*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 604: Chương 604

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Thanh Nhàn, em khiến anh thật sự rất thất vọng đấy. Em và anh là vợ chồng, vì sao em lại không thể rộng lượng một chút hả? Anh và Hồng Anh cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi. Em cứ quậy như thế, sao anh có thể tiếp tục làm việc ở trạm y tế được nữa hả? Mọi người sẽ nhìn anh thế nào đây?"Ngu Thanh Nhàn nhướng mày nhìn về phía người đàn ông vừa nói.Người đàn ông này chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, anh ta mặc một bộ tây trang màu xám, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi trắng. Ngoài ra, bên ngoài áo tây trang còn khoác thêm một chiếc áo bành tô màu xanh biếc của quân đội nữa.Bây giờ anh ta đang rất tức giận, cầm thắt lưng đi tới đi lui, đế giày da đập xuống sàn nhà vang lên từng tiếng rầm rầm.Ngu Thanh Nhàn cụp mắt tiêu hóa trí nhớ của nguyên thân.Bây giờ là năm 1962, nguyên thân tên là Lương Thanh Nhàn, là một thành viên bình thường của quân đoàn xây dựng Đông Bắc, năm nay hai mươi lăm tuổi.Mà người trước mặt này là chồng của Lương Thanh Nhàn, là bác sĩ đến hỗ trợ, chi viện cho biên cương - Cố Hạo Lâm."Anh đã nói với em rồi, rốt cuộc là em nghĩ cái gì thế hả? Trước không nói đến Lương Hồng Ngọc là đồng nghiệp của anh, cô ấy cũng là chị họ của em cơ mà, chính cô ấy cũng đã có vị hôn phu rồi đấy thôi. Em chẳng lẽ không có chút tín nhiệm nào với bọn anh à?”“Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, anh còn không biết được hóa ra suy nghĩ của em lại xấu xa đến mức đó đâu." Cố Hạo Lâm nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt vô cùng thất vọng.Nếu nguyên thân bị Cố Hạo Lâm nhìn bằng ánh mắt này thì chắc chắn là cô ấy sẽ vô cùng sợ hãi, sợ Cố Hạo Lâm thất vọng nên sẽ cúi đầu nhận lỗi về mình.Cô ấy nhượng bộ từng bước một, nên nhân phẩm của cô ấy bị anh ta chà đáp không còn chút gì cả, cuối cùng nguyên thân trở thành chất xúc tác cho tình yêu của anh ta, trở thành vật hi sinh trên con đường theo đuổi tình yêu của anh ta.Người anh ta theo đuổi không phải ai xa lạ, chính là Hồng Ngọc trong miệng anh ta, chị gái họ của nguyên thân."Tôi xấu xa?" Ngu Thanh Nhàn nhìn anh ta cười lạnh: "Vậy anh phải hỏi những người hôm nay ở trạm y tế rồi, anh hỏi họ xem, rốt cuộc các người xấu xa hay tôi xấu xa? Cô ta không đứng vững thì anh đỡ cũng được thôi, nhưng anh thì sao, anh trực tiếp ôm cô ta vào lòng. Nếu tôi không đến, hai người còn muốn ôm nhau bao lâu nữa?""Cái gì là tin tưởng? Chẳng lẽ tin tưởng là một ngày nào đó các người lên giường với nhau rồi, bị tôi bắt được, tôi còn phải tự mình tìm lý do cho các người, là các người chỉ đang trải chiếu thôi ư?"Từ năm 1958 trở đi, rất nhiều chiến sĩ và thanh niên chi viện cho biên cương dũng mãnh tiến vào vùng đất hoang phương Bắc, thành lập một binh đoàn ở vùng đất hoang phương Bắc này.Mọi người dồn hết nhiệt huyết của mình vào địa phương này, nên số người càng ngày càng nhiều lên, mà nhân tài về khoa học kĩ thuật lại khan hiếm.Trong đó có cả khám chữa bệnh và chăm sóc y tế.Lương Hồng Ngọc là một trong số ít những cô gái trong đây được học hết cấp hai, vì khi còn ở trường cô ta có biểu hiện xuất sắc nên được đưa đến trường hộ sĩ bồi dưỡng một năm.

