*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 734: Chương 734
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mẹ của Triệu Ái Dân, Vương Quỳnh Phương xua tay, thậm chí không thèm nhìn Ngu Thanh Nhàn, giọng điệu ghét bỏ nói với Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn:"Ái Dân nhà chúng tôi là một đứa trẻ tốt, từ nhỏ đã tuân theo phép tắt, đều sống chung trong một khu, nhân phẩm của nó các người đều biết mà.""Thanh Nhàn nhà các người có thanh danh gì, các người tự rõ, trước kia tôi không đồng ý cho Ái Dân nhà chúng tôi cưới cô ta vào cửa, huống hồ bây giờ còn xảy ra chuyện như vậy. Đều do Ái Dân nhà chúng tôi cố chấp, cha mẹ đâu lay chuyển được con cái chứ?""Nhưng đã nói từ trước, Thanh Nhàn nhà các người gả vào nhà họ Triệu của chúng tôi, đừng mong sính lễ, cô ta mang tiếng xấu, chúng tôi cưới cô ta về không biết sẽ bị chê cười bao nhiêu đâu. Chỉ tưởng tượng thôi, tôi đã không còn can đảm để bước ra cửa nữa.”"Tuy chúng tôi có thể thiếu sính lễ, nhưng cô ta không thể thiếu của hồi môn. Tôi nghe nói lúc mẹ cô ta qua đời đã để lại không ít tài sản cho gia đình, nghe đâu là một chiếc vòng tay và vòng cổ bằng vàng, mẹ cô ta chỉ có một đứa con gái này, không cho cô ta chẳng lẽ lại cho người khác sao? Làm gì có quy tắc như vậy!"Vương Quỳnh Phương đã coi hồi môn của Bạch Thanh Nhàn như của mình, thậm chí bà ta còn nghĩ cách phân chia của hồi môn thế nào.Năm đó Trương Dĩnh, mẹ của Bạch Thanh Nhàn làm phần hồi môn này có rất nhiều người nhìn thấy, bà làm tận ba cái vòng tay bằng vàng, mỗi cái e rằng phải đến hai lượng!Đợi mấy chiếc vòng tay này đến tay bà ta, bà ta sẽ nấu chảy chúng, làm thành ba chiếc vòng tay nhỏ và một đôi hoa tai bằng vàng.Cho hai cô con gái của bà ta mỗi người một cái, có chiếc vòng tay vàng này thì địa vị của chúng trong nhà mẹ đẻ sẽ cao hơn một bậc.Chiếc vòng tay và hoa tai còn lại là của bà ta, bà ta đã chừng này tuổi nhưng vẫn chưa đeo trang sức bằng vàng bao giờ.Đợi đến khi bà ta trăm tuổi, hai món trang sức này sẽ tùy theo tình hình, nếu Bạch Thanh Nhàn hiếu thảo, hầu hạ con trai bà ta tốt, bụng dạ không tệ thì sẽ để lại món trang sức này cho cô, nếu cô có một điểm không hiếu thảo, bà ta sẽ mang những thứ này xuống đất, không chừa lại cho cô một xu.Ai bảo cô không kiềm chế trước khi kết hôn chứ!Vương Quỳnh Phương lẽ thẳng khí hùng.Mặc dù con trai bà ta có vài khuyết điểm, danh tiếng tuy không tốt lắm, nhưng đàn ông sao có thể giống phụ nữ được, đàn ông có chút tin đồn cũng không ảnh hưởng, nhưng phụ nữ thì khác, một khi nhiễm loại tin đồn bất chính này sẽ trở nên không đáng giá ngay.Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn đưa mắt nhìn nhau, Lâm Mẫn nhẹ nhàng nói: "Quỳnh Phương, yêu cầu này của cô là sao? Làm gì có ai gả con gái không có sính lễ, mà còn phải đưa của hồi môn?"Sống chung trong một khu nhà, Lâm Mẫn và Vương Quỳnh Phương cũng coi như quen biết, người đàn ông của Vương Quỳnh Phương là Triệu Chấn Đức phụ trách bộ phận hậu cần của công ty, phúc lợi và đãi ngộ của các nhân viên đều được bàn giao qua tay ông ta, đó là một bộ phận vô cùng dồi dào.Những lãnh đạo trong xưởng không ai muốn xung đột với Triệu Chấn Đức, người nhà bọn họ đều tâng bốc Vương Quỳnh Phương.
