*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 654: Chương 654
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Tôi nghe nói người có tiền trong thành phố đều rất biết cách chơi đùa, bây giờ lại đang thịnh hành cái kiểu thế thân gì đó."Đây là lần *****ên bác dâu của Thẩm An Quốc nghe đến mấy từ thế thân này, cảm thấy vô cùng thú vị, nên còn hỏi kỹ con dâu nhà mình.Sau khi hỏi xong, bà ta còn cảm thán một lúc lâu, người thành phố cũng thật biết cách chơi đùa, đời này bà ta vẫn chưa từng nghe đến cái trò chơi thế thân này đâu.Ở chỗ này của họ, nếu ai mà được xem như thế thân ấy, vậy thì rất xui xẻo, có khác gì kẻ c.h.ế.t thay đâu.Cho nên cô ba nhà Lương Đức Lợi bị bác sĩ Cố kia xem là thế thân của Lương Hồng Ngọc rồi, vậy thì cô ba kia quá thảm, tuổi còn trẻ đã gặp được người khốn nạn như thế."Cô có biết vì sao cô ba nhà Lương Đức Lợi đuổi bác sĩ Cố đi không? Tôi nghe nói, là bởi vì cô ấy đưa cơm đến trạm y tế cho bác sĩ Cố, thấy bác sĩ Cố và Lương Hồng Ngọc đang ôm nhau đấy.”“Cô nói xem, có người phụ nữ nào gặp được chuyện này mà không tức giận không? Kết quả thì sao, bác sĩ Cố kia không những không dỗ dành cô ấy, còn mắng cô ấy không đủ rộng lượng.""Thế nào mới được coi là rộng lượng? Anh ta tưởng là chủ động vợ bé cho chồng mình giống xã hội cũ mới là rộng lượng đấy à? Cái cậu bác sĩ Cố kia ấy, cũng không phải người tốt lành gì cho cam.”“Lễ hỏi mà lúc trước anh ta đưa cho nhà người ta ấy, cũng tìm cớ lấy về luôn rồi. Không ngờ rằng trong một tháng kết hôn đó, anh ta ăn không uống không, ở không ở nhà người ta, còn muốn ăn đồ ăn ngon nữa cơ.""Cô cứ về nhà mà nghĩ lại cho kĩ đi, rồi hỏi thăm rõ ràng một chút. Tôi cũng hy vọng giữa bọn họ không có chuyện gì."Mặt mày của Hoàng Thúy Trúc cau có đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.Con dâu nhà mình bị người ta mơ ước như thế, chỉ cần nghĩ thôi là bà ta đã cảm thấy ghê tởm rồi. Bà ta không thể ngồi yên được nữa."Vậy chị dâu, tôi về trước nhé."Bác dâu của Thẩm An Quốc cũng biết bây giờ bà ta đang sốt ruột, cho nên sảng khoái phất tay: "Về đi, về đi, rảnh rỗi lại đến chỗ tôi ngồi một lát."Hoàng Thúy Trúc đồng ý, vừa ra khỏi cửa đã đi nhanh như bay về phía nhà mình. Cha của Thẩm An Quốc - Thẩm Thịnh Vượng đang ngủ trên kháng, Hoàng Thúy Trúc tát một cái làm cho ông ta tỉnh giấc:"Bây giờ ông nhanh đến chỗ binh đoàn, gọi con trai ông về đây. Nói trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi, bảo nó về nhanh một chút."Thẩm Thịnh Vương nghe lời vợ nói xong thì cũng không tức giận vì bị đánh thức, ông ta đeo giày, mặc áo bông vào rồi đi đến binh đoàn.Binh đoàn nằm sâu trong vùng đất hoang, với tốc độ đi bộ của họ thì phải mất một tiếng đồng hồ mới đến nơi.Khi Thẩm Thịnh Vượng nhìn thấy Thẩm An Quốc thì anh ta đang dẫn cấp dưới của mình đi khai hoang.Sau khi biết cha anh ta đến đây, Thẩm An Quốc phủi phủi đất cát trên người mình rồi chạy vội đến trước mặt Thẩm Thịnh Vượng."Cha, sao cha lại đến đây? Trong nhà có chuyện gì à?" Hai vợ chồng Thẩm Thịnh Vượng sinh được bốn đứa con, hai đứa c.h.ế.t yểu. Nhiều năm trước, chị của Thẩm An Quốc đã gả chồng, vì cách khá xa nên cũng không thường xuyên về nhà mẹ đẻ.
