*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 642: Chương 642

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Cũng đâu phải con ruột của cha con đâu, cho mặt mũi cái gì mà cho mặt mũi, người trong thôn bây giờ còn đang chê cười cha con kia kìa." Tần Sơn Hoa không biết bày tỏ cùng ai, sợ người ta nói bà có mắt như mù.Mà cũng đúng thôi, nếu không phải có mắt như mù, sao có thể đối xử với con rể như bảo bối cơ chứ?Ở thời đại này cũng không thiếu người ở rể, nhưng mà có nhà ai ân cần với con rể giống nhà bà đâu cơ chứ? Hơn nữa, Cố Hạo Lâm anh ta cũng không phải đứa con rể biết điều.Người ta không cười nhà bà thì cười ai đây?Nghĩ đến đây, Tần Sơn Hoa bước đi nhanh hơn, hai chị em Ngu Thanh Nhàn bật cười rồi đuổi theo sau.Hai người đi về phiếu cái miếu phía Nam sườn núi, Tần Sơn Hoa lấy giấy vàng và diêm ra."Đến đây chắn gió cho mẹ nhanh lên, chúng ta tiễn bước tai họa đi." Thím Vu là thầy bói duy nhất trong mười dặm tám thôn quanh đây, mấy thế hệ nhà bà ta đều làm cái nghề này. Những nhà quanh đây, chỉ cần nhà ai có chuyện tà ma gì đó, cứ đến tìm bà ấy là đều có thể giải quyết được.Sáng sớm hôm qua Tần Sơn Hoa cầm một rổ trứng gà đến nhà bà ta, khi vừa nhìn thấy bà, thím Vu đã đoán được mục đích Tần Sơn Hoa đến. Bà ta nói, nhà bà bị tai họa theo dõi rồi, nếu không xử lý thích đáng, chỉ sợ cửa nát nhà tan.Lúc Tần Sơn Hoa vừa nghe xong thì đầu óc ong ong lên, thuyết phục mãi thím Vu mới hướng dẫn cho cái cách hóa giải.Đêm hôm qua, bà mang giấy vàng mà thím Vu cho về nhà niệm kinh cả một đêm, vốn định sáng nay sẽ lấy giấy vàng ra đốt, ai ngờ vừa sáng sớm Lương Thiên Cúc đã về nhà.Thế nên mới phải kéo dài đến buổi tối.Phía sau núi có một cái hố hình tròn, Tần Sơn Hoa bỏ giấy vàng vào hố rồi mới đốt, chờ đến khi nhìn thấy giấy vàng bị đốt không còn gì nữa, cuối cùng lửa tắt, chúng trở thành một đám tro bụi, bà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.Gió càng lúc càng lớn, ba mẹ con đi về nhà.Trên đường đi, Tần Sơn Hoa kể chuyện này cho hai cô con gái nghe. Sau khi nói xong, bà kéo tay cô ba Ngu Thanh Nhàn nói:"Từ lúc con còn nhỏ, cha mẹ đã có ý định kén rể cho con rồi. Trước khi Cố Hạo Lâm còn chưa đến nhà chúng ta cầu hôn, mẹ và cha con còn nhìn trúng vài gia đình rồi.”“Những người đó hoặc là gia đình đông anh em, hoặc là đều không được cha mẹ yêu thương, nhưng được cái tính tình thành thật, hiền hậu; nếu không thì cũng là không cha không mẹ không thể cưới được vợ. Tính tình con mềm mại, chỉ có người như thế con mới có thể bắt chẹt được thôi."“Mẹ và cha con vốn đã sàng lọc xong ai tốt ai xấu rồi đấy chứ. Ai biết Cố Hạo Lâm đột nhiên đến cầu hôn, cha mẹ đồng ý mà không thèm suy nghĩ luôn mới lạ chứ, khoảng thời gian cha mẹ chọn rể trước đó cứ như trò đùa vậy."Đêm qua Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa nói chuyện đến hơn nửa đêm, hai người cũng không hiểu rõ lý do vì sao trước kia mình lại đồng ý mối hôn sự này.Rõ ràng tất cả mọi thứ của cô ba nhà mình đều không xứng với cái thằng bác sĩ Cố kia.

