*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 637: Chương 637
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Thôn trưởng của Hạ Lâm Truân gọi người ta mang bàn ghế đến sân của nhà họ Chu, hai gia đình ngồi lên đó, nói chuyện cách một cái bàn.Ánh mắt của thôn trưởng của Hạ Lâm Truân dừng lại một lúc lâu trên người Chu Vĩnh Tân và Lương Thanh Cúc, cuối cùng nói với Lương Đức Lợi và Lương Đức Lâm đang ngồi:"Hai anh, hôm nay đúng thật là Vĩnh Tân có sai, nhưng mấy người làm thế thì cũng quá đáng quá."Lương Đức Lợi vô cùng kinh ngạc:"Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Không ngờ con gái nhà tôi bị đánh, mà còn không được phép đánh trả lại cơ à, đánh trả lại thành chúng tôi quá đáng?”“Chuyện này ngạc nhiên thật đấy, không ngờ Hạ Lâm Truân các người lại có quy định thế này. Nếu thế sao các người không nói sớm một chút, nếu nói sớm, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho gái mình đến Truân các người đâu.”Ánh mắt của thôn trưởng của Hạ Lâm Truân trầm xuống: "Lương Đức Lợi, chúng ta đã quen biết nhiều năm, ông biết thừa ý của tôi không phải như thế?""Vậy ông có ý gì? Chu Nhị Khâm, ông đúng là bị lệch m.ô.n.g mà. Ông cũng đừng nói mấy cái đạo lý lớn với tôi, tôi không muốn nghe, tôi chỉ biết con gái tôi bị người ta đánh, tôi chỉ muốn con gái tôi đánh trả thôi. Nếu không hôm nay cho dù tôi có vào quan tài rồi, thì tôi cũng bị tức đến xác c.h.ế.t vùng dậy.""Cho dù chuyện hôm nay xong ở đây, nhưng con gái nhà họ Lương chúng tôi sẽ không tiếp tục sống cùng thằng nhóc nhà họ Chu nữa. Con gái mà nhà họ Lương chúng tôi vất vả lắm mới nuôi lớn, không phải là để cho các người hành hạ.""Dù sao thì hai người họ cũng chưa đăng ký, hôm nay con gái tôi sẽ về nhà. Tứ Bang, cháu về nhà kéo xe đẩy đến đây, lúc chị cả cháu kết hôn, chú cho nó không ít vật dụng gia đình, bây giờ chị cả cháu không sống cùng thẳng súc sinh nhà họ Chu nữa, tất nhiên cũng phải mang mấy thứ này về.""Ông đây lấy về làm củi đốt, cũng không thể để cho thằng súc sinh kia chiếm hời."Lương Tứ Bang vốn đang lo mình đến vô ích, nay nghe thế, anh ta vui vẻ đồng ý. Anh ta rủ Lương Tam Bang vội vàng chạy về nhà.Bà Chu vốn đang mỏi mắt mong chờ trưởng thôn sẽ lấy lại công đạo cho nhà bà ta, nghe thấy thế thì trợn tròn mắt: "Không được, không được, vợ chồng cãi nhau đánh nhau là chuyện bình thường thôi mà, sao lại đi đến nông nỗi phải tách ra thế này?"Ở thời đại này, nếu muốn đăng ký kết hôn thì phải đi tít lên thị trấn mới làm được, mà thị trấn cách chỗ này phải đến tám mươi dặm cứ đâu ít, cả đi cả về cũng mất cả ngày trời rồi.Hơn nữa, cái giấy chứng nhận kết hôn này cũng không thông dụng giống đời sau, chỉ cần làm hôn lễ thôi mà đã coi như kết hôn rồi.Tần Sơn Hoa xoa xoa mu bàn tay bị thương của mình, cười lạnh nói:"Sao lại không? Cuộc sống của con gái tôi ở nhà bà thế nào thì bà tự biết rõ, tôi không nói thẳng ra là đã giữ mặt mũi cho bà rồi đấy. Hoàng Tiểu Đào, nếu bà đã coi thường con gái nhà tôi như thế, chúng tôi sẽ dẫn nó về, đừng có làm như nó thèm nhà bà lắm ấy."Vốn mục đích ban đầu của Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa là dạy dỗ Chu Vĩnh Tân một chút, để sau này anh ta không dám ra tay với Lương Thanh Cúc nữa, nhưng khi nhìn thấy Chu Tiểu Ngọc bị bà Chu bắt đi rửa bát, mục đích của hai người họ đã thay đổi.