"Tôi nghe nói người có tiền trong thành phố đều rất biết cách chơi đùa, bây giờ lại đang thịnh hành cái kiểu thế thân gì đó."
Đây là lần *****ên bác dâu của Thẩm An Quốc nghe đến mấy từ thế thân này, cảm thấy vô cùng thú vị, nên còn hỏi kỹ con dâu nhà mình.
Sau khi hỏi xong, bà ta còn cảm thán một lúc lâu, người thành phố cũng thật biết cách chơi đùa, đời này bà ta vẫn chưa từng nghe đến cái trò chơi thế thân này đâu.
Ở chỗ này của họ, nếu ai mà được xem như thế thân ấy, vậy thì rất xui xẻo, có khác gì kẻ c.h.ế.t thay đâu.
Cho nên cô ba nhà Lương Đức Lợi bị bác sĩ Cố kia xem là thế thân của Lương Hồng Ngọc rồi, vậy thì cô ba kia quá thảm, tuổi còn trẻ đã gặp được người khốn nạn như thế.
"Cô có biết vì sao cô ba nhà Lương Đức Lợi đuổi bác sĩ Cố đi không? Tôi nghe nói, là bởi vì cô ấy đưa cơm đến trạm y tế cho bác sĩ Cố, thấy bác sĩ Cố và Lương Hồng Ngọc đang ôm nhau đấy.”
“Cô nói xem, có người phụ nữ nào gặp được chuyện này mà không tức giận không? Kết quả thì sao, bác sĩ Cố kia không những không dỗ dành cô ấy, còn mắng cô ấy không đủ rộng lượng."
"Thế nào mới được coi là rộng lượng? Anh ta tưởng là chủ động vợ bé cho chồng mình giống xã hội cũ mới là rộng lượng đấy à? Cái cậu bác sĩ Cố kia ấy, cũng không phải người tốt lành gì cho cam.”
“Lễ hỏi mà lúc trước anh ta đưa cho nhà người ta ấy, cũng tìm cớ lấy về luôn rồi. Không ngờ rằng trong một tháng kết hôn đó, anh ta ăn không uống không, ở không ở nhà người ta, còn muốn ăn đồ ăn ngon nữa cơ."
"Cô cứ về nhà mà nghĩ lại cho kĩ đi, rồi hỏi thăm rõ ràng một chút. Tôi cũng hy vọng giữa bọn họ không có chuyện gì."
Mặt mày của Hoàng Thúy Trúc cau có đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.
Con dâu nhà mình bị người ta mơ ước như thế, chỉ cần nghĩ thôi là bà ta đã cảm thấy ghê tởm rồi. Bà ta không thể ngồi yên được nữa.
"Vậy chị dâu, tôi về trước nhé."
Bác dâu của Thẩm An Quốc cũng biết bây giờ bà ta đang sốt ruột, cho nên sảng khoái phất tay: "Về đi, về đi, rảnh rỗi lại đến chỗ tôi ngồi một lát."
Hoàng Thúy Trúc đồng ý, vừa ra khỏi cửa đã đi nhanh như bay về phía nhà mình. Cha của Thẩm An Quốc - Thẩm Thịnh Vượng đang ngủ trên kháng, Hoàng Thúy Trúc tát một cái làm cho ông ta tỉnh giấc:
"Bây giờ ông nhanh đến chỗ binh đoàn, gọi con trai ông về đây. Nói trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi, bảo nó về nhanh một chút."
Thẩm Thịnh Vương nghe lời vợ nói xong thì cũng không tức giận vì bị đánh thức, ông ta đeo giày, mặc áo bông vào rồi đi đến binh đoàn.
Binh đoàn nằm sâu trong vùng đất hoang, với tốc độ đi bộ của họ thì phải mất một tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Khi Thẩm Thịnh Vượng nhìn thấy Thẩm An Quốc thì anh ta đang dẫn cấp dưới của mình đi khai hoang.
Sau khi biết cha anh ta đến đây, Thẩm An Quốc phủi phủi đất cát trên người mình rồi chạy vội đến trước mặt Thẩm Thịnh Vượng.