"Cũng đâu phải con ruột của cha con đâu, cho mặt mũi cái gì mà cho mặt mũi, người trong thôn bây giờ còn đang chê cười cha con kia kìa." Tần Sơn Hoa không biết bày tỏ cùng ai, sợ người ta nói bà có mắt như mù.

Mà cũng đúng thôi, nếu không phải có mắt như mù, sao có thể đối xử với con rể như bảo bối cơ chứ?

Ở thời đại này cũng không thiếu người ở rể, nhưng mà có nhà ai ân cần với con rể giống nhà bà đâu cơ chứ? Hơn nữa, Cố Hạo Lâm anh ta cũng không phải đứa con rể biết điều.

Người ta không cười nhà bà thì cười ai đây?

Nghĩ đến đây, Tần Sơn Hoa bước đi nhanh hơn, hai chị em Ngu Thanh Nhàn bật cười rồi đuổi theo sau.

Hai người đi về phiếu cái miếu phía Nam sườn núi, Tần Sơn Hoa lấy giấy vàng và diêm ra.

"Đến đây chắn gió cho mẹ nhanh lên, chúng ta tiễn bước tai họa đi." Thím Vu là thầy bói duy nhất trong mười dặm tám thôn quanh đây, mấy thế hệ nhà bà ta đều làm cái nghề này. Những nhà quanh đây, chỉ cần nhà ai có chuyện tà ma gì đó, cứ đến tìm bà ấy là đều có thể giải quyết được.

Sáng sớm hôm qua Tần Sơn Hoa cầm một rổ trứng gà đến nhà bà ta, khi vừa nhìn thấy bà, thím Vu đã đoán được mục đích Tần Sơn Hoa đến. Bà ta nói, nhà bà bị tai họa theo dõi rồi, nếu không xử lý thích đáng, chỉ sợ cửa nát nhà tan.

Lúc Tần Sơn Hoa vừa nghe xong thì đầu óc ong ong lên, thuyết phục mãi thím Vu mới hướng dẫn cho cái cách hóa giải.

Đêm hôm qua, bà mang giấy vàng mà thím Vu cho về nhà niệm kinh cả một đêm, vốn định sáng nay sẽ lấy giấy vàng ra đốt, ai ngờ vừa sáng sớm Lương Thiên Cúc đã về nhà.

Thế nên mới phải kéo dài đến buổi tối.

Phía sau núi có một cái hố hình tròn, Tần Sơn Hoa bỏ giấy vàng vào hố rồi mới đốt, chờ đến khi nhìn thấy giấy vàng bị đốt không còn gì nữa, cuối cùng lửa tắt, chúng trở thành một đám tro bụi, bà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Gió càng lúc càng lớn, ba mẹ con đi về nhà.

Trên đường đi, Tần Sơn Hoa kể chuyện này cho hai cô con gái nghe. Sau khi nói xong, bà kéo tay cô ba Ngu Thanh Nhàn nói:

"Từ lúc con còn nhỏ, cha mẹ đã có ý định kén rể cho con rồi. Trước khi Cố Hạo Lâm còn chưa đến nhà chúng ta cầu hôn, mẹ và cha con còn nhìn trúng vài gia đình rồi.”

“Những người đó hoặc là gia đình đông anh em, hoặc là đều không được cha mẹ yêu thương, nhưng được cái tính tình thành thật, hiền hậu; nếu không thì cũng là không cha không mẹ không thể cưới được vợ. Tính tình con mềm mại, chỉ có người như thế con mới có thể bắt chẹt được thôi."

“Mẹ và cha con vốn đã sàng lọc xong ai tốt ai xấu rồi đấy chứ. Ai biết Cố Hạo Lâm đột nhiên đến cầu hôn, cha mẹ đồng ý mà không thèm suy nghĩ luôn mới lạ chứ, khoảng thời gian cha mẹ chọn rể trước đó cứ như trò đùa vậy."

Đêm qua Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa nói chuyện đến hơn nửa đêm, hai người cũng không hiểu rõ lý do vì sao trước kia mình lại đồng ý mối hôn sự này.

