*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 663: Chương 663
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Anh nói xem có lạnh không?” - Khí trời mùa đông ở phương Bắc đang hoành hành, đặc biệt là vào ban đêm, Ngu Thanh Nhàn đoán chừng nhiệt độ lúc này đã hạ xuống 0 độ.Tay Tạ Uẩn âm ấm, nắm lấy tay cô vô cùng dễ chịu, hai người đã lâu không gặp mặt, Ngu Thanh Nhàn không nỡ hất ra:“Tình huống lúc sáng của anh là sao vậy, tại sao ban ngày mà còn bị lạc đường thế?"Tạ Uẩn kéo Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống chỗ khuất gió, ấn Ngu Thanh Nhàn ngồi trên đùi mình, ôm cô nói: "Hôm nay anh vừa mới khôi phục ký ức, sợ em lo lắng, nên lập tức đến tìm em.""Em đã nói trăm ngày qua người đó không phải anh mà, nếu thật là anh, sao còn đần độn lăn xuống vách núi chứ?"Lời nói của Ngu Thanh Nhàn như một con d.a.o sắc bén vô tình đ.â.m vào tim Tạ Uẩn, anh nhàn nhạt nói sang chuyện khác: "Tình hình hiện tại của em ở nơi này thế nào rồi, đã xử lý xong chưa?"Tạ Uẩn quyết định che giấu sự thật rằng người đần độn rơi xuống vách đá chính là mình chưa thức tỉnh ký ức, giấu kín như bưng, bằng không bị vợ mình chế giễu là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn, oai hùng trong lòng vợ mình sẽ không tốt."Sớm thôi, không mất mấy ngày đâu." - Ngu Thanh Nhàn nói với Tạ Uẩn về hệ thống may mắn của Lương Hồng Ngọc."Phong cách làm việc của hệ thống vận may này không giống nhau." - Mấy thế giới này của Tạ Uẩn cũng không phải vô ích, anh đã nghiên cứu hệ thống trí tuệ nhân tạo rất lâu.Cả hệ thống phản công pháo hôi của Ngu Thanh Nhàn và hệ thống bảo vệ của Tạ Uẩn đều được Tạ Uẩn bí mật nghiên cứu vài lần."Em cũng nghĩ vậy, đây không phải chuyện hệ thống đứng đắn sẽ làm, giống như hệ thống của chúng ta, nếu nó muốn có công đức, chẳng phải cũng sẽ quy củ tìm chúng ta đến làm nhiệm vụ à.”“Điểm đó giống như hệ thống vận may, nó muốn nhận được năng lượng, nhưng lại không dẫn dắt ký chủ làm việc thiện tích đức, mà dẫn dắt ký chủ đi đường tắt hấp thụ vận may của người khác."Hệ thống vỗ tay trong không gian như hải cẩu. Ký chủ của nó nói rất đúng, chẳng phải hệ thống vận may là một hệ thống gian dối sao?Tuyệt không biết câu “Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý” là có ý gì, lại một chút cũng không muốn trở về, tuyệt không nghĩ tái xuất, liền muốn không làm hưởng, quả thực chính là sự sỉ nhục trong giới hệ thống."Đó rõ ràng là một hệ thống cướp đoạt vận may." - Hôm nay Tiểu Tạ cho vợ mình làm vai phụ một ngày.Ngu Thanh Nhàn đem tất cả những thứ cô muốn nôn trong hai ngày nay, nôn ra trước mặt Tạ Uẩn, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.Tạ Uẩn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại cô vài câu, để cô tăng thêm hứng nói chuyện.Ngu Thanh Nhàn ôm mặt Tạ Uẩn và hôn anh một cái, Tạ Uẩn lập tức vòng tay qua eo cô để hôn sâu hơn.Âm thanh mập mờ vang lên trong bóng đêm, hệ thống ngượng ngùng che mắt trong không gian, nó vẫn còn là trẻ con, tại sao ký chủ của nó càng ngày càng không dè dặt vậy.Kết thúc nụ hôn, Ngu Thanh Nhàn ngồi trên đùi Tạ Uẩn, vùi đầu vào n.g.ự.c anh, chiếc áo khoác quân đội vắt trên người cô, ngăn gió ở bên ngoài, bọc cả người cô kín mít.
