*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 692: Chương 692

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Hơn nữa, đây cũng chỉ là phán đoán của bà, biết đâu do Tiểu Tứ nhà bà nhìn nhầm thì sao? Nghĩ thế, lòng cuồng nhiệt của Tần Sơn Hoa cũng bình tĩnh lại.Bà quyết định chôn chặt chuyện này xuống đáy lòng, không có việc gì thì sẽ không nói với người khác.Sau khi rửa sạch bát đũa thì Tần Sơn Hoa về phòng, Ngu Thanh Nhàn đi đến trước mặt Tần Sơn Hoa: "Mẹ, không phải ông ngoại cho mẹ một quyển sách thuốc ư? Mẹ cho con mượn với."Lúc cha của Tần Sơn Hoa còn trẻ từng đến tiệm thuốc làm học trò vài năm, sau này chiến tranh xảy ra, ông mượn sách thuốc của thầy về nhà đọc. Ông dựa vào số tiền hái thuốc bán để cưới vợ sinh con, cũng dựa vào năng lực này mà nuôi lớn mấy đứa con.Vài năm trước, ông nhờ người sao chép quyển sách kia thành vải quyển, đưa cho mỗi đứa con một quyển.Đám đời sau có học hay không thì ông không quan tâm, ông giữ lại cũng chỉ muốn có cái mà kỉ niệm thôi.Bây giờ cha của Tần Sơn Hoa đã qua đời nhiều năm rồi, Tần Sơn Hoa rất quý trọng quyển sách mà cha đưa cho bà, những lúc nhớ cha bà sẽ lấy ra để xem, sau khi xem xong thì lại khóa vào tủ cất đi.Ngu Thanh Nhàn biết Tần Sơn Hoa quý trọng quyển sách đó như nào, nên cô cũng chỉ hỏi một câu thôi.Cô đã nghĩ kĩ rồi, ở niên đại này không thể buôn bán, kinh doanh được, cô lại không muốn làm ruộng, ở đây lại chưa có công xưởng gì, chức vị của công tiêu xã ở trấn trên đã sớm bị người khác chiếm hết từ lâu rồi, vốn không còn chỗ nữa.Ngu Thanh Nhàn càng nghĩ, càng cảm thấy nếu muốn được sống thoải mái thì phải biết một kĩ năng gì đó.Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Ngu Thanh Nhàn quyết định trở thành một thầy lang.Bác sĩ ấy mà, cho dù ở thời đại nào thì nghề này cũng vô cùng khan hiếm nhân tài. Trước khi trạm y tế được xây dựng ở thôn, người trong thôn muốn khám bệnh đều đi đến trấn trên, vừa mất thời gian vừa tốn tiền của.Sau khi trạm y tế được xây dựng, nếu không phải bất đắc dĩ thì mọi người đều không muốn đến khám bệnh.Hơn nữa, Tạ Bá Dung đã nói, bệnh viện đang được xây dựng, nếu bệnh viện được xây dựng xong, những trạm y tế này sẽ không còn tác dụng gì nữa, bác sĩ và y tá đều phải đến bệnh viện làm việc.Đến lúc đó, chắc chắn nhân viên y tế sẽ càng thiếu hơn bây giờ nhiều.Đến lúc đó, Ngu Thanh Nhàn sẽ có nơi dụng võ.Mà Ngu Thanh Nhàn vốn muốn nghiên cứu theo hướng phụ khoa và nhi khoa.Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ những gì mà Lương Thanh Cúc nói với cô hôm trước.Từ khi sinh Tiểu Ngọc đến nay, cơ thể của chị ấy vẫn luôn không được tốt lắm, mấy chuyện kinh nguyệt không đều thì đều là bệnh cũ rồi, ngoài ra chị còn hay đi tiểu rắt, những tật xấu này đều là sau khi sinh con mới có.Mấy tật xấu này vẫn chưa là gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ngu Thanh Nhàn hỏi Tần Sơn Hoa, Tần Sơn Hoa cũng có bệnh phụ khoa vô cùng nghiêm trọng.Ngoại trừ chuyện này ra, còn có chuyện sinh con của phụ nữ nữa.Người bây giờ sinh con cũng không cần đến bệnh viện, phần lớn đều tìm bà mụ, nhưng bà mụ chỉ biết một chút kiến thức đỡ đẻ mà thôi, họ không hiểu những kiến thức chuyên nghiệp.Những sản phụ bị khó sinh, hay bị hậu sản linh tinh gì đó, họ không có cách nào để giải quyết cả.

