*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 564: Chương 564
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn vào phòng bếp rửa tay rồi mới đi ra ngồi vào bàn ăn. Nhân dịp này, Ngu Thanh Nhàn kể tình huống hiện nay của mình cho Tạ Uẩn nghe.Tạ Uẩn nói với Ngu Thanh Nhàn: "Từ thị trấn đến trấn trên mất hơn một tiếng đồng hồ, sự nghiệp của anh bên này vừa có chút khởi sắc nên chắc thời gian tới sẽ bộn bề nhiều việc đấy, sẽ có ít thời gian ở bên cạnh em. Thanh Nhàn, em có thể đến thị trấn không?"Công việc kinh doanh của Tạ Uẩn không có nền tảng ở bên đại lục, toàn bộ phải bắt đầu từ đầu.Không nói đến những cái khác, anh muốn đầu tư một khu du lịch, muốn đầu tư nhà cửa và sản phẩm nông nghiệp ở thị trấn, mọi thứ đều cần anh tự mình theo dõi. Nếu thế, đúng thật là anh không có thời gian rảnh mà ở bên cạnh Ngu Thanh Nhàn.Cho dù Tạ Uẩn không nói thì Ngu Thanh Nhàn cũng muốn đến thị trấn: "Được chứ. Chút nữa về em sẽ chuẩn bị luôn. Thời gian này em buôn bán cũng lãi được một chút tiền, đủ để em đến thị trấn sống một thời gian rồi."Ngu Thanh Nhàn muốn đưa Tiểu Bách Tuế đến thị trấn. Thân là mẹ của Tiểu Bách Tuế, Ngu Thanh Nhàn sẽ không làm cái chuyện phủi tay bỏ con như thế, hơn nữa, đứa trẻ cũng chỉ có vài năm để trưởng thành vậy thôi, nếu bỏ lỡ thì sẽ không thể nào bù đắp được.Nếu muốn đến thị trấn phát triển, thì không thể tiếp tục bán đồ ăn ở cổng trường như trước nữa.Cô muốn làm chút gì đó nhẹ nhàng hơn, có thể vừa trông con vừa làm việc. Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ đến cửa tiệm hai tệ và cửa tiệm tinh phẩm ở đời sau.Cửa hàng hai tệ và cửa hàng tinh phẩm có thể tồn tại không suy trong nhiều thập kỉ cũng là nhờ có số lượng khách hàng đông đảo.Lấy cửa hàng hai tệ làm ví dụ, bên trong có đầy đủ các mặt hàng từ lớn đến nhỏ. Lớn thì có các đồ điện gia dụng, đồ chơi trẻ em, nhỏ thì có cái kim sợi chỉ.Tất tần tật mọi dụng cụ phục vụ nhu cầu từ ăn, ở, mặc, đi lại đều có đủ cả, hơn nữa chất lượng tốt, giá thành lại rẻ. Bất kể người ở độ tuổi nào, chỉ cần đi vào cửa hàng hai tệ, lúc đi ra đều phải xách theo hai món đồ.Cửa hàng tinh phẩm thì đúng như một chữ "tinh". Sản phẩm bên trong không những phải đẹp đẽ khéo léo mà còn phải hợp thị hiếu người dùng.Trên thị trấn có một trường cấp ba, hai trường cấp hai, trường tiểu học cũng có hai, ba cái, những học sinh đó là khách hàng chính của cửa hàng tinh phẩm.Ngoài ra, tất cả những người trẻ tuổi trong thị trấn đều có thể là khách hàng tiềm năng.Chỉ trong thời gian ăn cơm, Ngu Thanh Nhàn đã có thể hình dung sơ lược hình thức ban đầu của cửa hàng, khó khăn duy nhất hiện nay chính là tìm nguồn cấp hàng.Những năm chín mươi, cải cách đã mở ra được hơn mười năm rồi, các ngành nghề đều đã phát triển ổn định, những món đồ nhỏ, trang sức gì đó đều rực rỡ lung linh, muôn màu muôn sắc.Phải là người có ánh mắt tốt mới có thể chọn ra trong đống ấy một món đồ vừa xinh đẹp vừa dễ bán.Ngu Thanh Nhàn tự nhận ánh mắt của cô không tệ lắm."Em muốn đến tỉnh Giang." Thành phố Ô của tỉnh Giang được xưng là thiên đường của những vật phẩm nho nhỏ, Ngu Thanh Nhàn muốn đến đó xem sao."Thứ bảy tuần này anh có thời gian rảnh, để anh đi cùng em.""Được ạ."