“Anh nói xem có lạnh không?” - Khí trời mùa đông ở phương Bắc đang hoành hành, đặc biệt là vào ban đêm, Ngu Thanh Nhàn đoán chừng nhiệt độ lúc này đã hạ xuống 0 độ.
Tay Tạ Uẩn âm ấm, nắm lấy tay cô vô cùng dễ chịu, hai người đã lâu không gặp mặt, Ngu Thanh Nhàn không nỡ hất ra:
“Tình huống lúc sáng của anh là sao vậy, tại sao ban ngày mà còn bị lạc đường thế?"
Tạ Uẩn kéo Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống chỗ khuất gió, ấn Ngu Thanh Nhàn ngồi trên đùi mình, ôm cô nói: "Hôm nay anh vừa mới khôi phục ký ức, sợ em lo lắng, nên lập tức đến tìm em."
"Em đã nói trăm ngày qua người đó không phải anh mà, nếu thật là anh, sao còn đần độn lăn xuống vách núi chứ?"
Lời nói của Ngu Thanh Nhàn như một con d.a.o sắc bén vô tình đ.â.m vào tim Tạ Uẩn, anh nhàn nhạt nói sang chuyện khác: "Tình hình hiện tại của em ở nơi này thế nào rồi, đã xử lý xong chưa?"
Tạ Uẩn quyết định che giấu sự thật rằng người đần độn rơi xuống vách đá chính là mình chưa thức tỉnh ký ức, giấu kín như bưng, bằng không bị vợ mình chế giễu là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn, oai hùng trong lòng vợ mình sẽ không tốt.
"Sớm thôi, không mất mấy ngày đâu." - Ngu Thanh Nhàn nói với Tạ Uẩn về hệ thống may mắn của Lương Hồng Ngọc.
"Phong cách làm việc của hệ thống vận may này không giống nhau." - Mấy thế giới này của Tạ Uẩn cũng không phải vô ích, anh đã nghiên cứu hệ thống trí tuệ nhân tạo rất lâu.
Cả hệ thống phản công pháo hôi của Ngu Thanh Nhàn và hệ thống bảo vệ của Tạ Uẩn đều được Tạ Uẩn bí mật nghiên cứu vài lần.
"Em cũng nghĩ vậy, đây không phải chuyện hệ thống đứng đắn sẽ làm, giống như hệ thống của chúng ta, nếu nó muốn có công đức, chẳng phải cũng sẽ quy củ tìm chúng ta đến làm nhiệm vụ à.”
“Điểm đó giống như hệ thống vận may, nó muốn nhận được năng lượng, nhưng lại không dẫn dắt ký chủ làm việc thiện tích đức, mà dẫn dắt ký chủ đi đường tắt hấp thụ vận may của người khác."
Hệ thống vỗ tay trong không gian như hải cẩu. Ký chủ của nó nói rất đúng, chẳng phải hệ thống vận may là một hệ thống gian dối sao?
Tuyệt không biết câu “Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý” là có ý gì, lại một chút cũng không muốn trở về, tuyệt không nghĩ tái xuất, liền muốn không làm hưởng, quả thực chính là sự sỉ nhục trong giới hệ thống.
"Đó rõ ràng là một hệ thống cướp đoạt vận may." - Hôm nay Tiểu Tạ cho vợ mình làm vai phụ một ngày.
Ngu Thanh Nhàn đem tất cả những thứ cô muốn nôn trong hai ngày nay, nôn ra trước mặt Tạ Uẩn, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tạ Uẩn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại cô vài câu, để cô tăng thêm hứng nói chuyện.
Ngu Thanh Nhàn ôm mặt Tạ Uẩn và hôn anh một cái, Tạ Uẩn lập tức vòng tay qua eo cô để hôn sâu hơn.
Âm thanh mập mờ vang lên trong bóng đêm, hệ thống ngượng ngùng che mắt trong không gian, nó vẫn còn là trẻ con, tại sao ký chủ của nó càng ngày càng không dè dặt vậy.