"Thanh Nhàn, em khiến anh thật sự rất thất vọng đấy. Em và anh là vợ chồng, vì sao em lại không thể rộng lượng một chút hả? Anh và Hồng Anh cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi. Em cứ quậy như thế, sao anh có thể tiếp tục làm việc ở trạm y tế được nữa hả? Mọi người sẽ nhìn anh thế nào đây?"

Ngu Thanh Nhàn nhướng mày nhìn về phía người đàn ông vừa nói.

Người đàn ông này chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, anh ta mặc một bộ tây trang màu xám, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi trắng. Ngoài ra, bên ngoài áo tây trang còn khoác thêm một chiếc áo bành tô màu xanh biếc của quân đội nữa.

Bây giờ anh ta đang rất tức giận, cầm thắt lưng đi tới đi lui, đế giày da đập xuống sàn nhà vang lên từng tiếng rầm rầm.

Ngu Thanh Nhàn cụp mắt tiêu hóa trí nhớ của nguyên thân.

Bây giờ là năm 1962, nguyên thân tên là Lương Thanh Nhàn, là một thành viên bình thường của quân đoàn xây dựng Đông Bắc, năm nay hai mươi lăm tuổi.

Mà người trước mặt này là chồng của Lương Thanh Nhàn, là bác sĩ đến hỗ trợ, chi viện cho biên cương - Cố Hạo Lâm.

"Anh đã nói với em rồi, rốt cuộc là em nghĩ cái gì thế hả? Trước không nói đến Lương Hồng Ngọc là đồng nghiệp của anh, cô ấy cũng là chị họ của em cơ mà, chính cô ấy cũng đã có vị hôn phu rồi đấy thôi. Em chẳng lẽ không có chút tín nhiệm nào với bọn anh à?”

“Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, anh còn không biết được hóa ra suy nghĩ của em lại xấu xa đến mức đó đâu." Cố Hạo Lâm nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt vô cùng thất vọng.

Nếu nguyên thân bị Cố Hạo Lâm nhìn bằng ánh mắt này thì chắc chắn là cô ấy sẽ vô cùng sợ hãi, sợ Cố Hạo Lâm thất vọng nên sẽ cúi đầu nhận lỗi về mình.

Cô ấy nhượng bộ từng bước một, nên nhân phẩm của cô ấy bị anh ta chà đáp không còn chút gì cả, cuối cùng nguyên thân trở thành chất xúc tác cho tình yêu của anh ta, trở thành vật hi sinh trên con đường theo đuổi tình yêu của anh ta.

Người anh ta theo đuổi không phải ai xa lạ, chính là Hồng Ngọc trong miệng anh ta, chị gái họ của nguyên thân.

"Tôi xấu xa?" Ngu Thanh Nhàn nhìn anh ta cười lạnh: "Vậy anh phải hỏi những người hôm nay ở trạm y tế rồi, anh hỏi họ xem, rốt cuộc các người xấu xa hay tôi xấu xa? Cô ta không đứng vững thì anh đỡ cũng được thôi, nhưng anh thì sao, anh trực tiếp ôm cô ta vào lòng. Nếu tôi không đến, hai người còn muốn ôm nhau bao lâu nữa?"

"Cái gì là tin tưởng? Chẳng lẽ tin tưởng là một ngày nào đó các người lên giường với nhau rồi, bị tôi bắt được, tôi còn phải tự mình tìm lý do cho các người, là các người chỉ đang trải chiếu thôi ư?"

Từ năm 1958 trở đi, rất nhiều chiến sĩ và thanh niên chi viện cho biên cương dũng mãnh tiến vào vùng đất hoang phương Bắc, thành lập một binh đoàn ở vùng đất hoang phương Bắc này.

Mọi người dồn hết nhiệt huyết của mình vào địa phương này, nên số người càng ngày càng nhiều lên, mà nhân tài về khoa học kĩ thuật lại khan hiếm.

Trong đó có cả khám chữa bệnh và chăm sóc y tế.