Ngu Thanh Nhàn vào phòng bếp rửa tay rồi mới đi ra ngồi vào bàn ăn. Nhân dịp này, Ngu Thanh Nhàn kể tình huống hiện nay của mình cho Tạ Uẩn nghe.
Tạ Uẩn nói với Ngu Thanh Nhàn: "Từ thị trấn đến trấn trên mất hơn một tiếng đồng hồ, sự nghiệp của anh bên này vừa có chút khởi sắc nên chắc thời gian tới sẽ bộn bề nhiều việc đấy, sẽ có ít thời gian ở bên cạnh em. Thanh Nhàn, em có thể đến thị trấn không?"
Công việc kinh doanh của Tạ Uẩn không có nền tảng ở bên đại lục, toàn bộ phải bắt đầu từ đầu.
Không nói đến những cái khác, anh muốn đầu tư một khu du lịch, muốn đầu tư nhà cửa và sản phẩm nông nghiệp ở thị trấn, mọi thứ đều cần anh tự mình theo dõi. Nếu thế, đúng thật là anh không có thời gian rảnh mà ở bên cạnh Ngu Thanh Nhàn.
Cho dù Tạ Uẩn không nói thì Ngu Thanh Nhàn cũng muốn đến thị trấn: "Được chứ. Chút nữa về em sẽ chuẩn bị luôn. Thời gian này em buôn bán cũng lãi được một chút tiền, đủ để em đến thị trấn sống một thời gian rồi."
Ngu Thanh Nhàn muốn đưa Tiểu Bách Tuế đến thị trấn. Thân là mẹ của Tiểu Bách Tuế, Ngu Thanh Nhàn sẽ không làm cái chuyện phủi tay bỏ con như thế, hơn nữa, đứa trẻ cũng chỉ có vài năm để trưởng thành vậy thôi, nếu bỏ lỡ thì sẽ không thể nào bù đắp được.
Nếu muốn đến thị trấn phát triển, thì không thể tiếp tục bán đồ ăn ở cổng trường như trước nữa.
Cô muốn làm chút gì đó nhẹ nhàng hơn, có thể vừa trông con vừa làm việc. Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ đến cửa tiệm hai tệ và cửa tiệm tinh phẩm ở đời sau.
Cửa hàng hai tệ và cửa hàng tinh phẩm có thể tồn tại không suy trong nhiều thập kỉ cũng là nhờ có số lượng khách hàng đông đảo.
Lấy cửa hàng hai tệ làm ví dụ, bên trong có đầy đủ các mặt hàng từ lớn đến nhỏ. Lớn thì có các đồ điện gia dụng, đồ chơi trẻ em, nhỏ thì có cái kim sợi chỉ.
Tất tần tật mọi dụng cụ phục vụ nhu cầu từ ăn, ở, mặc, đi lại đều có đủ cả, hơn nữa chất lượng tốt, giá thành lại rẻ. Bất kể người ở độ tuổi nào, chỉ cần đi vào cửa hàng hai tệ, lúc đi ra đều phải xách theo hai món đồ.
Cửa hàng tinh phẩm thì đúng như một chữ "tinh". Sản phẩm bên trong không những phải đẹp đẽ khéo léo mà còn phải hợp thị hiếu người dùng.
Trên thị trấn có một trường cấp ba, hai trường cấp hai, trường tiểu học cũng có hai, ba cái, những học sinh đó là khách hàng chính của cửa hàng tinh phẩm.
Ngoài ra, tất cả những người trẻ tuổi trong thị trấn đều có thể là khách hàng tiềm năng.
Chỉ trong thời gian ăn cơm, Ngu Thanh Nhàn đã có thể hình dung sơ lược hình thức ban đầu của cửa hàng, khó khăn duy nhất hiện nay chính là tìm nguồn cấp hàng.
Những năm chín mươi, cải cách đã mở ra được hơn mười năm rồi, các ngành nghề đều đã phát triển ổn định, những món đồ nhỏ, trang sức gì đó đều rực rỡ lung linh, muôn màu muôn sắc.
Phải là người có ánh mắt tốt mới có thể chọn ra trong đống ấy một món đồ vừa xinh đẹp vừa dễ bán.
Ngu Thanh Nhàn tự nhận ánh mắt của cô không tệ lắm.
"Em muốn đến tỉnh Giang." Thành phố Ô của tỉnh Giang được xưng là thiên đường của những vật phẩm nho nhỏ, Ngu Thanh Nhàn muốn đến đó xem sao.
"Thứ bảy tuần này anh có thời gian rảnh, để anh đi cùng em."
