*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 640: Chương 640
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tần Sơn Hoa ra sau vườn bắt một con gà trống ra thịt.Con gà trống này đã nuôi được hai năm rồi, bình thường Tần Sơn vẫn luôn coi nó như bảo bối, trước khi Cố Hạo Lâm từng ám chỉ vài lần là thèm thịt gà, Tần Sơn Hoa cũng chưa có ý định thịt nó.Lương Thanh Cúc cũng đến phòng bếp giúp đỡ.Tần Sơn Hoa cũng giống nhiều bậc cha mẹ khác, đều không biết nói lời hay, đối với việc Lương Thanh Cúc về nhà ở, bà chỉ nói đúng một câu: "Cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, cha mẹ vẫn còn có thể làm được, vẫn còn nuôi con được."Lương Thanh Cúc ngồi bên cạnh lò sưởi, đầu chôn giữa hai đầu gối khóc một trận, ban đầu vốn chỉ khóc nức nở, đến cuối cùng lại rống to lên, dường như chị ấy định khóc hết những tủi thân mà bao nhiêu năm nay phải chịu ra ngoài.Ngu Thanh Nhàn và Tần Sơn Hoa cũng không an ủi chị ấy, họ đều bận rộn làm việc của mình.Bây giờ ấy mà, có an ủi cũng vô ích thôi, cũng chẳng có tác dụng gì cả, khóc ra được là tốt, khóc xong rồi, những đau khổ trong lòng cũng hết theo, người vừa thoải mái, mà tư tưởng cũng được thông suốt.Ngu Thanh Nhàn đi hầm gà, còn Tần Sơn Hoa đi lấy đậu tương vừa thu hoạch vụ đông vừa rồi và nấm hái trên núi lúc trời thu đã được bà phơi khô.Gà trống hơi già, nên thịt vừa ít vừa dai, Ngu Thanh Nhàn bảo Lương Thanh Cúc để ý lửa, hầm gà trong hai tiếng đồng hồ, sau đó dán bánh bột ngô lên thành nồi để làm bánh áp chảo.Khi Ngu Thanh Nhàn đang hầm gà, Tần Sơn Hoa cũng không nhàn rỗi, bà đi vào vườn nhổ hai củ cải lớn về gọt vỏ rồi thái thành sợi rồi ngâm với nước muối.Vỏ củ cải gọt ra bà cũng không vứt đi mà phơi trên cải ví sắt cạnh cửa sổ bếp.Thứ này ăn sống thì không có vị gì, nhưng sau khi phơi nắng rồi, đợi đến mùa đông ngâm vào nước cho nở ra, dù hầm hay chiên thì đều ăn rất ngon.Chờ khi món gà hầm nấm của Ngu Thanh Nhàn múc ra bát, món nộm củ cải của Tần Sơn Hoa cũng đã được chế biến xong.Trong số rất nhiều món được làm từ củ cải, món nộm củ cải có thể nói là ngon nhất, củ cải đã được ngâm qua nước muối, còn được trộn với đường nên không còn chút cay, hăng nào cả, trái lại giòn giòn, ngon ngon.Nhà có nhiều người nên nếu chỉ có hai món này thì không đủ ăn. Nhưng mà những việc sau đó thì không cần Ngu Thanh Nhàn giúp đỡ nữa.Tần Sơn Hoa hầm một nồi lớn khoai, bí đỏ và cải trắng, bà không cho nhiều muối, nhưng tương lại cho không ít.Khoai tây và bí đỏ đều là lương thực chứa nhiều tinh bột, sau khi hầm xong thì nước canh đặc sệt, cải trắng ngập nước.Trước khi múc ra bát, Tần Sơn Hoa rắc lên trên một chút hành thái nhỏ, khiến cho bát canh hầm này càng thêm thơm ngon hơn.Sau khi khóc xong một trận, tâm trạng của Lương Thanh Cúc tốt lên nhiều.Chị ấy rửa mặt mũi sạch sẽ, hít sâu một hơi rồi thở ra một cách chậm rãi. Khi nghe đến tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra, chị ấy nở nụ cười.Chị ấy về nhà rồi. Mặc dù ly hôn sẽ bị người khác cười nhạo, nhưng cha mẹ chị em của chị ấy không hề để ý, lòng của chị ấy cũng sẽ thoải mái.Đồ ăn đã được ba mẹ con họ nấu xong, đang bày lên trên bàn ăn, mọi người cũng không nói chuyện nữa mà ngồi vào bàn, cầm bánh bột ngô chuẩn bị ăn cơm.