Thôn trưởng của Hạ Lâm Truân gọi người ta mang bàn ghế đến sân của nhà họ Chu, hai gia đình ngồi lên đó, nói chuyện cách một cái bàn.
Ánh mắt của thôn trưởng của Hạ Lâm Truân dừng lại một lúc lâu trên người Chu Vĩnh Tân và Lương Thanh Cúc, cuối cùng nói với Lương Đức Lợi và Lương Đức Lâm đang ngồi:
"Hai anh, hôm nay đúng thật là Vĩnh Tân có sai, nhưng mấy người làm thế thì cũng quá đáng quá."
Lương Đức Lợi vô cùng kinh ngạc:
"Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Không ngờ con gái nhà tôi bị đánh, mà còn không được phép đánh trả lại cơ à, đánh trả lại thành chúng tôi quá đáng?”
“Chuyện này ngạc nhiên thật đấy, không ngờ Hạ Lâm Truân các người lại có quy định thế này. Nếu thế sao các người không nói sớm một chút, nếu nói sớm, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho gái mình đến Truân các người đâu.”
Ánh mắt của thôn trưởng của Hạ Lâm Truân trầm xuống: "Lương Đức Lợi, chúng ta đã quen biết nhiều năm, ông biết thừa ý của tôi không phải như thế?"
"Vậy ông có ý gì? Chu Nhị Khâm, ông đúng là bị lệch m.ô.n.g mà. Ông cũng đừng nói mấy cái đạo lý lớn với tôi, tôi không muốn nghe, tôi chỉ biết con gái tôi bị người ta đánh, tôi chỉ muốn con gái tôi đánh trả thôi. Nếu không hôm nay cho dù tôi có vào quan tài rồi, thì tôi cũng bị tức đến xác c.h.ế.t vùng dậy."
"Cho dù chuyện hôm nay xong ở đây, nhưng con gái nhà họ Lương chúng tôi sẽ không tiếp tục sống cùng thằng nhóc nhà họ Chu nữa. Con gái mà nhà họ Lương chúng tôi vất vả lắm mới nuôi lớn, không phải là để cho các người hành hạ."
"Dù sao thì hai người họ cũng chưa đăng ký, hôm nay con gái tôi sẽ về nhà. Tứ Bang, cháu về nhà kéo xe đẩy đến đây, lúc chị cả cháu kết hôn, chú cho nó không ít vật dụng gia đình, bây giờ chị cả cháu không sống cùng thẳng súc sinh nhà họ Chu nữa, tất nhiên cũng phải mang mấy thứ này về."
"Ông đây lấy về làm củi đốt, cũng không thể để cho thằng súc sinh kia chiếm hời."
Lương Tứ Bang vốn đang lo mình đến vô ích, nay nghe thế, anh ta vui vẻ đồng ý. Anh ta rủ Lương Tam Bang vội vàng chạy về nhà.
Bà Chu vốn đang mỏi mắt mong chờ trưởng thôn sẽ lấy lại công đạo cho nhà bà ta, nghe thấy thế thì trợn tròn mắt: "Không được, không được, vợ chồng cãi nhau đánh nhau là chuyện bình thường thôi mà, sao lại đi đến nông nỗi phải tách ra thế này?"
Ở thời đại này, nếu muốn đăng ký kết hôn thì phải đi tít lên thị trấn mới làm được, mà thị trấn cách chỗ này phải đến tám mươi dặm cứ đâu ít, cả đi cả về cũng mất cả ngày trời rồi.
Hơn nữa, cái giấy chứng nhận kết hôn này cũng không thông dụng giống đời sau, chỉ cần làm hôn lễ thôi mà đã coi như kết hôn rồi.
Tần Sơn Hoa xoa xoa mu bàn tay bị thương của mình, cười lạnh nói:
"Sao lại không? Cuộc sống của con gái tôi ở nhà bà thế nào thì bà tự biết rõ, tôi không nói thẳng ra là đã giữ mặt mũi cho bà rồi đấy. Hoàng Tiểu Đào, nếu bà đã coi thường con gái nhà tôi như thế, chúng tôi sẽ dẫn nó về, đừng có làm như nó thèm nhà bà lắm ấy."
