*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 602: Chương 602

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Hai đứa con trai mà anh ta và Trương Hội Trân sinh ra kia cũng là sói mắt trắng, uổng công trước đây anh ta đối xử tốt với chúng như thế.Khi anh ta bị liệt, không thể động đậy được nữa, hai đứa con trai kia thậm chí còn không thèm nhìn anh ta một cái nào cả.Chúng chưa học hết cấp hai đã ra ngoài làm thuê, nhiều năm vậy rồi cũng chưa về lần nào cả.Vì anh ta nên bà Phong cố gắng sống đến tám mươi tuổi, đến c.h.ế.t mà vẫn lo lắng cho anh ta.Bà Phong c.h.ế.t đi khiến cho Phong Liên Thành tỉnh táo lại, anh ta không còn buồn bực không vui nữa, dù chân không thể động đậy, anh ta cũng vẫn có thể dựa vào đôi tay để kiếm sống mà.Anh ta dựa vào nghề mộc để nuôi sống chính mình.Đối với gia đình của vợ cũ, ngẫu nhiên cũng sẽ có người nhắc đến trước mặt anh ta. Phong Liên Thành đã biết nhà họ phát tài từ lâu rồi.Anh vợ và chị dâu cũ của anh ta bắt đầu kinh doanh, chỉ vài năm ngắn ngủi đã bắt đầu tích lũy được số của cải kinh người, xây mấy căn biệt thự lớn trên trấn trên, nghe nói còn xây thêm một đống nhà để cho thuê nữa, tiền thuê mỗi tháng cũng đủ để trang trải cuộc sống của cả gia đình.Mà Lạc Tân Vũ - người từng bị anh ta nắm trong lòng bàn tay khi đó, sau khi chồng của cô ta đòi ly hôn thì bị dọa mất mật, từ đó về sau đã thành thành thật thật hết lòng lo cho chồng con.Chức vị của chồng cô ta cũng thăng lên từng bậc một, nghe nói bây giờ đã là quan lớn rồi.Mà vợ cũ của anh ta thì sao, năm thứ hai sau khi ly hôn với anh ta, cô tái giá gả cho một người thương nhân giàu có đến từ Hương Giang, trở thành phu nhân nhà giàu. Nhưng mà cô cũng không từ bỏ sự nghiệp của chính mình.Cửa hàng tinh phẩm của cô trở thành một chuỗi thương hiệu hàng đầu, về sau còn tự thành lập nhà xưởng của mình nữa.Cô mời rất nhiều sinh viên đến làm nhà thiết kế, số tiền cô thu được trong một năm từ phí nhượng quyền và phí vận chuyển là số tiền mà cả đời này anh ta cũng chưa từng được nhìn thấy.Mà đứa con gái Tiểu Bách Tuế của anh ta, khi vừa lên tiểu học đã đổi thành họ Lạc, tên là Lạc Tuế Tuế. Con bé kế thừa công ty của vợ cũ Lạc Thanh Nhàn của anh ta, trở thành bà chủ lớn.Trước đây, sau khi bà Phong biết được tin tức này còn muốn đến tìm Lạc Tuế Tuế quậy ầm ĩ, bị Lạc Tuế Tuế báo cảnh sát bắt giam vài ngày.Con bé cũng là sói mắt trắng, nói thế nào anh ta cũng là cha ruột của con bé, cuộc sống của anh ta ngày nào cũng khó khăn khốn khổ thế này mà con bé không biết hiếu kính anh ta một chút ư?Anh ta cũng đâu có cần nhiều, chỉ cần bằng một đầu ngón tay của con bé thôi cũng đủ để anh ta ăn uống rồi cơ mà.Nhưng mà con bé nói thế nào ấy nhỉ? Con bé nói đúng là anh ta có công ơn sinh thành đối với con bé, nhưng cái công ơn sinh này đó đã chấm hết từ khi anh ta trơ mắt nhìn Trương Hội Trân hại c.h.ế.t con bé rồi, con bé không nợ nần gì anh ta cả.Nghe xem, đây là lời mà con người nói ư?Phong Liên Thành chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tồi tệ.

