*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 644: Chương 644

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Dù sao thì Hoa Quốc cũng tồn tại trên dưới năm nghìn năm rồi, cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ.Tần Sơn Hoa vỗ vỗ bàn tay của Ngu Thanh Nhàn, cũng không nói gì nữa.Lúc này có một ánh sáng từ phía xa xa chiếu đến, đó là do có người cầm đen pin rọi thẳng vào họ.Tần Sơn Hoa sợ chuyện mình đốt vàng mã bị bại lộ, nên vội vội vàng vàng dẫn theo hai chị em trốn xuống cống ngầm của nhà gần đó.Cũng không biết từ bao giờ, cả nước cùng hô vang khẩu hiệu bài trừ mê tín dị đoan, nếu nhà ai mà bị phát hiện ra vẫn còn bái thần bái phật, chắc chắn sẽ bị giáo dục một phen.Người cầm đèn pin rất nhanh sau đó đã đi ngang qua trước mặt mấy người Ngu Thanh Nhàn, khi cả ba người thấy thái độ vô cùng săn sóc của Cố Hạo Lâm và Lương Hồng Ngọc, sắc mặt của Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc sầm xuống ngay lập tức.Sau khi hai người kia đi xa rồi, Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc mỗi người dắt một tay của Ngu Thanh Nhàn đi về nhà. Mãi cho đến khi về nhà ngủ, họ vẫn không lên tiếng nói lời nào.Nhà Lương Đức Thắng cách nhà Lương Đức Lợi không xa, sau khi Lương Hồng Ngọc ăn xong bữa cơm không khác gì cám lợn mà mẹ cô ta nấu, cô ta lập tức quay về phòng.Cô ta vội vàng mở giao diện của hệ thống vận may ra xem, quan sát số liệu của Lương Thanh Nhàn.Đến khi nhìn thấy giá trị thống khổ càng ngày càng ít đi, sắc mặt của Lương Hồng Ngọc đột nhiên thay đổi.Sáng sớm nay khi cô ta đi làm thì gặp Lương Thanh Cúc, chị ấy bị chồng đánh đến độ bầm dập hết mặt mũi phải bỏ về nhà mẹ đẻ.Đến mức như vậy rồi mà sao giá trị đau khổ của Lương Thanh Nhàn vẫn không tăng lên thế?Chuyện này không hợp lý."Hệ thống vận may, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả? Có phải tính toán của cậu sai rồi không?"Đã hai ngày hệ thống vận may không được hấp thụ năng lượng rồi, bây giờ nó cũng vô cùng không vui.Sau khi nghe thấy lời chất vấn của Lương Hồng Ngọc, nó lạnh lùng nói:"Mọi thứ của hệ thống vẫn bình thường, một thời gian dài rồi mà kí chủ vẫn chưa thu hoạch được chút giá trị năng lượng nào, hình phạt của kí chủ là mất đi đôi mắt như làn nước mùa thu trong ba mươi tám tiếng đồng hồ. Hy vọng kí chủ tiếp tục cố gắng."Khi hệ thống vận may vừa dứt lời, Lương Hồng Ngọc vội vội vàng vàng chạy đến trước gương.Nhìn hình ảnh của cô ta trong gương mà xem, không còn đôi mắt to tròn lung linh nữa, thay vào đó là đôi mắt ti hí chẳng khác gì đôi mắt của Lý Tiểu Hương cả.Lương Hồng Ngọc che mặt, hét lên từng tiếng chói tai.Lương Thanh Cúc quay về rồi, nên Ngu Thanh Nhàn sẽ sống cùng một phòng với chị ấy.Tiểu Ngọc và Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ chưa với nhau rất vui vẻ, mãi đến khi con bé mơ mơ màng màng ngủ mới được Tiểu Tứ bế về trả, Lương Thanh Cúc đặt con bé lên kháng rồi vỗ vỗ cho con bé ngủ.Hai chị em các cô cũng nằm xuống giường, Ngu Thanh Nhàn thổi tắt ngọn đèn dầu trên ngăn tủ.Lúc này Lương Thanh Cúc mới có thời gian hỏi thăm Ngu Thanh Nhàn về chuyện của Cố Hạo Lâm.Hôm nay, từ lúc chị ấy về đến bây giờ vẫn luôn không nhìn thấy Cố Hạo Lâm đâu cả, mãi cho đến chiều nay khi chị ấy dọn đồ cưới vào nhà mới thấy cả phòng mình toàn là đồ mới.