Rõ ràng tất cả mọi thứ của cô ba nhà mình đều không xứng với cái thằng bác sĩ Cố kia.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Cũng đâu phải con ruột của cha con đâu, cho mặt mũi cái gì mà cho mặt mũi, người trong thôn bây giờ còn đang chê cười cha con kia kìa." Tần Sơn Hoa không biết bày tỏ cùng ai, sợ người ta nói bà có mắt như mù.Mà cũng đúng thôi, nếu không phải có mắt như mù, sao có thể đối xử với con rể như bảo bối cơ chứ?Ở thời đại này cũng không thiếu người ở rể, nhưng mà có nhà ai ân cần với con rể giống nhà bà đâu cơ chứ? Hơn nữa, Cố Hạo Lâm anh ta cũng không phải đứa con rể biết điều.Người ta không cười nhà bà thì cười ai đây?Nghĩ đến đây, Tần Sơn Hoa bước đi nhanh hơn, hai chị em Ngu Thanh Nhàn bật cười rồi đuổi theo sau.Hai người đi về phiếu cái miếu phía Nam sườn núi, Tần Sơn Hoa lấy giấy vàng và diêm ra."Đến đây chắn gió cho mẹ nhanh lên, chúng ta tiễn bước tai họa đi." Thím Vu là thầy bói duy nhất trong mười dặm tám thôn quanh đây, mấy thế hệ nhà bà ta đều làm cái nghề này. Những nhà quanh đây, chỉ cần nhà ai có chuyện tà ma gì đó, cứ đến tìm bà ấy là đều có thể giải quyết được.Sáng sớm hôm qua Tần Sơn Hoa cầm một rổ trứng gà đến nhà bà ta, khi vừa nhìn thấy bà, thím Vu đã đoán được mục đích Tần Sơn Hoa đến. Bà ta nói, nhà bà bị tai họa theo dõi rồi, nếu không xử lý thích đáng, chỉ sợ cửa nát nhà tan.Lúc Tần Sơn Hoa vừa nghe xong thì đầu óc ong ong lên, thuyết phục mãi thím Vu mới hướng dẫn cho cái cách hóa giải.Đêm hôm qua, bà mang giấy vàng mà thím Vu cho về nhà niệm kinh cả một đêm, vốn định sáng nay sẽ lấy giấy vàng ra đốt, ai ngờ vừa sáng sớm Lương Thiên Cúc đã về nhà.Thế nên mới phải kéo dài đến buổi tối.Phía sau núi có một cái hố hình tròn, Tần Sơn Hoa bỏ giấy vàng vào hố rồi mới đốt, chờ đến khi nhìn thấy giấy vàng bị đốt không còn gì nữa, cuối cùng lửa tắt, chúng trở thành một đám tro bụi, bà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.Gió càng lúc càng lớn, ba mẹ con đi về nhà.Trên đường đi, Tần Sơn Hoa kể chuyện này cho hai cô con gái nghe. Sau khi nói xong, bà kéo tay cô ba Ngu Thanh Nhàn nói:"Từ lúc con còn nhỏ, cha mẹ đã có ý định kén rể cho con rồi. Trước khi Cố Hạo Lâm còn chưa đến nhà chúng ta cầu hôn, mẹ và cha con còn nhìn trúng vài gia đình rồi.”“Những người đó hoặc là gia đình đông anh em, hoặc là đều không được cha mẹ yêu thương, nhưng được cái tính tình thành thật, hiền hậu; nếu không thì cũng là không cha không mẹ không thể cưới được vợ. Tính tình con mềm mại, chỉ có người như thế con mới có thể bắt chẹt được thôi."“Mẹ và cha con vốn đã sàng lọc xong ai tốt ai xấu rồi đấy chứ. Ai biết Cố Hạo Lâm đột nhiên đến cầu hôn, cha mẹ đồng ý mà không thèm suy nghĩ luôn mới lạ chứ, khoảng thời gian cha mẹ chọn rể trước đó cứ như trò đùa vậy."Đêm qua Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa nói chuyện đến hơn nửa đêm, hai người cũng không hiểu rõ lý do vì sao trước kia mình lại đồng ý mối hôn sự này.Rõ ràng tất cả mọi thứ của cô ba nhà mình đều không xứng với cái thằng bác sĩ Cố kia.

Chương 642: Chương 642