*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 711: Chương 711
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chu Vĩnh Tân nhìn thoáng qua gian nhà giữa bên kia, không thấy Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa đi ra, trong lòng anh ta thở phào nhẹ nhõm.Anh ta cảm thấy sỡ dĩ lần trước Lương Thanh Cúc dám đánh anh ta, là do có cha mẹ và anh em họ của chị ấy chống lưng.Bây giờ không có những người đó ở đây, anh ta lại là một người đàn ông, sợ gì mấy người phụ nữ cơ chứ? Chu Vĩnh Tân vừa nghĩ như thế, thắt lưng lại thẳng hơn nhiều."Tiểu Ngọc đâu? Tôi đến đón Tiểu Ngọc về nhà, cha của con bé vẫn còn đây này, sao có thể để con bé sống ở nhà bà ngoại được? Nếu người ngoài biết thì có mà cười chết." Chu Vĩnh Tân càng nói càng cảm thấy mình có lý.Từ khi anh ta và Lương Thanh Cúc ly hôn, Tiểu Ngọc vào họ khẩu nhà họ Lương, được nuôi dưỡng ở nhà họ Lương đến nay, cả gia đình Chu Vĩnh Tân bị không ít người chê cười.Chu Vĩnh Tân bị vợ trước đánh, lại bị người ta đánh lén, phải nằm trên giường tận nửa tháng.Bởi vì bị vợ trước hành hung trước mặt mọi người, lại còn bị vợ trước ly hôn, cho nên Chu Vĩnh Tân mới xấu hổ trốn tránh trong nhà.Nhưng không phải anh ta không biết gì về lời đồn đãi này, bởi vì bà Chu ở nhà mắng suốt một ngày một đêm, mà em trai anh ta cũng cảm thấy phiền khi mỗi lần ra khỏi nhà đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nên cũng không thích về nhà nữa.Nhưng mà tránh được mùng một không tránh được mười lăm, mấy ngày tết này họ vẫn luôn phải gặp gỡ người khác. Chỉ trong mấy ngày tết này thôi, ai mà đến nhà anh ta đều phải dạy dỗ nhà anh ta vài câu.Da mặt mẹ anh ta đủ dày, cho dù trong lòng có tức giận đến đâu thì cũng không phản bác lại, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chuyện, khiến cho Chu Vĩnh Tân không thể không đến đây đón Tiểu Ngọc về.Lương Thanh Cúc nghe được lời nói không biết xấu hổ của Chu Vĩnh Tân thì tức đến bật cười:"Anh đang nói cái chó gì thế? Tiểu Ngọc đã vào hộ khẩu nhà họ Lương chúng tôi rồi, bây giờ con bé là người nhà họ Lương tôi, có quan hệ gì với nhà họ Chu các người thế? Cút nhanh cho tôi, nếu không tôi không khách khí với anh nữa đâu."Chuyện Tiểu Ngọc vào sổ hộ khẩu nhà họ Lương đã truyền khắp Hạ Lâm Truân rồi, Chu Vĩnh Tân tất nhiên biết muốn Tiểu Ngọc về nhà anh ta không phải chuyện dễ dàng.Anh ta nói: "Vậy cô cũng theo tôi về nhà đi, tôi cũng đâu thể không có vợ đúng không? Bây giờ cô có hai con đường, hoặc là cô theo tôi về nhà, hoặc là cô đưa Tiểu Ngọc cho tôi để tôi đón con bé về."Lời này vừa dứt, mấy người đều biết đằng sau chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám. Lương Thanh Mai lùi về phía sau mấy bước, đi vào phòng bếp lấy gậy.Ngu Thanh Nhàn nhớ đến tính cách của hai mẹ con nhà họ Chu ở đời trước, ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh như băng."Chu Vĩnh Tân, đừng nói với tôi là anh đã hứa gả Tiểu Ngọc cho người ta rồi nhá?" Lương Thanh Cúc sống ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy rồi, lúc đầu bà Chu không dám đối xử tệ với chị ấy, ít nhất hòa khí ngoài mặt vẫn có.Nhưng từ khi chị ấy sinh Tiểu Ngọc đến nay, sắc mặt của bà Chu lập tức thay đổi, đối xử với Tiểu Ngọc vô cùng không tốt.