"Được ạ."
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn vào phòng bếp rửa tay rồi mới đi ra ngồi vào bàn ăn. Nhân dịp này, Ngu Thanh Nhàn kể tình huống hiện nay của mình cho Tạ Uẩn nghe.Tạ Uẩn nói với Ngu Thanh Nhàn: "Từ thị trấn đến trấn trên mất hơn một tiếng đồng hồ, sự nghiệp của anh bên này vừa có chút khởi sắc nên chắc thời gian tới sẽ bộn bề nhiều việc đấy, sẽ có ít thời gian ở bên cạnh em. Thanh Nhàn, em có thể đến thị trấn không?"Công việc kinh doanh của Tạ Uẩn không có nền tảng ở bên đại lục, toàn bộ phải bắt đầu từ đầu.Không nói đến những cái khác, anh muốn đầu tư một khu du lịch, muốn đầu tư nhà cửa và sản phẩm nông nghiệp ở thị trấn, mọi thứ đều cần anh tự mình theo dõi. Nếu thế, đúng thật là anh không có thời gian rảnh mà ở bên cạnh Ngu Thanh Nhàn.Cho dù Tạ Uẩn không nói thì Ngu Thanh Nhàn cũng muốn đến thị trấn: "Được chứ. Chút nữa về em sẽ chuẩn bị luôn. Thời gian này em buôn bán cũng lãi được một chút tiền, đủ để em đến thị trấn sống một thời gian rồi."Ngu Thanh Nhàn muốn đưa Tiểu Bách Tuế đến thị trấn. Thân là mẹ của Tiểu Bách Tuế, Ngu Thanh Nhàn sẽ không làm cái chuyện phủi tay bỏ con như thế, hơn nữa, đứa trẻ cũng chỉ có vài năm để trưởng thành vậy thôi, nếu bỏ lỡ thì sẽ không thể nào bù đắp được.Nếu muốn đến thị trấn phát triển, thì không thể tiếp tục bán đồ ăn ở cổng trường như trước nữa.Cô muốn làm chút gì đó nhẹ nhàng hơn, có thể vừa trông con vừa làm việc. Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ đến cửa tiệm hai tệ và cửa tiệm tinh phẩm ở đời sau.Cửa hàng hai tệ và cửa hàng tinh phẩm có thể tồn tại không suy trong nhiều thập kỉ cũng là nhờ có số lượng khách hàng đông đảo.Lấy cửa hàng hai tệ làm ví dụ, bên trong có đầy đủ các mặt hàng từ lớn đến nhỏ. Lớn thì có các đồ điện gia dụng, đồ chơi trẻ em, nhỏ thì có cái kim sợi chỉ.Tất tần tật mọi dụng cụ phục vụ nhu cầu từ ăn, ở, mặc, đi lại đều có đủ cả, hơn nữa chất lượng tốt, giá thành lại rẻ. Bất kể người ở độ tuổi nào, chỉ cần đi vào cửa hàng hai tệ, lúc đi ra đều phải xách theo hai món đồ.Cửa hàng tinh phẩm thì đúng như một chữ "tinh". Sản phẩm bên trong không những phải đẹp đẽ khéo léo mà còn phải hợp thị hiếu người dùng.Trên thị trấn có một trường cấp ba, hai trường cấp hai, trường tiểu học cũng có hai, ba cái, những học sinh đó là khách hàng chính của cửa hàng tinh phẩm.Ngoài ra, tất cả những người trẻ tuổi trong thị trấn đều có thể là khách hàng tiềm năng.Chỉ trong thời gian ăn cơm, Ngu Thanh Nhàn đã có thể hình dung sơ lược hình thức ban đầu của cửa hàng, khó khăn duy nhất hiện nay chính là tìm nguồn cấp hàng.Những năm chín mươi, cải cách đã mở ra được hơn mười năm rồi, các ngành nghề đều đã phát triển ổn định, những món đồ nhỏ, trang sức gì đó đều rực rỡ lung linh, muôn màu muôn sắc.Phải là người có ánh mắt tốt mới có thể chọn ra trong đống ấy một món đồ vừa xinh đẹp vừa dễ bán.Ngu Thanh Nhàn tự nhận ánh mắt của cô không tệ lắm."Em muốn đến tỉnh Giang." Thành phố Ô của tỉnh Giang được xưng là thiên đường của những vật phẩm nho nhỏ, Ngu Thanh Nhàn muốn đến đó xem sao."Thứ bảy tuần này anh có thời gian rảnh, để anh đi cùng em.""Được ạ."