Dù sao thì Hoa Quốc cũng tồn tại trên dưới năm nghìn năm rồi, cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ.

Tần Sơn Hoa vỗ vỗ bàn tay của Ngu Thanh Nhàn, cũng không nói gì nữa.

Lúc này có một ánh sáng từ phía xa xa chiếu đến, đó là do có người cầm đen pin rọi thẳng vào họ.

Tần Sơn Hoa sợ chuyện mình đốt vàng mã bị bại lộ, nên vội vội vàng vàng dẫn theo hai chị em trốn xuống cống ngầm của nhà gần đó.

Cũng không biết từ bao giờ, cả nước cùng hô vang khẩu hiệu bài trừ mê tín dị đoan, nếu nhà ai mà bị phát hiện ra vẫn còn bái thần bái phật, chắc chắn sẽ bị giáo dục một phen.

Người cầm đèn pin rất nhanh sau đó đã đi ngang qua trước mặt mấy người Ngu Thanh Nhàn, khi cả ba người thấy thái độ vô cùng săn sóc của Cố Hạo Lâm và Lương Hồng Ngọc, sắc mặt của Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc sầm xuống ngay lập tức.

Sau khi hai người kia đi xa rồi, Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc mỗi người dắt một tay của Ngu Thanh Nhàn đi về nhà. Mãi cho đến khi về nhà ngủ, họ vẫn không lên tiếng nói lời nào.

Nhà Lương Đức Thắng cách nhà Lương Đức Lợi không xa, sau khi Lương Hồng Ngọc ăn xong bữa cơm không khác gì cám lợn mà mẹ cô ta nấu, cô ta lập tức quay về phòng.

Cô ta vội vàng mở giao diện của hệ thống vận may ra xem, quan sát số liệu của Lương Thanh Nhàn.

Đến khi nhìn thấy giá trị thống khổ càng ngày càng ít đi, sắc mặt của Lương Hồng Ngọc đột nhiên thay đổi.

Sáng sớm nay khi cô ta đi làm thì gặp Lương Thanh Cúc, chị ấy bị chồng đánh đến độ bầm dập hết mặt mũi phải bỏ về nhà mẹ đẻ.

Đến mức như vậy rồi mà sao giá trị đau khổ của Lương Thanh Nhàn vẫn không tăng lên thế?

Chuyện này không hợp lý.

"Hệ thống vận may, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả? Có phải tính toán của cậu sai rồi không?"

Đã hai ngày hệ thống vận may không được hấp thụ năng lượng rồi, bây giờ nó cũng vô cùng không vui.

Sau khi nghe thấy lời chất vấn của Lương Hồng Ngọc, nó lạnh lùng nói:

"Mọi thứ của hệ thống vẫn bình thường, một thời gian dài rồi mà kí chủ vẫn chưa thu hoạch được chút giá trị năng lượng nào, hình phạt của kí chủ là mất đi đôi mắt như làn nước mùa thu trong ba mươi tám tiếng đồng hồ. Hy vọng kí chủ tiếp tục cố gắng."

Khi hệ thống vận may vừa dứt lời, Lương Hồng Ngọc vội vội vàng vàng chạy đến trước gương.

Nhìn hình ảnh của cô ta trong gương mà xem, không còn đôi mắt to tròn lung linh nữa, thay vào đó là đôi mắt ti hí chẳng khác gì đôi mắt của Lý Tiểu Hương cả.

Lương Hồng Ngọc che mặt, hét lên từng tiếng chói tai.

Lương Thanh Cúc quay về rồi, nên Ngu Thanh Nhàn sẽ sống cùng một phòng với chị ấy.

Tiểu Ngọc và Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ chưa với nhau rất vui vẻ, mãi đến khi con bé mơ mơ màng màng ngủ mới được Tiểu Tứ bế về trả, Lương Thanh Cúc đặt con bé lên kháng rồi vỗ vỗ cho con bé ngủ.

Hai chị em các cô cũng nằm xuống giường, Ngu Thanh Nhàn thổi tắt ngọn đèn dầu trên ngăn tủ.

Lúc này Lương Thanh Cúc mới có thời gian hỏi thăm Ngu Thanh Nhàn về chuyện của Cố Hạo Lâm.