Chu Vĩnh Tân nhìn thoáng qua gian nhà giữa bên kia, không thấy Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa đi ra, trong lòng anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cảm thấy sỡ dĩ lần trước Lương Thanh Cúc dám đánh anh ta, là do có cha mẹ và anh em họ của chị ấy chống lưng.
Bây giờ không có những người đó ở đây, anh ta lại là một người đàn ông, sợ gì mấy người phụ nữ cơ chứ? Chu Vĩnh Tân vừa nghĩ như thế, thắt lưng lại thẳng hơn nhiều.
"Tiểu Ngọc đâu? Tôi đến đón Tiểu Ngọc về nhà, cha của con bé vẫn còn đây này, sao có thể để con bé sống ở nhà bà ngoại được? Nếu người ngoài biết thì có mà cười chết." Chu Vĩnh Tân càng nói càng cảm thấy mình có lý.
Từ khi anh ta và Lương Thanh Cúc ly hôn, Tiểu Ngọc vào họ khẩu nhà họ Lương, được nuôi dưỡng ở nhà họ Lương đến nay, cả gia đình Chu Vĩnh Tân bị không ít người chê cười.
Chu Vĩnh Tân bị vợ trước đánh, lại bị người ta đánh lén, phải nằm trên giường tận nửa tháng.
Bởi vì bị vợ trước hành hung trước mặt mọi người, lại còn bị vợ trước ly hôn, cho nên Chu Vĩnh Tân mới xấu hổ trốn tránh trong nhà.
Nhưng không phải anh ta không biết gì về lời đồn đãi này, bởi vì bà Chu ở nhà mắng suốt một ngày một đêm, mà em trai anh ta cũng cảm thấy phiền khi mỗi lần ra khỏi nhà đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nên cũng không thích về nhà nữa.
Nhưng mà tránh được mùng một không tránh được mười lăm, mấy ngày tết này họ vẫn luôn phải gặp gỡ người khác. Chỉ trong mấy ngày tết này thôi, ai mà đến nhà anh ta đều phải dạy dỗ nhà anh ta vài câu.
Da mặt mẹ anh ta đủ dày, cho dù trong lòng có tức giận đến đâu thì cũng không phản bác lại, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chuyện, khiến cho Chu Vĩnh Tân không thể không đến đây đón Tiểu Ngọc về.
Lương Thanh Cúc nghe được lời nói không biết xấu hổ của Chu Vĩnh Tân thì tức đến bật cười:
"Anh đang nói cái chó gì thế? Tiểu Ngọc đã vào hộ khẩu nhà họ Lương chúng tôi rồi, bây giờ con bé là người nhà họ Lương tôi, có quan hệ gì với nhà họ Chu các người thế? Cút nhanh cho tôi, nếu không tôi không khách khí với anh nữa đâu."
Chuyện Tiểu Ngọc vào sổ hộ khẩu nhà họ Lương đã truyền khắp Hạ Lâm Truân rồi, Chu Vĩnh Tân tất nhiên biết muốn Tiểu Ngọc về nhà anh ta không phải chuyện dễ dàng.
Anh ta nói: "Vậy cô cũng theo tôi về nhà đi, tôi cũng đâu thể không có vợ đúng không? Bây giờ cô có hai con đường, hoặc là cô theo tôi về nhà, hoặc là cô đưa Tiểu Ngọc cho tôi để tôi đón con bé về."
Lời này vừa dứt, mấy người đều biết đằng sau chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám. Lương Thanh Mai lùi về phía sau mấy bước, đi vào phòng bếp lấy gậy.
Ngu Thanh Nhàn nhớ đến tính cách của hai mẹ con nhà họ Chu ở đời trước, ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh như băng.
"Chu Vĩnh Tân, đừng nói với tôi là anh đã hứa gả Tiểu Ngọc cho người ta rồi nhá?" Lương Thanh Cúc sống ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy rồi, lúc đầu bà Chu không dám đối xử tệ với chị ấy, ít nhất hòa khí ngoài mặt vẫn có.