Mẹ của Triệu Ái Dân, Vương Quỳnh Phương xua tay, thậm chí không thèm nhìn Ngu Thanh Nhàn, giọng điệu ghét bỏ nói với Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn:
"Ái Dân nhà chúng tôi là một đứa trẻ tốt, từ nhỏ đã tuân theo phép tắt, đều sống chung trong một khu, nhân phẩm của nó các người đều biết mà."
"Thanh Nhàn nhà các người có thanh danh gì, các người tự rõ, trước kia tôi không đồng ý cho Ái Dân nhà chúng tôi cưới cô ta vào cửa, huống hồ bây giờ còn xảy ra chuyện như vậy. Đều do Ái Dân nhà chúng tôi cố chấp, cha mẹ đâu lay chuyển được con cái chứ?"
"Nhưng đã nói từ trước, Thanh Nhàn nhà các người gả vào nhà họ Triệu của chúng tôi, đừng mong sính lễ, cô ta mang tiếng xấu, chúng tôi cưới cô ta về không biết sẽ bị chê cười bao nhiêu đâu. Chỉ tưởng tượng thôi, tôi đã không còn can đảm để bước ra cửa nữa.”
"Tuy chúng tôi có thể thiếu sính lễ, nhưng cô ta không thể thiếu của hồi môn. Tôi nghe nói lúc mẹ cô ta qua đời đã để lại không ít tài sản cho gia đình, nghe đâu là một chiếc vòng tay và vòng cổ bằng vàng, mẹ cô ta chỉ có một đứa con gái này, không cho cô ta chẳng lẽ lại cho người khác sao? Làm gì có quy tắc như vậy!"
Vương Quỳnh Phương đã coi hồi môn của Bạch Thanh Nhàn như của mình, thậm chí bà ta còn nghĩ cách phân chia của hồi môn thế nào.
Năm đó Trương Dĩnh, mẹ của Bạch Thanh Nhàn làm phần hồi môn này có rất nhiều người nhìn thấy, bà làm tận ba cái vòng tay bằng vàng, mỗi cái e rằng phải đến hai lượng!
Đợi mấy chiếc vòng tay này đến tay bà ta, bà ta sẽ nấu chảy chúng, làm thành ba chiếc vòng tay nhỏ và một đôi hoa tai bằng vàng.
Cho hai cô con gái của bà ta mỗi người một cái, có chiếc vòng tay vàng này thì địa vị của chúng trong nhà mẹ đẻ sẽ cao hơn một bậc.
Chiếc vòng tay và hoa tai còn lại là của bà ta, bà ta đã chừng này tuổi nhưng vẫn chưa đeo trang sức bằng vàng bao giờ.
Đợi đến khi bà ta trăm tuổi, hai món trang sức này sẽ tùy theo tình hình, nếu Bạch Thanh Nhàn hiếu thảo, hầu hạ con trai bà ta tốt, bụng dạ không tệ thì sẽ để lại món trang sức này cho cô, nếu cô có một điểm không hiếu thảo, bà ta sẽ mang những thứ này xuống đất, không chừa lại cho cô một xu.
Ai bảo cô không kiềm chế trước khi kết hôn chứ!
Vương Quỳnh Phương lẽ thẳng khí hùng.
Mặc dù con trai bà ta có vài khuyết điểm, danh tiếng tuy không tốt lắm, nhưng đàn ông sao có thể giống phụ nữ được, đàn ông có chút tin đồn cũng không ảnh hưởng, nhưng phụ nữ thì khác, một khi nhiễm loại tin đồn bất chính này sẽ trở nên không đáng giá ngay.
Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn đưa mắt nhìn nhau, Lâm Mẫn nhẹ nhàng nói: "Quỳnh Phương, yêu cầu này của cô là sao? Làm gì có ai gả con gái không có sính lễ, mà còn phải đưa của hồi môn?"
Sống chung trong một khu nhà, Lâm Mẫn và Vương Quỳnh Phương cũng coi như quen biết, người đàn ông của Vương Quỳnh Phương là Triệu Chấn Đức phụ trách bộ phận hậu cần của công ty, phúc lợi và đãi ngộ của các nhân viên đều được bàn giao qua tay ông ta, đó là một bộ phận vô cùng dồi dào.
