*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 596: Chương 596

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Phong Manh Manh biết rõ chỉ có đi học mới là cách duy nhất thay đổi vận mệnh của mình, nhưng tối hôm qua cô ta nghe bà nội và chú thương lượng sẽ cho cô ta nghỉ học, để cô ta về nhà giúp đỡ việc đồng áng.Chú không phản đối, Phong Manh Manh biết cô ta không thể tiếp tục đi học được nữa. Nhưng cô ta cũng không muốn làm theo ý của bà nội và chú, cô ta hận từng người trong căn nhà này.Người cô ta hận nhất chính là chú của cô ta. Cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng người làm sai là anh ta, sao anh ta lại không bị sao cả, còn mẹ cô ta lại bị phán tử hình, cha của cô ta ngồi phải ngồi tù.Âm thanh ném đập trong phòng bếp vẫn không dừng lại, trái lại còn kịch liệt hơn. Phong Manh Manh biết bà nội đang làm cho cô ta xem, nhưng Phong Manh Manh vẫn không đi ra ngoài.Phong Manh Manh là cô gái chưa từng đến phòng bếp lần nào, mẹ của cô ta và thím hai vô cùng chịu khó, việc trong nhà ngoài nhà đều không đến tay đứa bé như cô ta.Sau khi cha mẹ cô ta gặp chuyện không may, cô ta không những phải làm việc nhà mà còn phải làm việc đồng áng nữa. Cuộc sống tốt đẹp trước kia cứ như là giấc mộng của cô ta thôi.Nghĩ đến thím hai, cô ta nhớ đến một người phụ nữ xinh đẹp yên tĩnh, thím ấy ôm em họ ăn mặc giống như một tiểu công chúa đi lại trên đường, trong tay cô em họ kia còn cầm một con búp bê xinh đẹp mà cả đời này cô ta chưa từng nhìn thấy.Phong Manh Manh tránh trong góc khuất, lén nhìn theo thím hai và em họ thật lâu, thật lâu.Phong Manh Manh bỗng nhiên nhớ đến trước kia, khi mà Phong Thụy và Phong Lâm vẫn còn sống, mỗi lần thím hai cô ta lên trấn trên về cũng đều sẽ cầm theo rất nhiều đồ ăn ngon, cô ta cũng sẽ được chia cho một chút.Từng có một thời gian, người Phong Manh Manh thích nhất chính là thím hai của cô ta.Đêm nay, Phong Manh Manh không đi ra ngoài, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Phong Manh Manh đã ra khỏi nhà.Cô ta đeo cặp sách của mình lên lưng, cầm toàn bộ số tiền mà mình có ra khỏi nhà, cô ta đi dọc theo con đường đi đến thị trấn.Cô ta hỏi thăm người trong thị trấn đường đến trại giam. Cô ta muốn đi tìm cha mình, cha của cô ta đúng là người tốt nhất trên đời.Phong Manh Manh dậy từ tờ mờ sáng, khi đến thị trấn mặt trời vừa ló rạng. Cô ta hỏi người ta phương hướng trại giam, đến khoảng mười giờ, cô ta đã đứng trước cửa trại giam rồi.Phong Liên Quốc đang mặc trang phục của trại giam làm việc trong xưởng thì nghe cảnh ngục đến thông báo là có con gái của anh ta đến thăm, Phong Liên Quốc sửng sốt một lúc lâu.Phong Liên Quốc vào tù cũng hơn một năm nay rồi, bởi vì anh ta cố ý đả thương người khác nên bị phán ngồi tù hai năm, còn nửa năm nữa, anh ta sẽ được ra ngoài.Nhìn thấy đứa con gái cao lên, cũng đen hơn rất nhiều, Phong Liên Quốc vô cùng kích động, mà Phong Manh Manh nhìn thấy người cha đã lâu không gặp, cũng khóc rống lên.Sau khi khóc đã rồi, cô ta mới nói mục đích hôm nay mình đến đây.Phong Liên Quốc nói với con gái mình: "Con cứ về học tập chăm chỉ đi, không cần phải nghĩ nhiều, còn nửa năm nữa là cha được ra tù rồi, đến lúc đó ba sẽ nuôi con đi học. Con muốn học đến bao giờ, cha sẽ cung cấp cho con đến lúc đó."