Hơn nữa, đây cũng chỉ là phán đoán của bà, biết đâu do Tiểu Tứ nhà bà nhìn nhầm thì sao? Nghĩ thế, lòng cuồng nhiệt của Tần Sơn Hoa cũng bình tĩnh lại.

Bà quyết định chôn chặt chuyện này xuống đáy lòng, không có việc gì thì sẽ không nói với người khác.

Sau khi rửa sạch bát đũa thì Tần Sơn Hoa về phòng, Ngu Thanh Nhàn đi đến trước mặt Tần Sơn Hoa: "Mẹ, không phải ông ngoại cho mẹ một quyển sách thuốc ư? Mẹ cho con mượn với."

Lúc cha của Tần Sơn Hoa còn trẻ từng đến tiệm thuốc làm học trò vài năm, sau này chiến tranh xảy ra, ông mượn sách thuốc của thầy về nhà đọc. Ông dựa vào số tiền hái thuốc bán để cưới vợ sinh con, cũng dựa vào năng lực này mà nuôi lớn mấy đứa con.

Vài năm trước, ông nhờ người sao chép quyển sách kia thành vải quyển, đưa cho mỗi đứa con một quyển.

Đám đời sau có học hay không thì ông không quan tâm, ông giữ lại cũng chỉ muốn có cái mà kỉ niệm thôi.

Bây giờ cha của Tần Sơn Hoa đã qua đời nhiều năm rồi, Tần Sơn Hoa rất quý trọng quyển sách mà cha đưa cho bà, những lúc nhớ cha bà sẽ lấy ra để xem, sau khi xem xong thì lại khóa vào tủ cất đi.

Ngu Thanh Nhàn biết Tần Sơn Hoa quý trọng quyển sách đó như nào, nên cô cũng chỉ hỏi một câu thôi.

Cô đã nghĩ kĩ rồi, ở niên đại này không thể buôn bán, kinh doanh được, cô lại không muốn làm ruộng, ở đây lại chưa có công xưởng gì, chức vị của công tiêu xã ở trấn trên đã sớm bị người khác chiếm hết từ lâu rồi, vốn không còn chỗ nữa.

Ngu Thanh Nhàn càng nghĩ, càng cảm thấy nếu muốn được sống thoải mái thì phải biết một kĩ năng gì đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Ngu Thanh Nhàn quyết định trở thành một thầy lang.

Bác sĩ ấy mà, cho dù ở thời đại nào thì nghề này cũng vô cùng khan hiếm nhân tài. Trước khi trạm y tế được xây dựng ở thôn, người trong thôn muốn khám bệnh đều đi đến trấn trên, vừa mất thời gian vừa tốn tiền của.

Sau khi trạm y tế được xây dựng, nếu không phải bất đắc dĩ thì mọi người đều không muốn đến khám bệnh.

Hơn nữa, Tạ Bá Dung đã nói, bệnh viện đang được xây dựng, nếu bệnh viện được xây dựng xong, những trạm y tế này sẽ không còn tác dụng gì nữa, bác sĩ và y tá đều phải đến bệnh viện làm việc.

Đến lúc đó, chắc chắn nhân viên y tế sẽ càng thiếu hơn bây giờ nhiều.

Đến lúc đó, Ngu Thanh Nhàn sẽ có nơi dụng võ.

Mà Ngu Thanh Nhàn vốn muốn nghiên cứu theo hướng phụ khoa và nhi khoa.

Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ những gì mà Lương Thanh Cúc nói với cô hôm trước.

Từ khi sinh Tiểu Ngọc đến nay, cơ thể của chị ấy vẫn luôn không được tốt lắm, mấy chuyện kinh nguyệt không đều thì đều là bệnh cũ rồi, ngoài ra chị còn hay đi tiểu rắt, những tật xấu này đều là sau khi sinh con mới có.

Mấy tật xấu này vẫn chưa là gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ngu Thanh Nhàn hỏi Tần Sơn Hoa, Tần Sơn Hoa cũng có bệnh phụ khoa vô cùng nghiêm trọng.

Ngoại trừ chuyện này ra, còn có chuyện sinh con của phụ nữ nữa.

Người bây giờ sinh con cũng không cần đến bệnh viện, phần lớn đều tìm bà mụ, nhưng bà mụ chỉ biết một chút kiến thức đỡ đẻ mà thôi, họ không hiểu những kiến thức chuyên nghiệp.

