*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 676: Chương 676
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Tôi lừa anh làm gì? Anh có thời gian ở chỗ này trút giận lên tôi, còn không bằng tìm quan hệ hỏi thăm một chút đi." Lương Đức Lợi chưa từng cho Lương Đức Thắng mặt mũi.Lương Đức Lợi bực mình, muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng lại không cam lòng. Chỉ có thể kiên nhẫn hỏi Lương Đức Lợi lý do vì sao Cố Hạo Lâm lại bị bắt đi.Chuyện Cố Hạo Lâm phản quốc không thể để lộ ra ngoài, Lương Đức Lợi vừa ra khỏi đồn công an đã quyết định giấu chặt chuyện này trong bụng:"Nghe nói anh ta lén bán thuốc, chúng tôi chỉ bị dẫn đi để hỏi có biết gì về chuyện này không thôi, tiền thu được cất ở đâu, rồi thì đã từng sử dụng chưa?"Lương Đức Lợi cũng không lừa Lương Đức Thắng, mấy vấn đề này đúng là họ đã từng bị hỏi qua.Sắc mặt của Lương Đức Thắng sầm xuống, nhớ đến những đồ tốt mà một năm qua Lương Hồng Ngọc thường cầm về nhà, ông ta chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại.Sau khi Lương Đức Thắng không hỏi ra được chuyện gì từ chỗ Lương Đức Lợi, ông ta lo trái lo phải rồi quyết định đến tìm Thẩm An Quốc nhờ giúp đỡ.Một giây ông ta cũng không chờ được nữa, nhà cũng chưa về mà đi thẳng đến doanh trại bộ đội.Cái ngày mà Lương Hồng Ngọc bị bắt đi, Thẩm An Quốc cũng bị đưa đến quân khu theo, sau khi biết vị hôn thê của mình bị cuốn vào vụ án thông đồng với địch phản quốc, Thẩm An Quốc biết anh ta không thể nào tiếp tục làm việc trong bộ đội được nữa.Cho dù anh ta muốn cùng những người nhập ngũ trong đại đội chuyển nghề tập thể cũng không được.Sau vài ngày suy nghĩ, Thẩm An Quốc trình đơn từ chức cho đội trưởng, sau khi đội trưởng liếc mắt một cái thì lập tức kí tên, ngay cả vài câu khuyên bảo có lệ cũng không muốn nói.Cảm giác ngột ngạt đột nhiên ập đến, mũi của Thẩm An Quốc chua xót, hốc mắt anh ta đỏ lên.Đội trưởng thở dài, đứng lên đi đến trước mặt vỗ vỗ vai của anh ta: "Thằng nhóc ngoan, về quê làm việc cho tốt, đừng làm mất mặt trung đoàn 368 của chúng ta đấy."Thẩm An Quốc là một người lính tốt của đất nước, tuân theo mệnh lệnh, khắc khổ huấn luyện, người cũng không minh.Nếu như không có vụ án này, tiền đồ của Thẩm An Quốc tuyệt đối sẽ không tệ lắm.Đội trưởng thật lòng tiếc thay cho Thẩm An Quốc.Hai mắt Thẩm An Quốc rưng rưng, chào đội trưởng theo nghi thức quân đội: "Rõ."Đội trưởng sửa sang lại quần áo cho anh ta: "Đi đi thôi, gặp khó khăn gì thì quay về tìm tôi.""Rõ." Đáp xong, Thẩm An Quốc đi ra ngoài.Khi Thẩm An Quốc xuống lầu, những người bạn thân nhất của anh ta đều đến đây, trung đội trưởng cầm hành lý của anh ta, đứng ở dưới lầu chờ anh ta cùng mọi người.Trong lòng Thẩm An Quốc chua xót, mọi người cũng trầm mặc không nói gì. Sau một lúc lâu im lặng, Thẩm An Quốc cười cười một cách miễn cưỡng:"Vẻ mặt này là sao hả? Cũng đâu phải về sau không gặp nữa, nhà của tôi ở gần chỗ này, nếu các người muốn gặp tôi thì cứ đến nhà tôi, cũng không xa lắm."Một câu phá vỡ sự im lặng, mọi người lại nhao nhao tiếp lời Thẩm An Quốc.Đám chiến hữu của Thẩm An Quốc vây quanh anh ta, đưa anh ta đến cửa lớn của doanh trại.Ngay giây phút vừa ra khỏi cửa lớn, nước mắt của Thẩm An Quốc bỗng rơi xuống.