Phong Manh Manh biết rõ chỉ có đi học mới là cách duy nhất thay đổi vận mệnh của mình, nhưng tối hôm qua cô ta nghe bà nội và chú thương lượng sẽ cho cô ta nghỉ học, để cô ta về nhà giúp đỡ việc đồng áng.

Chú không phản đối, Phong Manh Manh biết cô ta không thể tiếp tục đi học được nữa. Nhưng cô ta cũng không muốn làm theo ý của bà nội và chú, cô ta hận từng người trong căn nhà này.

Người cô ta hận nhất chính là chú của cô ta. Cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng người làm sai là anh ta, sao anh ta lại không bị sao cả, còn mẹ cô ta lại bị phán tử hình, cha của cô ta ngồi phải ngồi tù.

Âm thanh ném đập trong phòng bếp vẫn không dừng lại, trái lại còn kịch liệt hơn. Phong Manh Manh biết bà nội đang làm cho cô ta xem, nhưng Phong Manh Manh vẫn không đi ra ngoài.

Phong Manh Manh là cô gái chưa từng đến phòng bếp lần nào, mẹ của cô ta và thím hai vô cùng chịu khó, việc trong nhà ngoài nhà đều không đến tay đứa bé như cô ta.

Sau khi cha mẹ cô ta gặp chuyện không may, cô ta không những phải làm việc nhà mà còn phải làm việc đồng áng nữa. Cuộc sống tốt đẹp trước kia cứ như là giấc mộng của cô ta thôi.

Nghĩ đến thím hai, cô ta nhớ đến một người phụ nữ xinh đẹp yên tĩnh, thím ấy ôm em họ ăn mặc giống như một tiểu công chúa đi lại trên đường, trong tay cô em họ kia còn cầm một con búp bê xinh đẹp mà cả đời này cô ta chưa từng nhìn thấy.

Phong Manh Manh tránh trong góc khuất, lén nhìn theo thím hai và em họ thật lâu, thật lâu.

Phong Manh Manh bỗng nhiên nhớ đến trước kia, khi mà Phong Thụy và Phong Lâm vẫn còn sống, mỗi lần thím hai cô ta lên trấn trên về cũng đều sẽ cầm theo rất nhiều đồ ăn ngon, cô ta cũng sẽ được chia cho một chút.

Từng có một thời gian, người Phong Manh Manh thích nhất chính là thím hai của cô ta.

Đêm nay, Phong Manh Manh không đi ra ngoài, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Phong Manh Manh đã ra khỏi nhà.

Cô ta đeo cặp sách của mình lên lưng, cầm toàn bộ số tiền mà mình có ra khỏi nhà, cô ta đi dọc theo con đường đi đến thị trấn.

Cô ta hỏi thăm người trong thị trấn đường đến trại giam. Cô ta muốn đi tìm cha mình, cha của cô ta đúng là người tốt nhất trên đời.

Phong Manh Manh dậy từ tờ mờ sáng, khi đến thị trấn mặt trời vừa ló rạng. Cô ta hỏi người ta phương hướng trại giam, đến khoảng mười giờ, cô ta đã đứng trước cửa trại giam rồi.

Phong Liên Quốc đang mặc trang phục của trại giam làm việc trong xưởng thì nghe cảnh ngục đến thông báo là có con gái của anh ta đến thăm, Phong Liên Quốc sửng sốt một lúc lâu.

Phong Liên Quốc vào tù cũng hơn một năm nay rồi, bởi vì anh ta cố ý đả thương người khác nên bị phán ngồi tù hai năm, còn nửa năm nữa, anh ta sẽ được ra ngoài.

Nhìn thấy đứa con gái cao lên, cũng đen hơn rất nhiều, Phong Liên Quốc vô cùng kích động, mà Phong Manh Manh nhìn thấy người cha đã lâu không gặp, cũng khóc rống lên.

Sau khi khóc đã rồi, cô ta mới nói mục đích hôm nay mình đến đây.

Phong Liên Quốc nói với con gái mình: "Con cứ về học tập chăm chỉ đi, không cần phải nghĩ nhiều, còn nửa năm nữa là cha được ra tù rồi, đến lúc đó ba sẽ nuôi con đi học. Con muốn học đến bao giờ, cha sẽ cung cấp cho con đến lúc đó."