Hai đứa con trai mà anh ta và Trương Hội Trân sinh ra kia cũng là sói mắt trắng, uổng công trước đây anh ta đối xử tốt với chúng như thế.

Khi anh ta bị liệt, không thể động đậy được nữa, hai đứa con trai kia thậm chí còn không thèm nhìn anh ta một cái nào cả.

Chúng chưa học hết cấp hai đã ra ngoài làm thuê, nhiều năm vậy rồi cũng chưa về lần nào cả.

Vì anh ta nên bà Phong cố gắng sống đến tám mươi tuổi, đến c.h.ế.t mà vẫn lo lắng cho anh ta.

Bà Phong c.h.ế.t đi khiến cho Phong Liên Thành tỉnh táo lại, anh ta không còn buồn bực không vui nữa, dù chân không thể động đậy, anh ta cũng vẫn có thể dựa vào đôi tay để kiếm sống mà.

Anh ta dựa vào nghề mộc để nuôi sống chính mình.

Đối với gia đình của vợ cũ, ngẫu nhiên cũng sẽ có người nhắc đến trước mặt anh ta. Phong Liên Thành đã biết nhà họ phát tài từ lâu rồi.

Anh vợ và chị dâu cũ của anh ta bắt đầu kinh doanh, chỉ vài năm ngắn ngủi đã bắt đầu tích lũy được số của cải kinh người, xây mấy căn biệt thự lớn trên trấn trên, nghe nói còn xây thêm một đống nhà để cho thuê nữa, tiền thuê mỗi tháng cũng đủ để trang trải cuộc sống của cả gia đình.

Mà Lạc Tân Vũ - người từng bị anh ta nắm trong lòng bàn tay khi đó, sau khi chồng của cô ta đòi ly hôn thì bị dọa mất mật, từ đó về sau đã thành thành thật thật hết lòng lo cho chồng con.

Chức vị của chồng cô ta cũng thăng lên từng bậc một, nghe nói bây giờ đã là quan lớn rồi.

Mà vợ cũ của anh ta thì sao, năm thứ hai sau khi ly hôn với anh ta, cô tái giá gả cho một người thương nhân giàu có đến từ Hương Giang, trở thành phu nhân nhà giàu. Nhưng mà cô cũng không từ bỏ sự nghiệp của chính mình.

Cửa hàng tinh phẩm của cô trở thành một chuỗi thương hiệu hàng đầu, về sau còn tự thành lập nhà xưởng của mình nữa.

Cô mời rất nhiều sinh viên đến làm nhà thiết kế, số tiền cô thu được trong một năm từ phí nhượng quyền và phí vận chuyển là số tiền mà cả đời này anh ta cũng chưa từng được nhìn thấy.

Mà đứa con gái Tiểu Bách Tuế của anh ta, khi vừa lên tiểu học đã đổi thành họ Lạc, tên là Lạc Tuế Tuế. Con bé kế thừa công ty của vợ cũ Lạc Thanh Nhàn của anh ta, trở thành bà chủ lớn.

Trước đây, sau khi bà Phong biết được tin tức này còn muốn đến tìm Lạc Tuế Tuế quậy ầm ĩ, bị Lạc Tuế Tuế báo cảnh sát bắt giam vài ngày.

Con bé cũng là sói mắt trắng, nói thế nào anh ta cũng là cha ruột của con bé, cuộc sống của anh ta ngày nào cũng khó khăn khốn khổ thế này mà con bé không biết hiếu kính anh ta một chút ư?

Anh ta cũng đâu có cần nhiều, chỉ cần bằng một đầu ngón tay của con bé thôi cũng đủ để anh ta ăn uống rồi cơ mà.

Nhưng mà con bé nói thế nào ấy nhỉ? Con bé nói đúng là anh ta có công ơn sinh thành đối với con bé, nhưng cái công ơn sinh này đó đã chấm hết từ khi anh ta trơ mắt nhìn Trương Hội Trân hại c.h.ế.t con bé rồi, con bé không nợ nần gì anh ta cả.

Nghe xem, đây là lời mà con người nói ư?