"Tôi lừa anh làm gì? Anh có thời gian ở chỗ này trút giận lên tôi, còn không bằng tìm quan hệ hỏi thăm một chút đi." Lương Đức Lợi chưa từng cho Lương Đức Thắng mặt mũi.
Lương Đức Lợi bực mình, muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng lại không cam lòng. Chỉ có thể kiên nhẫn hỏi Lương Đức Lợi lý do vì sao Cố Hạo Lâm lại bị bắt đi.
Chuyện Cố Hạo Lâm phản quốc không thể để lộ ra ngoài, Lương Đức Lợi vừa ra khỏi đồn công an đã quyết định giấu chặt chuyện này trong bụng:
"Nghe nói anh ta lén bán thuốc, chúng tôi chỉ bị dẫn đi để hỏi có biết gì về chuyện này không thôi, tiền thu được cất ở đâu, rồi thì đã từng sử dụng chưa?"
Lương Đức Lợi cũng không lừa Lương Đức Thắng, mấy vấn đề này đúng là họ đã từng bị hỏi qua.
Sắc mặt của Lương Đức Thắng sầm xuống, nhớ đến những đồ tốt mà một năm qua Lương Hồng Ngọc thường cầm về nhà, ông ta chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại.
Sau khi Lương Đức Thắng không hỏi ra được chuyện gì từ chỗ Lương Đức Lợi, ông ta lo trái lo phải rồi quyết định đến tìm Thẩm An Quốc nhờ giúp đỡ.
Một giây ông ta cũng không chờ được nữa, nhà cũng chưa về mà đi thẳng đến doanh trại bộ đội.
Cái ngày mà Lương Hồng Ngọc bị bắt đi, Thẩm An Quốc cũng bị đưa đến quân khu theo, sau khi biết vị hôn thê của mình bị cuốn vào vụ án thông đồng với địch phản quốc, Thẩm An Quốc biết anh ta không thể nào tiếp tục làm việc trong bộ đội được nữa.
Cho dù anh ta muốn cùng những người nhập ngũ trong đại đội chuyển nghề tập thể cũng không được.
Sau vài ngày suy nghĩ, Thẩm An Quốc trình đơn từ chức cho đội trưởng, sau khi đội trưởng liếc mắt một cái thì lập tức kí tên, ngay cả vài câu khuyên bảo có lệ cũng không muốn nói.
Cảm giác ngột ngạt đột nhiên ập đến, mũi của Thẩm An Quốc chua xót, hốc mắt anh ta đỏ lên.
Đội trưởng thở dài, đứng lên đi đến trước mặt vỗ vỗ vai của anh ta: "Thằng nhóc ngoan, về quê làm việc cho tốt, đừng làm mất mặt trung đoàn 368 của chúng ta đấy."
Thẩm An Quốc là một người lính tốt của đất nước, tuân theo mệnh lệnh, khắc khổ huấn luyện, người cũng không minh.
Nếu như không có vụ án này, tiền đồ của Thẩm An Quốc tuyệt đối sẽ không tệ lắm.
Đội trưởng thật lòng tiếc thay cho Thẩm An Quốc.
Hai mắt Thẩm An Quốc rưng rưng, chào đội trưởng theo nghi thức quân đội: "Rõ."
Đội trưởng sửa sang lại quần áo cho anh ta: "Đi đi thôi, gặp khó khăn gì thì quay về tìm tôi."
"Rõ." Đáp xong, Thẩm An Quốc đi ra ngoài.
Khi Thẩm An Quốc xuống lầu, những người bạn thân nhất của anh ta đều đến đây, trung đội trưởng cầm hành lý của anh ta, đứng ở dưới lầu chờ anh ta cùng mọi người.
Trong lòng Thẩm An Quốc chua xót, mọi người cũng trầm mặc không nói gì. Sau một lúc lâu im lặng, Thẩm An Quốc cười cười một cách miễn cưỡng:
"Vẻ mặt này là sao hả? Cũng đâu phải về sau không gặp nữa, nhà của tôi ở gần chỗ này, nếu các người muốn gặp tôi thì cứ đến nhà tôi, cũng không xa lắm."
Một câu phá vỡ sự im lặng, mọi người lại nhao nhao tiếp lời Thẩm An Quốc.
Đám chiến hữu của Thẩm An Quốc vây quanh anh ta, đưa anh ta đến cửa lớn của doanh trại.