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Phong Manh Manh biết rõ chỉ có đi học mới là cách duy nhất thay đổi vận mệnh của mình, nhưng tối hôm qua cô ta nghe bà nội và chú thương lượng sẽ cho cô ta nghỉ học, để cô ta về nhà giúp đỡ việc đồng áng.Chú không phản đối, Phong Manh Manh biết cô ta không thể tiếp tục đi học được nữa. Nhưng cô ta cũng không muốn làm theo ý của bà nội và chú, cô ta hận từng người trong căn nhà này.Người cô ta hận nhất chính là chú của cô ta. Cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng người làm sai là anh ta, sao anh ta lại không bị sao cả, còn mẹ cô ta lại bị phán tử hình, cha của cô ta ngồi phải ngồi tù.Âm thanh ném đập trong phòng bếp vẫn không dừng lại, trái lại còn kịch liệt hơn. Phong Manh Manh biết bà nội đang làm cho cô ta xem, nhưng Phong Manh Manh vẫn không đi ra ngoài.Phong Manh Manh là cô gái chưa từng đến phòng bếp lần nào, mẹ của cô ta và thím hai vô cùng chịu khó, việc trong nhà ngoài nhà đều không đến tay đứa bé như cô ta.Sau khi cha mẹ cô ta gặp chuyện không may, cô ta không những phải làm việc nhà mà còn phải làm việc đồng áng nữa. Cuộc sống tốt đẹp trước kia cứ như là giấc mộng của cô ta thôi.Nghĩ đến thím hai, cô ta nhớ đến một người phụ nữ xinh đẹp yên tĩnh, thím ấy ôm em họ ăn mặc giống như một tiểu công chúa đi lại trên đường, trong tay cô em họ kia còn cầm một con búp bê xinh đẹp mà cả đời này cô ta chưa từng nhìn thấy.Phong Manh Manh tránh trong góc khuất, lén nhìn theo thím hai và em họ thật lâu, thật lâu.Phong Manh Manh bỗng nhiên nhớ đến trước kia, khi mà Phong Thụy và Phong Lâm vẫn còn sống, mỗi lần thím hai cô ta lên trấn trên về cũng đều sẽ cầm theo rất nhiều đồ ăn ngon, cô ta cũng sẽ được chia cho một chút.Từng có một thời gian, người Phong Manh Manh thích nhất chính là thím hai của cô ta.Đêm nay, Phong Manh Manh không đi ra ngoài, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Phong Manh Manh đã ra khỏi nhà.Cô ta đeo cặp sách của mình lên lưng, cầm toàn bộ số tiền mà mình có ra khỏi nhà, cô ta đi dọc theo con đường đi đến thị trấn.Cô ta hỏi thăm người trong thị trấn đường đến trại giam. Cô ta muốn đi tìm cha mình, cha của cô ta đúng là người tốt nhất trên đời.Phong Manh Manh dậy từ tờ mờ sáng, khi đến thị trấn mặt trời vừa ló rạng. Cô ta hỏi người ta phương hướng trại giam, đến khoảng mười giờ, cô ta đã đứng trước cửa trại giam rồi.Phong Liên Quốc đang mặc trang phục của trại giam làm việc trong xưởng thì nghe cảnh ngục đến thông báo là có con gái của anh ta đến thăm, Phong Liên Quốc sửng sốt một lúc lâu.Phong Liên Quốc vào tù cũng hơn một năm nay rồi, bởi vì anh ta cố ý đả thương người khác nên bị phán ngồi tù hai năm, còn nửa năm nữa, anh ta sẽ được ra ngoài.Nhìn thấy đứa con gái cao lên, cũng đen hơn rất nhiều, Phong Liên Quốc vô cùng kích động, mà Phong Manh Manh nhìn thấy người cha đã lâu không gặp, cũng khóc rống lên.Sau khi khóc đã rồi, cô ta mới nói mục đích hôm nay mình đến đây.Phong Liên Quốc nói với con gái mình: "Con cứ về học tập chăm chỉ đi, không cần phải nghĩ nhiều, còn nửa năm nữa là cha được ra tù rồi, đến lúc đó ba sẽ nuôi con đi học. Con muốn học đến bao giờ, cha sẽ cung cấp cho con đến lúc đó."

Chương 596: Chương 596