Phong Liên Thành chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tồi tệ.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Hai đứa con trai mà anh ta và Trương Hội Trân sinh ra kia cũng là sói mắt trắng, uổng công trước đây anh ta đối xử tốt với chúng như thế.Khi anh ta bị liệt, không thể động đậy được nữa, hai đứa con trai kia thậm chí còn không thèm nhìn anh ta một cái nào cả.Chúng chưa học hết cấp hai đã ra ngoài làm thuê, nhiều năm vậy rồi cũng chưa về lần nào cả.Vì anh ta nên bà Phong cố gắng sống đến tám mươi tuổi, đến c.h.ế.t mà vẫn lo lắng cho anh ta.Bà Phong c.h.ế.t đi khiến cho Phong Liên Thành tỉnh táo lại, anh ta không còn buồn bực không vui nữa, dù chân không thể động đậy, anh ta cũng vẫn có thể dựa vào đôi tay để kiếm sống mà.Anh ta dựa vào nghề mộc để nuôi sống chính mình.Đối với gia đình của vợ cũ, ngẫu nhiên cũng sẽ có người nhắc đến trước mặt anh ta. Phong Liên Thành đã biết nhà họ phát tài từ lâu rồi.Anh vợ và chị dâu cũ của anh ta bắt đầu kinh doanh, chỉ vài năm ngắn ngủi đã bắt đầu tích lũy được số của cải kinh người, xây mấy căn biệt thự lớn trên trấn trên, nghe nói còn xây thêm một đống nhà để cho thuê nữa, tiền thuê mỗi tháng cũng đủ để trang trải cuộc sống của cả gia đình.Mà Lạc Tân Vũ - người từng bị anh ta nắm trong lòng bàn tay khi đó, sau khi chồng của cô ta đòi ly hôn thì bị dọa mất mật, từ đó về sau đã thành thành thật thật hết lòng lo cho chồng con.Chức vị của chồng cô ta cũng thăng lên từng bậc một, nghe nói bây giờ đã là quan lớn rồi.Mà vợ cũ của anh ta thì sao, năm thứ hai sau khi ly hôn với anh ta, cô tái giá gả cho một người thương nhân giàu có đến từ Hương Giang, trở thành phu nhân nhà giàu. Nhưng mà cô cũng không từ bỏ sự nghiệp của chính mình.Cửa hàng tinh phẩm của cô trở thành một chuỗi thương hiệu hàng đầu, về sau còn tự thành lập nhà xưởng của mình nữa.Cô mời rất nhiều sinh viên đến làm nhà thiết kế, số tiền cô thu được trong một năm từ phí nhượng quyền và phí vận chuyển là số tiền mà cả đời này anh ta cũng chưa từng được nhìn thấy.Mà đứa con gái Tiểu Bách Tuế của anh ta, khi vừa lên tiểu học đã đổi thành họ Lạc, tên là Lạc Tuế Tuế. Con bé kế thừa công ty của vợ cũ Lạc Thanh Nhàn của anh ta, trở thành bà chủ lớn.Trước đây, sau khi bà Phong biết được tin tức này còn muốn đến tìm Lạc Tuế Tuế quậy ầm ĩ, bị Lạc Tuế Tuế báo cảnh sát bắt giam vài ngày.Con bé cũng là sói mắt trắng, nói thế nào anh ta cũng là cha ruột của con bé, cuộc sống của anh ta ngày nào cũng khó khăn khốn khổ thế này mà con bé không biết hiếu kính anh ta một chút ư?Anh ta cũng đâu có cần nhiều, chỉ cần bằng một đầu ngón tay của con bé thôi cũng đủ để anh ta ăn uống rồi cơ mà.Nhưng mà con bé nói thế nào ấy nhỉ? Con bé nói đúng là anh ta có công ơn sinh thành đối với con bé, nhưng cái công ơn sinh này đó đã chấm hết từ khi anh ta trơ mắt nhìn Trương Hội Trân hại c.h.ế.t con bé rồi, con bé không nợ nần gì anh ta cả.Nghe xem, đây là lời mà con người nói ư?Phong Liên Thành chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tồi tệ.

Chương 602: Chương 602