Những sản phụ bị khó sinh, hay bị hậu sản linh tinh gì đó, họ không có cách nào để giải quyết cả.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Hơn nữa, đây cũng chỉ là phán đoán của bà, biết đâu do Tiểu Tứ nhà bà nhìn nhầm thì sao? Nghĩ thế, lòng cuồng nhiệt của Tần Sơn Hoa cũng bình tĩnh lại.Bà quyết định chôn chặt chuyện này xuống đáy lòng, không có việc gì thì sẽ không nói với người khác.Sau khi rửa sạch bát đũa thì Tần Sơn Hoa về phòng, Ngu Thanh Nhàn đi đến trước mặt Tần Sơn Hoa: "Mẹ, không phải ông ngoại cho mẹ một quyển sách thuốc ư? Mẹ cho con mượn với."Lúc cha của Tần Sơn Hoa còn trẻ từng đến tiệm thuốc làm học trò vài năm, sau này chiến tranh xảy ra, ông mượn sách thuốc của thầy về nhà đọc. Ông dựa vào số tiền hái thuốc bán để cưới vợ sinh con, cũng dựa vào năng lực này mà nuôi lớn mấy đứa con.Vài năm trước, ông nhờ người sao chép quyển sách kia thành vải quyển, đưa cho mỗi đứa con một quyển.Đám đời sau có học hay không thì ông không quan tâm, ông giữ lại cũng chỉ muốn có cái mà kỉ niệm thôi.Bây giờ cha của Tần Sơn Hoa đã qua đời nhiều năm rồi, Tần Sơn Hoa rất quý trọng quyển sách mà cha đưa cho bà, những lúc nhớ cha bà sẽ lấy ra để xem, sau khi xem xong thì lại khóa vào tủ cất đi.Ngu Thanh Nhàn biết Tần Sơn Hoa quý trọng quyển sách đó như nào, nên cô cũng chỉ hỏi một câu thôi.Cô đã nghĩ kĩ rồi, ở niên đại này không thể buôn bán, kinh doanh được, cô lại không muốn làm ruộng, ở đây lại chưa có công xưởng gì, chức vị của công tiêu xã ở trấn trên đã sớm bị người khác chiếm hết từ lâu rồi, vốn không còn chỗ nữa.Ngu Thanh Nhàn càng nghĩ, càng cảm thấy nếu muốn được sống thoải mái thì phải biết một kĩ năng gì đó.Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Ngu Thanh Nhàn quyết định trở thành một thầy lang.Bác sĩ ấy mà, cho dù ở thời đại nào thì nghề này cũng vô cùng khan hiếm nhân tài. Trước khi trạm y tế được xây dựng ở thôn, người trong thôn muốn khám bệnh đều đi đến trấn trên, vừa mất thời gian vừa tốn tiền của.Sau khi trạm y tế được xây dựng, nếu không phải bất đắc dĩ thì mọi người đều không muốn đến khám bệnh.Hơn nữa, Tạ Bá Dung đã nói, bệnh viện đang được xây dựng, nếu bệnh viện được xây dựng xong, những trạm y tế này sẽ không còn tác dụng gì nữa, bác sĩ và y tá đều phải đến bệnh viện làm việc.Đến lúc đó, chắc chắn nhân viên y tế sẽ càng thiếu hơn bây giờ nhiều.Đến lúc đó, Ngu Thanh Nhàn sẽ có nơi dụng võ.Mà Ngu Thanh Nhàn vốn muốn nghiên cứu theo hướng phụ khoa và nhi khoa.Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ những gì mà Lương Thanh Cúc nói với cô hôm trước.Từ khi sinh Tiểu Ngọc đến nay, cơ thể của chị ấy vẫn luôn không được tốt lắm, mấy chuyện kinh nguyệt không đều thì đều là bệnh cũ rồi, ngoài ra chị còn hay đi tiểu rắt, những tật xấu này đều là sau khi sinh con mới có.Mấy tật xấu này vẫn chưa là gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ngu Thanh Nhàn hỏi Tần Sơn Hoa, Tần Sơn Hoa cũng có bệnh phụ khoa vô cùng nghiêm trọng.Ngoại trừ chuyện này ra, còn có chuyện sinh con của phụ nữ nữa.Người bây giờ sinh con cũng không cần đến bệnh viện, phần lớn đều tìm bà mụ, nhưng bà mụ chỉ biết một chút kiến thức đỡ đẻ mà thôi, họ không hiểu những kiến thức chuyên nghiệp.Những sản phụ bị khó sinh, hay bị hậu sản linh tinh gì đó, họ không có cách nào để giải quyết cả.

Chương 692: Chương 692