Tần Sơn Hoa ra sau vườn bắt một con gà trống ra thịt.
Con gà trống này đã nuôi được hai năm rồi, bình thường Tần Sơn vẫn luôn coi nó như bảo bối, trước khi Cố Hạo Lâm từng ám chỉ vài lần là thèm thịt gà, Tần Sơn Hoa cũng chưa có ý định thịt nó.
Lương Thanh Cúc cũng đến phòng bếp giúp đỡ.
Tần Sơn Hoa cũng giống nhiều bậc cha mẹ khác, đều không biết nói lời hay, đối với việc Lương Thanh Cúc về nhà ở, bà chỉ nói đúng một câu: "Cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, cha mẹ vẫn còn có thể làm được, vẫn còn nuôi con được."
Lương Thanh Cúc ngồi bên cạnh lò sưởi, đầu chôn giữa hai đầu gối khóc một trận, ban đầu vốn chỉ khóc nức nở, đến cuối cùng lại rống to lên, dường như chị ấy định khóc hết những tủi thân mà bao nhiêu năm nay phải chịu ra ngoài.
Ngu Thanh Nhàn và Tần Sơn Hoa cũng không an ủi chị ấy, họ đều bận rộn làm việc của mình.
Bây giờ ấy mà, có an ủi cũng vô ích thôi, cũng chẳng có tác dụng gì cả, khóc ra được là tốt, khóc xong rồi, những đau khổ trong lòng cũng hết theo, người vừa thoải mái, mà tư tưởng cũng được thông suốt.
Ngu Thanh Nhàn đi hầm gà, còn Tần Sơn Hoa đi lấy đậu tương vừa thu hoạch vụ đông vừa rồi và nấm hái trên núi lúc trời thu đã được bà phơi khô.
Gà trống hơi già, nên thịt vừa ít vừa dai, Ngu Thanh Nhàn bảo Lương Thanh Cúc để ý lửa, hầm gà trong hai tiếng đồng hồ, sau đó dán bánh bột ngô lên thành nồi để làm bánh áp chảo.
Khi Ngu Thanh Nhàn đang hầm gà, Tần Sơn Hoa cũng không nhàn rỗi, bà đi vào vườn nhổ hai củ cải lớn về gọt vỏ rồi thái thành sợi rồi ngâm với nước muối.
Vỏ củ cải gọt ra bà cũng không vứt đi mà phơi trên cải ví sắt cạnh cửa sổ bếp.
Thứ này ăn sống thì không có vị gì, nhưng sau khi phơi nắng rồi, đợi đến mùa đông ngâm vào nước cho nở ra, dù hầm hay chiên thì đều ăn rất ngon.
Chờ khi món gà hầm nấm của Ngu Thanh Nhàn múc ra bát, món nộm củ cải của Tần Sơn Hoa cũng đã được chế biến xong.
Trong số rất nhiều món được làm từ củ cải, món nộm củ cải có thể nói là ngon nhất, củ cải đã được ngâm qua nước muối, còn được trộn với đường nên không còn chút cay, hăng nào cả, trái lại giòn giòn, ngon ngon.
Nhà có nhiều người nên nếu chỉ có hai món này thì không đủ ăn. Nhưng mà những việc sau đó thì không cần Ngu Thanh Nhàn giúp đỡ nữa.
Tần Sơn Hoa hầm một nồi lớn khoai, bí đỏ và cải trắng, bà không cho nhiều muối, nhưng tương lại cho không ít.
Khoai tây và bí đỏ đều là lương thực chứa nhiều tinh bột, sau khi hầm xong thì nước canh đặc sệt, cải trắng ngập nước.
Trước khi múc ra bát, Tần Sơn Hoa rắc lên trên một chút hành thái nhỏ, khiến cho bát canh hầm này càng thêm thơm ngon hơn.
Sau khi khóc xong một trận, tâm trạng của Lương Thanh Cúc tốt lên nhiều.
Chị ấy rửa mặt mũi sạch sẽ, hít sâu một hơi rồi thở ra một cách chậm rãi. Khi nghe đến tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra, chị ấy nở nụ cười.
Chị ấy về nhà rồi. Mặc dù ly hôn sẽ bị người khác cười nhạo, nhưng cha mẹ chị em của chị ấy không hề để ý, lòng của chị ấy cũng sẽ thoải mái.