Hôm nay, từ lúc chị ấy về đến bây giờ vẫn luôn không nhìn thấy Cố Hạo Lâm đâu cả, mãi cho đến chiều nay khi chị ấy dọn đồ cưới vào nhà mới thấy cả phòng mình toàn là đồ mới.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Dù sao thì Hoa Quốc cũng tồn tại trên dưới năm nghìn năm rồi, cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ.Tần Sơn Hoa vỗ vỗ bàn tay của Ngu Thanh Nhàn, cũng không nói gì nữa.Lúc này có một ánh sáng từ phía xa xa chiếu đến, đó là do có người cầm đen pin rọi thẳng vào họ.Tần Sơn Hoa sợ chuyện mình đốt vàng mã bị bại lộ, nên vội vội vàng vàng dẫn theo hai chị em trốn xuống cống ngầm của nhà gần đó.Cũng không biết từ bao giờ, cả nước cùng hô vang khẩu hiệu bài trừ mê tín dị đoan, nếu nhà ai mà bị phát hiện ra vẫn còn bái thần bái phật, chắc chắn sẽ bị giáo dục một phen.Người cầm đèn pin rất nhanh sau đó đã đi ngang qua trước mặt mấy người Ngu Thanh Nhàn, khi cả ba người thấy thái độ vô cùng săn sóc của Cố Hạo Lâm và Lương Hồng Ngọc, sắc mặt của Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc sầm xuống ngay lập tức.Sau khi hai người kia đi xa rồi, Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc mỗi người dắt một tay của Ngu Thanh Nhàn đi về nhà. Mãi cho đến khi về nhà ngủ, họ vẫn không lên tiếng nói lời nào.Nhà Lương Đức Thắng cách nhà Lương Đức Lợi không xa, sau khi Lương Hồng Ngọc ăn xong bữa cơm không khác gì cám lợn mà mẹ cô ta nấu, cô ta lập tức quay về phòng.Cô ta vội vàng mở giao diện của hệ thống vận may ra xem, quan sát số liệu của Lương Thanh Nhàn.Đến khi nhìn thấy giá trị thống khổ càng ngày càng ít đi, sắc mặt của Lương Hồng Ngọc đột nhiên thay đổi.Sáng sớm nay khi cô ta đi làm thì gặp Lương Thanh Cúc, chị ấy bị chồng đánh đến độ bầm dập hết mặt mũi phải bỏ về nhà mẹ đẻ.Đến mức như vậy rồi mà sao giá trị đau khổ của Lương Thanh Nhàn vẫn không tăng lên thế?Chuyện này không hợp lý."Hệ thống vận may, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả? Có phải tính toán của cậu sai rồi không?"Đã hai ngày hệ thống vận may không được hấp thụ năng lượng rồi, bây giờ nó cũng vô cùng không vui.Sau khi nghe thấy lời chất vấn của Lương Hồng Ngọc, nó lạnh lùng nói:"Mọi thứ của hệ thống vẫn bình thường, một thời gian dài rồi mà kí chủ vẫn chưa thu hoạch được chút giá trị năng lượng nào, hình phạt của kí chủ là mất đi đôi mắt như làn nước mùa thu trong ba mươi tám tiếng đồng hồ. Hy vọng kí chủ tiếp tục cố gắng."Khi hệ thống vận may vừa dứt lời, Lương Hồng Ngọc vội vội vàng vàng chạy đến trước gương.Nhìn hình ảnh của cô ta trong gương mà xem, không còn đôi mắt to tròn lung linh nữa, thay vào đó là đôi mắt ti hí chẳng khác gì đôi mắt của Lý Tiểu Hương cả.Lương Hồng Ngọc che mặt, hét lên từng tiếng chói tai.Lương Thanh Cúc quay về rồi, nên Ngu Thanh Nhàn sẽ sống cùng một phòng với chị ấy.Tiểu Ngọc và Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ chưa với nhau rất vui vẻ, mãi đến khi con bé mơ mơ màng màng ngủ mới được Tiểu Tứ bế về trả, Lương Thanh Cúc đặt con bé lên kháng rồi vỗ vỗ cho con bé ngủ.Hai chị em các cô cũng nằm xuống giường, Ngu Thanh Nhàn thổi tắt ngọn đèn dầu trên ngăn tủ.Lúc này Lương Thanh Cúc mới có thời gian hỏi thăm Ngu Thanh Nhàn về chuyện của Cố Hạo Lâm.Hôm nay, từ lúc chị ấy về đến bây giờ vẫn luôn không nhìn thấy Cố Hạo Lâm đâu cả, mãi cho đến chiều nay khi chị ấy dọn đồ cưới vào nhà mới thấy cả phòng mình toàn là đồ mới.

Chương 644: Chương 644