Những lãnh đạo trong xưởng không ai muốn xung đột với Triệu Chấn Đức, người nhà bọn họ đều tâng bốc Vương Quỳnh Phương.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mẹ của Triệu Ái Dân, Vương Quỳnh Phương xua tay, thậm chí không thèm nhìn Ngu Thanh Nhàn, giọng điệu ghét bỏ nói với Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn:"Ái Dân nhà chúng tôi là một đứa trẻ tốt, từ nhỏ đã tuân theo phép tắt, đều sống chung trong một khu, nhân phẩm của nó các người đều biết mà.""Thanh Nhàn nhà các người có thanh danh gì, các người tự rõ, trước kia tôi không đồng ý cho Ái Dân nhà chúng tôi cưới cô ta vào cửa, huống hồ bây giờ còn xảy ra chuyện như vậy. Đều do Ái Dân nhà chúng tôi cố chấp, cha mẹ đâu lay chuyển được con cái chứ?""Nhưng đã nói từ trước, Thanh Nhàn nhà các người gả vào nhà họ Triệu của chúng tôi, đừng mong sính lễ, cô ta mang tiếng xấu, chúng tôi cưới cô ta về không biết sẽ bị chê cười bao nhiêu đâu. Chỉ tưởng tượng thôi, tôi đã không còn can đảm để bước ra cửa nữa.”"Tuy chúng tôi có thể thiếu sính lễ, nhưng cô ta không thể thiếu của hồi môn. Tôi nghe nói lúc mẹ cô ta qua đời đã để lại không ít tài sản cho gia đình, nghe đâu là một chiếc vòng tay và vòng cổ bằng vàng, mẹ cô ta chỉ có một đứa con gái này, không cho cô ta chẳng lẽ lại cho người khác sao? Làm gì có quy tắc như vậy!"Vương Quỳnh Phương đã coi hồi môn của Bạch Thanh Nhàn như của mình, thậm chí bà ta còn nghĩ cách phân chia của hồi môn thế nào.Năm đó Trương Dĩnh, mẹ của Bạch Thanh Nhàn làm phần hồi môn này có rất nhiều người nhìn thấy, bà làm tận ba cái vòng tay bằng vàng, mỗi cái e rằng phải đến hai lượng!Đợi mấy chiếc vòng tay này đến tay bà ta, bà ta sẽ nấu chảy chúng, làm thành ba chiếc vòng tay nhỏ và một đôi hoa tai bằng vàng.Cho hai cô con gái của bà ta mỗi người một cái, có chiếc vòng tay vàng này thì địa vị của chúng trong nhà mẹ đẻ sẽ cao hơn một bậc.Chiếc vòng tay và hoa tai còn lại là của bà ta, bà ta đã chừng này tuổi nhưng vẫn chưa đeo trang sức bằng vàng bao giờ.Đợi đến khi bà ta trăm tuổi, hai món trang sức này sẽ tùy theo tình hình, nếu Bạch Thanh Nhàn hiếu thảo, hầu hạ con trai bà ta tốt, bụng dạ không tệ thì sẽ để lại món trang sức này cho cô, nếu cô có một điểm không hiếu thảo, bà ta sẽ mang những thứ này xuống đất, không chừa lại cho cô một xu.Ai bảo cô không kiềm chế trước khi kết hôn chứ!Vương Quỳnh Phương lẽ thẳng khí hùng.Mặc dù con trai bà ta có vài khuyết điểm, danh tiếng tuy không tốt lắm, nhưng đàn ông sao có thể giống phụ nữ được, đàn ông có chút tin đồn cũng không ảnh hưởng, nhưng phụ nữ thì khác, một khi nhiễm loại tin đồn bất chính này sẽ trở nên không đáng giá ngay.Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn đưa mắt nhìn nhau, Lâm Mẫn nhẹ nhàng nói: "Quỳnh Phương, yêu cầu này của cô là sao? Làm gì có ai gả con gái không có sính lễ, mà còn phải đưa của hồi môn?"Sống chung trong một khu nhà, Lâm Mẫn và Vương Quỳnh Phương cũng coi như quen biết, người đàn ông của Vương Quỳnh Phương là Triệu Chấn Đức phụ trách bộ phận hậu cần của công ty, phúc lợi và đãi ngộ của các nhân viên đều được bàn giao qua tay ông ta, đó là một bộ phận vô cùng dồi dào.Những lãnh đạo trong xưởng không ai muốn xung đột với Triệu Chấn Đức, người nhà bọn họ đều tâng bốc Vương Quỳnh Phương.