng Tiểu Du đối xử rất tốt với nó nhưng đứa bé đó vẫn không quên bà mẹ ruột chỉ biết đòi tiền của mình.Phùng Tiểu Du ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó, mua nhà mua xe cho nó cưới vợ sinh con, nhưng sau đó, khi cô già rồi, nó lại lừa lấy mất toàn bộ số tiền trong tay cô, còn bán nốt căn nhà duy nhất của cô, khiến cô không nhà để về, lang thang bên ngoài, và bị một tài xế say xỉn đ.â.m c.h.ế.t vào một đêm đông giá lạnh.Cũng là khi ấy, Phùng Tiểu Du mới biết, thì ra không sinh nở được không phải do cô mà do Cao Kính Tùng.Cao Kính Tùng từng đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, biết được kết quả này, nhưng vì sợ ánh mắt khinh thường của người đời, để mình không trở thành gã đàn ông ‘bất lực’ trong miệng lưỡi dư luận, anh ta đổ hết thảy lỗi lầm lên đầu Phùng Tiểu Du.