Đồ ăn đã được ba mẹ con họ nấu xong, đang bày lên trên bàn ăn, mọi người cũng không nói chuyện nữa mà ngồi vào bàn, cầm bánh bột ngô chuẩn bị ăn cơm.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tần Sơn Hoa ra sau vườn bắt một con gà trống ra thịt.Con gà trống này đã nuôi được hai năm rồi, bình thường Tần Sơn vẫn luôn coi nó như bảo bối, trước khi Cố Hạo Lâm từng ám chỉ vài lần là thèm thịt gà, Tần Sơn Hoa cũng chưa có ý định thịt nó.Lương Thanh Cúc cũng đến phòng bếp giúp đỡ.Tần Sơn Hoa cũng giống nhiều bậc cha mẹ khác, đều không biết nói lời hay, đối với việc Lương Thanh Cúc về nhà ở, bà chỉ nói đúng một câu: "Cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, cha mẹ vẫn còn có thể làm được, vẫn còn nuôi con được."Lương Thanh Cúc ngồi bên cạnh lò sưởi, đầu chôn giữa hai đầu gối khóc một trận, ban đầu vốn chỉ khóc nức nở, đến cuối cùng lại rống to lên, dường như chị ấy định khóc hết những tủi thân mà bao nhiêu năm nay phải chịu ra ngoài.Ngu Thanh Nhàn và Tần Sơn Hoa cũng không an ủi chị ấy, họ đều bận rộn làm việc của mình.Bây giờ ấy mà, có an ủi cũng vô ích thôi, cũng chẳng có tác dụng gì cả, khóc ra được là tốt, khóc xong rồi, những đau khổ trong lòng cũng hết theo, người vừa thoải mái, mà tư tưởng cũng được thông suốt.Ngu Thanh Nhàn đi hầm gà, còn Tần Sơn Hoa đi lấy đậu tương vừa thu hoạch vụ đông vừa rồi và nấm hái trên núi lúc trời thu đã được bà phơi khô.Gà trống hơi già, nên thịt vừa ít vừa dai, Ngu Thanh Nhàn bảo Lương Thanh Cúc để ý lửa, hầm gà trong hai tiếng đồng hồ, sau đó dán bánh bột ngô lên thành nồi để làm bánh áp chảo.Khi Ngu Thanh Nhàn đang hầm gà, Tần Sơn Hoa cũng không nhàn rỗi, bà đi vào vườn nhổ hai củ cải lớn về gọt vỏ rồi thái thành sợi rồi ngâm với nước muối.Vỏ củ cải gọt ra bà cũng không vứt đi mà phơi trên cải ví sắt cạnh cửa sổ bếp.Thứ này ăn sống thì không có vị gì, nhưng sau khi phơi nắng rồi, đợi đến mùa đông ngâm vào nước cho nở ra, dù hầm hay chiên thì đều ăn rất ngon.Chờ khi món gà hầm nấm của Ngu Thanh Nhàn múc ra bát, món nộm củ cải của Tần Sơn Hoa cũng đã được chế biến xong.Trong số rất nhiều món được làm từ củ cải, món nộm củ cải có thể nói là ngon nhất, củ cải đã được ngâm qua nước muối, còn được trộn với đường nên không còn chút cay, hăng nào cả, trái lại giòn giòn, ngon ngon.Nhà có nhiều người nên nếu chỉ có hai món này thì không đủ ăn. Nhưng mà những việc sau đó thì không cần Ngu Thanh Nhàn giúp đỡ nữa.Tần Sơn Hoa hầm một nồi lớn khoai, bí đỏ và cải trắng, bà không cho nhiều muối, nhưng tương lại cho không ít.Khoai tây và bí đỏ đều là lương thực chứa nhiều tinh bột, sau khi hầm xong thì nước canh đặc sệt, cải trắng ngập nước.Trước khi múc ra bát, Tần Sơn Hoa rắc lên trên một chút hành thái nhỏ, khiến cho bát canh hầm này càng thêm thơm ngon hơn.Sau khi khóc xong một trận, tâm trạng của Lương Thanh Cúc tốt lên nhiều.Chị ấy rửa mặt mũi sạch sẽ, hít sâu một hơi rồi thở ra một cách chậm rãi. Khi nghe đến tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra, chị ấy nở nụ cười.Chị ấy về nhà rồi. Mặc dù ly hôn sẽ bị người khác cười nhạo, nhưng cha mẹ chị em của chị ấy không hề để ý, lòng của chị ấy cũng sẽ thoải mái.Đồ ăn đã được ba mẹ con họ nấu xong, đang bày lên trên bàn ăn, mọi người cũng không nói chuyện nữa mà ngồi vào bàn, cầm bánh bột ngô chuẩn bị ăn cơm.