Nhưng từ khi chị ấy sinh Tiểu Ngọc đến nay, sắc mặt của bà Chu lập tức thay đổi, đối xử với Tiểu Ngọc vô cùng không tốt.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chu Vĩnh Tân nhìn thoáng qua gian nhà giữa bên kia, không thấy Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa đi ra, trong lòng anh ta thở phào nhẹ nhõm.Anh ta cảm thấy sỡ dĩ lần trước Lương Thanh Cúc dám đánh anh ta, là do có cha mẹ và anh em họ của chị ấy chống lưng.Bây giờ không có những người đó ở đây, anh ta lại là một người đàn ông, sợ gì mấy người phụ nữ cơ chứ? Chu Vĩnh Tân vừa nghĩ như thế, thắt lưng lại thẳng hơn nhiều."Tiểu Ngọc đâu? Tôi đến đón Tiểu Ngọc về nhà, cha của con bé vẫn còn đây này, sao có thể để con bé sống ở nhà bà ngoại được? Nếu người ngoài biết thì có mà cười chết." Chu Vĩnh Tân càng nói càng cảm thấy mình có lý.Từ khi anh ta và Lương Thanh Cúc ly hôn, Tiểu Ngọc vào họ khẩu nhà họ Lương, được nuôi dưỡng ở nhà họ Lương đến nay, cả gia đình Chu Vĩnh Tân bị không ít người chê cười.Chu Vĩnh Tân bị vợ trước đánh, lại bị người ta đánh lén, phải nằm trên giường tận nửa tháng.Bởi vì bị vợ trước hành hung trước mặt mọi người, lại còn bị vợ trước ly hôn, cho nên Chu Vĩnh Tân mới xấu hổ trốn tránh trong nhà.Nhưng không phải anh ta không biết gì về lời đồn đãi này, bởi vì bà Chu ở nhà mắng suốt một ngày một đêm, mà em trai anh ta cũng cảm thấy phiền khi mỗi lần ra khỏi nhà đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nên cũng không thích về nhà nữa.Nhưng mà tránh được mùng một không tránh được mười lăm, mấy ngày tết này họ vẫn luôn phải gặp gỡ người khác. Chỉ trong mấy ngày tết này thôi, ai mà đến nhà anh ta đều phải dạy dỗ nhà anh ta vài câu.Da mặt mẹ anh ta đủ dày, cho dù trong lòng có tức giận đến đâu thì cũng không phản bác lại, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chuyện, khiến cho Chu Vĩnh Tân không thể không đến đây đón Tiểu Ngọc về.Lương Thanh Cúc nghe được lời nói không biết xấu hổ của Chu Vĩnh Tân thì tức đến bật cười:"Anh đang nói cái chó gì thế? Tiểu Ngọc đã vào hộ khẩu nhà họ Lương chúng tôi rồi, bây giờ con bé là người nhà họ Lương tôi, có quan hệ gì với nhà họ Chu các người thế? Cút nhanh cho tôi, nếu không tôi không khách khí với anh nữa đâu."Chuyện Tiểu Ngọc vào sổ hộ khẩu nhà họ Lương đã truyền khắp Hạ Lâm Truân rồi, Chu Vĩnh Tân tất nhiên biết muốn Tiểu Ngọc về nhà anh ta không phải chuyện dễ dàng.Anh ta nói: "Vậy cô cũng theo tôi về nhà đi, tôi cũng đâu thể không có vợ đúng không? Bây giờ cô có hai con đường, hoặc là cô theo tôi về nhà, hoặc là cô đưa Tiểu Ngọc cho tôi để tôi đón con bé về."Lời này vừa dứt, mấy người đều biết đằng sau chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám. Lương Thanh Mai lùi về phía sau mấy bước, đi vào phòng bếp lấy gậy.Ngu Thanh Nhàn nhớ đến tính cách của hai mẹ con nhà họ Chu ở đời trước, ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh như băng."Chu Vĩnh Tân, đừng nói với tôi là anh đã hứa gả Tiểu Ngọc cho người ta rồi nhá?" Lương Thanh Cúc sống ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy rồi, lúc đầu bà Chu không dám đối xử tệ với chị ấy, ít nhất hòa khí ngoài mặt vẫn có.Nhưng từ khi chị ấy sinh Tiểu Ngọc đến nay, sắc mặt của bà Chu lập tức thay đổi, đối xử với Tiểu Ngọc vô cùng không tốt.