"Cha, sao cha lại đến đây? Trong nhà có chuyện gì à?" Hai vợ chồng Thẩm Thịnh Vượng sinh được bốn đứa con, hai đứa c.h.ế.t yểu. Nhiều năm trước, chị của Thẩm An Quốc đã gả chồng, vì cách khá xa nên cũng không thường xuyên về nhà mẹ đẻ.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Tôi nghe nói người có tiền trong thành phố đều rất biết cách chơi đùa, bây giờ lại đang thịnh hành cái kiểu thế thân gì đó."Đây là lần *****ên bác dâu của Thẩm An Quốc nghe đến mấy từ thế thân này, cảm thấy vô cùng thú vị, nên còn hỏi kỹ con dâu nhà mình.Sau khi hỏi xong, bà ta còn cảm thán một lúc lâu, người thành phố cũng thật biết cách chơi đùa, đời này bà ta vẫn chưa từng nghe đến cái trò chơi thế thân này đâu.Ở chỗ này của họ, nếu ai mà được xem như thế thân ấy, vậy thì rất xui xẻo, có khác gì kẻ c.h.ế.t thay đâu.Cho nên cô ba nhà Lương Đức Lợi bị bác sĩ Cố kia xem là thế thân của Lương Hồng Ngọc rồi, vậy thì cô ba kia quá thảm, tuổi còn trẻ đã gặp được người khốn nạn như thế."Cô có biết vì sao cô ba nhà Lương Đức Lợi đuổi bác sĩ Cố đi không? Tôi nghe nói, là bởi vì cô ấy đưa cơm đến trạm y tế cho bác sĩ Cố, thấy bác sĩ Cố và Lương Hồng Ngọc đang ôm nhau đấy.”“Cô nói xem, có người phụ nữ nào gặp được chuyện này mà không tức giận không? Kết quả thì sao, bác sĩ Cố kia không những không dỗ dành cô ấy, còn mắng cô ấy không đủ rộng lượng.""Thế nào mới được coi là rộng lượng? Anh ta tưởng là chủ động vợ bé cho chồng mình giống xã hội cũ mới là rộng lượng đấy à? Cái cậu bác sĩ Cố kia ấy, cũng không phải người tốt lành gì cho cam.”“Lễ hỏi mà lúc trước anh ta đưa cho nhà người ta ấy, cũng tìm cớ lấy về luôn rồi. Không ngờ rằng trong một tháng kết hôn đó, anh ta ăn không uống không, ở không ở nhà người ta, còn muốn ăn đồ ăn ngon nữa cơ.""Cô cứ về nhà mà nghĩ lại cho kĩ đi, rồi hỏi thăm rõ ràng một chút. Tôi cũng hy vọng giữa bọn họ không có chuyện gì."Mặt mày của Hoàng Thúy Trúc cau có đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.Con dâu nhà mình bị người ta mơ ước như thế, chỉ cần nghĩ thôi là bà ta đã cảm thấy ghê tởm rồi. Bà ta không thể ngồi yên được nữa."Vậy chị dâu, tôi về trước nhé."Bác dâu của Thẩm An Quốc cũng biết bây giờ bà ta đang sốt ruột, cho nên sảng khoái phất tay: "Về đi, về đi, rảnh rỗi lại đến chỗ tôi ngồi một lát."Hoàng Thúy Trúc đồng ý, vừa ra khỏi cửa đã đi nhanh như bay về phía nhà mình. Cha của Thẩm An Quốc - Thẩm Thịnh Vượng đang ngủ trên kháng, Hoàng Thúy Trúc tát một cái làm cho ông ta tỉnh giấc:"Bây giờ ông nhanh đến chỗ binh đoàn, gọi con trai ông về đây. Nói trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi, bảo nó về nhanh một chút."Thẩm Thịnh Vương nghe lời vợ nói xong thì cũng không tức giận vì bị đánh thức, ông ta đeo giày, mặc áo bông vào rồi đi đến binh đoàn.Binh đoàn nằm sâu trong vùng đất hoang, với tốc độ đi bộ của họ thì phải mất một tiếng đồng hồ mới đến nơi.Khi Thẩm Thịnh Vượng nhìn thấy Thẩm An Quốc thì anh ta đang dẫn cấp dưới của mình đi khai hoang.Sau khi biết cha anh ta đến đây, Thẩm An Quốc phủi phủi đất cát trên người mình rồi chạy vội đến trước mặt Thẩm Thịnh Vượng."Cha, sao cha lại đến đây? Trong nhà có chuyện gì à?" Hai vợ chồng Thẩm Thịnh Vượng sinh được bốn đứa con, hai đứa c.h.ế.t yểu. Nhiều năm trước, chị của Thẩm An Quốc đã gả chồng, vì cách khá xa nên cũng không thường xuyên về nhà mẹ đẻ.