Ngay giây phút vừa ra khỏi cửa lớn, nước mắt của Thẩm An Quốc bỗng rơi xuống.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Tôi lừa anh làm gì? Anh có thời gian ở chỗ này trút giận lên tôi, còn không bằng tìm quan hệ hỏi thăm một chút đi." Lương Đức Lợi chưa từng cho Lương Đức Thắng mặt mũi.Lương Đức Lợi bực mình, muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng lại không cam lòng. Chỉ có thể kiên nhẫn hỏi Lương Đức Lợi lý do vì sao Cố Hạo Lâm lại bị bắt đi.Chuyện Cố Hạo Lâm phản quốc không thể để lộ ra ngoài, Lương Đức Lợi vừa ra khỏi đồn công an đã quyết định giấu chặt chuyện này trong bụng:"Nghe nói anh ta lén bán thuốc, chúng tôi chỉ bị dẫn đi để hỏi có biết gì về chuyện này không thôi, tiền thu được cất ở đâu, rồi thì đã từng sử dụng chưa?"Lương Đức Lợi cũng không lừa Lương Đức Thắng, mấy vấn đề này đúng là họ đã từng bị hỏi qua.Sắc mặt của Lương Đức Thắng sầm xuống, nhớ đến những đồ tốt mà một năm qua Lương Hồng Ngọc thường cầm về nhà, ông ta chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại.Sau khi Lương Đức Thắng không hỏi ra được chuyện gì từ chỗ Lương Đức Lợi, ông ta lo trái lo phải rồi quyết định đến tìm Thẩm An Quốc nhờ giúp đỡ.Một giây ông ta cũng không chờ được nữa, nhà cũng chưa về mà đi thẳng đến doanh trại bộ đội.Cái ngày mà Lương Hồng Ngọc bị bắt đi, Thẩm An Quốc cũng bị đưa đến quân khu theo, sau khi biết vị hôn thê của mình bị cuốn vào vụ án thông đồng với địch phản quốc, Thẩm An Quốc biết anh ta không thể nào tiếp tục làm việc trong bộ đội được nữa.Cho dù anh ta muốn cùng những người nhập ngũ trong đại đội chuyển nghề tập thể cũng không được.Sau vài ngày suy nghĩ, Thẩm An Quốc trình đơn từ chức cho đội trưởng, sau khi đội trưởng liếc mắt một cái thì lập tức kí tên, ngay cả vài câu khuyên bảo có lệ cũng không muốn nói.Cảm giác ngột ngạt đột nhiên ập đến, mũi của Thẩm An Quốc chua xót, hốc mắt anh ta đỏ lên.Đội trưởng thở dài, đứng lên đi đến trước mặt vỗ vỗ vai của anh ta: "Thằng nhóc ngoan, về quê làm việc cho tốt, đừng làm mất mặt trung đoàn 368 của chúng ta đấy."Thẩm An Quốc là một người lính tốt của đất nước, tuân theo mệnh lệnh, khắc khổ huấn luyện, người cũng không minh.Nếu như không có vụ án này, tiền đồ của Thẩm An Quốc tuyệt đối sẽ không tệ lắm.Đội trưởng thật lòng tiếc thay cho Thẩm An Quốc.Hai mắt Thẩm An Quốc rưng rưng, chào đội trưởng theo nghi thức quân đội: "Rõ."Đội trưởng sửa sang lại quần áo cho anh ta: "Đi đi thôi, gặp khó khăn gì thì quay về tìm tôi.""Rõ." Đáp xong, Thẩm An Quốc đi ra ngoài.Khi Thẩm An Quốc xuống lầu, những người bạn thân nhất của anh ta đều đến đây, trung đội trưởng cầm hành lý của anh ta, đứng ở dưới lầu chờ anh ta cùng mọi người.Trong lòng Thẩm An Quốc chua xót, mọi người cũng trầm mặc không nói gì. Sau một lúc lâu im lặng, Thẩm An Quốc cười cười một cách miễn cưỡng:"Vẻ mặt này là sao hả? Cũng đâu phải về sau không gặp nữa, nhà của tôi ở gần chỗ này, nếu các người muốn gặp tôi thì cứ đến nhà tôi, cũng không xa lắm."Một câu phá vỡ sự im lặng, mọi người lại nhao nhao tiếp lời Thẩm An Quốc.Đám chiến hữu của Thẩm An Quốc vây quanh anh ta, đưa anh ta đến cửa lớn của doanh trại.Ngay giây phút vừa ra khỏi cửa lớn, nước mắt của Thẩm An Quốc bỗng rơi xuống.