Lương Hồng Ngọc là một trong số ít những cô gái trong đây được học hết cấp hai, vì khi còn ở trường cô ta có biểu hiện xuất sắc nên được đưa đến trường hộ sĩ bồi dưỡng một năm.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Thanh Nhàn, em khiến anh thật sự rất thất vọng đấy. Em và anh là vợ chồng, vì sao em lại không thể rộng lượng một chút hả? Anh và Hồng Anh cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi. Em cứ quậy như thế, sao anh có thể tiếp tục làm việc ở trạm y tế được nữa hả? Mọi người sẽ nhìn anh thế nào đây?"Ngu Thanh Nhàn nhướng mày nhìn về phía người đàn ông vừa nói.Người đàn ông này chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, anh ta mặc một bộ tây trang màu xám, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi trắng. Ngoài ra, bên ngoài áo tây trang còn khoác thêm một chiếc áo bành tô màu xanh biếc của quân đội nữa.Bây giờ anh ta đang rất tức giận, cầm thắt lưng đi tới đi lui, đế giày da đập xuống sàn nhà vang lên từng tiếng rầm rầm.Ngu Thanh Nhàn cụp mắt tiêu hóa trí nhớ của nguyên thân.Bây giờ là năm 1962, nguyên thân tên là Lương Thanh Nhàn, là một thành viên bình thường của quân đoàn xây dựng Đông Bắc, năm nay hai mươi lăm tuổi.Mà người trước mặt này là chồng của Lương Thanh Nhàn, là bác sĩ đến hỗ trợ, chi viện cho biên cương - Cố Hạo Lâm."Anh đã nói với em rồi, rốt cuộc là em nghĩ cái gì thế hả? Trước không nói đến Lương Hồng Ngọc là đồng nghiệp của anh, cô ấy cũng là chị họ của em cơ mà, chính cô ấy cũng đã có vị hôn phu rồi đấy thôi. Em chẳng lẽ không có chút tín nhiệm nào với bọn anh à?”“Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, anh còn không biết được hóa ra suy nghĩ của em lại xấu xa đến mức đó đâu." Cố Hạo Lâm nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt vô cùng thất vọng.Nếu nguyên thân bị Cố Hạo Lâm nhìn bằng ánh mắt này thì chắc chắn là cô ấy sẽ vô cùng sợ hãi, sợ Cố Hạo Lâm thất vọng nên sẽ cúi đầu nhận lỗi về mình.Cô ấy nhượng bộ từng bước một, nên nhân phẩm của cô ấy bị anh ta chà đáp không còn chút gì cả, cuối cùng nguyên thân trở thành chất xúc tác cho tình yêu của anh ta, trở thành vật hi sinh trên con đường theo đuổi tình yêu của anh ta.Người anh ta theo đuổi không phải ai xa lạ, chính là Hồng Ngọc trong miệng anh ta, chị gái họ của nguyên thân."Tôi xấu xa?" Ngu Thanh Nhàn nhìn anh ta cười lạnh: "Vậy anh phải hỏi những người hôm nay ở trạm y tế rồi, anh hỏi họ xem, rốt cuộc các người xấu xa hay tôi xấu xa? Cô ta không đứng vững thì anh đỡ cũng được thôi, nhưng anh thì sao, anh trực tiếp ôm cô ta vào lòng. Nếu tôi không đến, hai người còn muốn ôm nhau bao lâu nữa?""Cái gì là tin tưởng? Chẳng lẽ tin tưởng là một ngày nào đó các người lên giường với nhau rồi, bị tôi bắt được, tôi còn phải tự mình tìm lý do cho các người, là các người chỉ đang trải chiếu thôi ư?"Từ năm 1958 trở đi, rất nhiều chiến sĩ và thanh niên chi viện cho biên cương dũng mãnh tiến vào vùng đất hoang phương Bắc, thành lập một binh đoàn ở vùng đất hoang phương Bắc này.Mọi người dồn hết nhiệt huyết của mình vào địa phương này, nên số người càng ngày càng nhiều lên, mà nhân tài về khoa học kĩ thuật lại khan hiếm.Trong đó có cả khám chữa bệnh và chăm sóc y tế.Lương Hồng Ngọc là một trong số ít những cô gái trong đây được học hết cấp hai, vì khi còn ở trường cô ta có biểu hiện xuất sắc nên được đưa đến trường hộ sĩ bồi dưỡng một năm.

Chương 604: Chương 604