Kết thúc nụ hôn, Ngu Thanh Nhàn ngồi trên đùi Tạ Uẩn, vùi đầu vào n.g.ự.c anh, chiếc áo khoác quân đội vắt trên người cô, ngăn gió ở bên ngoài, bọc cả người cô kín mít.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Anh nói xem có lạnh không?” - Khí trời mùa đông ở phương Bắc đang hoành hành, đặc biệt là vào ban đêm, Ngu Thanh Nhàn đoán chừng nhiệt độ lúc này đã hạ xuống 0 độ.Tay Tạ Uẩn âm ấm, nắm lấy tay cô vô cùng dễ chịu, hai người đã lâu không gặp mặt, Ngu Thanh Nhàn không nỡ hất ra:“Tình huống lúc sáng của anh là sao vậy, tại sao ban ngày mà còn bị lạc đường thế?"Tạ Uẩn kéo Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống chỗ khuất gió, ấn Ngu Thanh Nhàn ngồi trên đùi mình, ôm cô nói: "Hôm nay anh vừa mới khôi phục ký ức, sợ em lo lắng, nên lập tức đến tìm em.""Em đã nói trăm ngày qua người đó không phải anh mà, nếu thật là anh, sao còn đần độn lăn xuống vách núi chứ?"Lời nói của Ngu Thanh Nhàn như một con d.a.o sắc bén vô tình đ.â.m vào tim Tạ Uẩn, anh nhàn nhạt nói sang chuyện khác: "Tình hình hiện tại của em ở nơi này thế nào rồi, đã xử lý xong chưa?"Tạ Uẩn quyết định che giấu sự thật rằng người đần độn rơi xuống vách đá chính là mình chưa thức tỉnh ký ức, giấu kín như bưng, bằng không bị vợ mình chế giễu là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn, oai hùng trong lòng vợ mình sẽ không tốt."Sớm thôi, không mất mấy ngày đâu." - Ngu Thanh Nhàn nói với Tạ Uẩn về hệ thống may mắn của Lương Hồng Ngọc."Phong cách làm việc của hệ thống vận may này không giống nhau." - Mấy thế giới này của Tạ Uẩn cũng không phải vô ích, anh đã nghiên cứu hệ thống trí tuệ nhân tạo rất lâu.Cả hệ thống phản công pháo hôi của Ngu Thanh Nhàn và hệ thống bảo vệ của Tạ Uẩn đều được Tạ Uẩn bí mật nghiên cứu vài lần."Em cũng nghĩ vậy, đây không phải chuyện hệ thống đứng đắn sẽ làm, giống như hệ thống của chúng ta, nếu nó muốn có công đức, chẳng phải cũng sẽ quy củ tìm chúng ta đến làm nhiệm vụ à.”“Điểm đó giống như hệ thống vận may, nó muốn nhận được năng lượng, nhưng lại không dẫn dắt ký chủ làm việc thiện tích đức, mà dẫn dắt ký chủ đi đường tắt hấp thụ vận may của người khác."Hệ thống vỗ tay trong không gian như hải cẩu. Ký chủ của nó nói rất đúng, chẳng phải hệ thống vận may là một hệ thống gian dối sao?Tuyệt không biết câu “Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý” là có ý gì, lại một chút cũng không muốn trở về, tuyệt không nghĩ tái xuất, liền muốn không làm hưởng, quả thực chính là sự sỉ nhục trong giới hệ thống."Đó rõ ràng là một hệ thống cướp đoạt vận may." - Hôm nay Tiểu Tạ cho vợ mình làm vai phụ một ngày.Ngu Thanh Nhàn đem tất cả những thứ cô muốn nôn trong hai ngày nay, nôn ra trước mặt Tạ Uẩn, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.Tạ Uẩn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại cô vài câu, để cô tăng thêm hứng nói chuyện.Ngu Thanh Nhàn ôm mặt Tạ Uẩn và hôn anh một cái, Tạ Uẩn lập tức vòng tay qua eo cô để hôn sâu hơn.Âm thanh mập mờ vang lên trong bóng đêm, hệ thống ngượng ngùng che mắt trong không gian, nó vẫn còn là trẻ con, tại sao ký chủ của nó càng ngày càng không dè dặt vậy.Kết thúc nụ hôn, Ngu Thanh Nhàn ngồi trên đùi Tạ Uẩn, vùi đầu vào n.g.ự.c anh, chiếc áo khoác quân đội vắt trên người cô, ngăn gió ở bên ngoài, bọc cả người cô kín mít.