Vốn mục đích ban đầu của Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa là dạy dỗ Chu Vĩnh Tân một chút, để sau này anh ta không dám ra tay với Lương Thanh Cúc nữa, nhưng khi nhìn thấy Chu Tiểu Ngọc bị bà Chu bắt đi rửa bát, mục đích của hai người họ đã thay đổi.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Thôn trưởng của Hạ Lâm Truân gọi người ta mang bàn ghế đến sân của nhà họ Chu, hai gia đình ngồi lên đó, nói chuyện cách một cái bàn.Ánh mắt của thôn trưởng của Hạ Lâm Truân dừng lại một lúc lâu trên người Chu Vĩnh Tân và Lương Thanh Cúc, cuối cùng nói với Lương Đức Lợi và Lương Đức Lâm đang ngồi:"Hai anh, hôm nay đúng thật là Vĩnh Tân có sai, nhưng mấy người làm thế thì cũng quá đáng quá."Lương Đức Lợi vô cùng kinh ngạc:"Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Không ngờ con gái nhà tôi bị đánh, mà còn không được phép đánh trả lại cơ à, đánh trả lại thành chúng tôi quá đáng?”“Chuyện này ngạc nhiên thật đấy, không ngờ Hạ Lâm Truân các người lại có quy định thế này. Nếu thế sao các người không nói sớm một chút, nếu nói sớm, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho gái mình đến Truân các người đâu.”Ánh mắt của thôn trưởng của Hạ Lâm Truân trầm xuống: "Lương Đức Lợi, chúng ta đã quen biết nhiều năm, ông biết thừa ý của tôi không phải như thế?""Vậy ông có ý gì? Chu Nhị Khâm, ông đúng là bị lệch m.ô.n.g mà. Ông cũng đừng nói mấy cái đạo lý lớn với tôi, tôi không muốn nghe, tôi chỉ biết con gái tôi bị người ta đánh, tôi chỉ muốn con gái tôi đánh trả thôi. Nếu không hôm nay cho dù tôi có vào quan tài rồi, thì tôi cũng bị tức đến xác c.h.ế.t vùng dậy.""Cho dù chuyện hôm nay xong ở đây, nhưng con gái nhà họ Lương chúng tôi sẽ không tiếp tục sống cùng thằng nhóc nhà họ Chu nữa. Con gái mà nhà họ Lương chúng tôi vất vả lắm mới nuôi lớn, không phải là để cho các người hành hạ.""Dù sao thì hai người họ cũng chưa đăng ký, hôm nay con gái tôi sẽ về nhà. Tứ Bang, cháu về nhà kéo xe đẩy đến đây, lúc chị cả cháu kết hôn, chú cho nó không ít vật dụng gia đình, bây giờ chị cả cháu không sống cùng thẳng súc sinh nhà họ Chu nữa, tất nhiên cũng phải mang mấy thứ này về.""Ông đây lấy về làm củi đốt, cũng không thể để cho thằng súc sinh kia chiếm hời."Lương Tứ Bang vốn đang lo mình đến vô ích, nay nghe thế, anh ta vui vẻ đồng ý. Anh ta rủ Lương Tam Bang vội vàng chạy về nhà.Bà Chu vốn đang mỏi mắt mong chờ trưởng thôn sẽ lấy lại công đạo cho nhà bà ta, nghe thấy thế thì trợn tròn mắt: "Không được, không được, vợ chồng cãi nhau đánh nhau là chuyện bình thường thôi mà, sao lại đi đến nông nỗi phải tách ra thế này?"Ở thời đại này, nếu muốn đăng ký kết hôn thì phải đi tít lên thị trấn mới làm được, mà thị trấn cách chỗ này phải đến tám mươi dặm cứ đâu ít, cả đi cả về cũng mất cả ngày trời rồi.Hơn nữa, cái giấy chứng nhận kết hôn này cũng không thông dụng giống đời sau, chỉ cần làm hôn lễ thôi mà đã coi như kết hôn rồi.Tần Sơn Hoa xoa xoa mu bàn tay bị thương của mình, cười lạnh nói:"Sao lại không? Cuộc sống của con gái tôi ở nhà bà thế nào thì bà tự biết rõ, tôi không nói thẳng ra là đã giữ mặt mũi cho bà rồi đấy. Hoàng Tiểu Đào, nếu bà đã coi thường con gái nhà tôi như thế, chúng tôi sẽ dẫn nó về, đừng có làm như nó thèm nhà bà lắm ấy."Vốn mục đích ban đầu của Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa là dạy dỗ Chu Vĩnh Tân một chút, để sau này anh ta không dám ra tay với Lương Thanh Cúc nữa, nhưng khi nhìn thấy Chu Tiểu Ngọc bị bà Chu bắt đi rửa bát, mục đích của hai người họ đã thay đổi.