*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 760: Chương 760
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chị cả Hà lấy chồng sớm, anh cả Hà đi làm ở xưởng giày da trong thành phố, còn chị hai Hà và Hà Nhị Cường là thanh niên trí thức vừa từ nông thôn về.Hai người họ trạc tuổi nhau, theo lý thì đều phải xuống nông thôn nhưng thím Hà không nỡ để cả hai người họ đều chịu khổ nên nhường công việc ở căn tin của xưởng gốm sứ cho họ.Nhưng công việc đó cũng chỉ có một, nhưng lại có hai người, sau khi chị hai Hà và Nhị Cường bàn bạc thì quyết định rút thăm.Chị hai Hà thắng, Nhị Cường đành xuống nông thôn. Năm trước, thanh niên trí thức được cho phép quay trở lại thành phố, Nhị Hai Cường mới được bộ đội đưa về.Mà có nhiều thanh niên trí thức về thành phố như thế, công việc cũng chỉ giống như củ cải mà thôi, cũng chỉ có bấy nhiêu đó, quan hệ của nhà thím Hà lại không đủ mạnh mẽ, cho nên Hà Nhị Cường vẫn ở nhà an nhàn.Lời nói của Ngu Thanh Nhàn khiến thím Hà ngẩn người: "Công việc tốt như thế mà con lại từ bỏ ư?"Nguyên thân là nhân viên văn thư của công xưởng, công việc này tốt hơn công việc của công nhân bình thường rất nhiều lần."Vâng, con từ bỏ ạ. Nếu không thì cha con cũng sẽ không để cho con yên ổn làm việc đâu." Cho dù nói thế nào thì Bạch Thư Đình cũng là phó xưởng trưởng, vẫn còn nhiều người muốn nịnh bợ ông ta, mà chuyện ngày hôm nay lại là một cơ hội tốt.Thím Hà không có tâm trạng để an ủi Ngu Thanh Nhàn nữa, bà ấy im lặng trong chốc lát, nghĩ đến số tiền tiết kiệm mà nhà mình có và đứa con trai đen gầy một vòng, cắn răng nói: "Được, công việc này nhà thím mua."Không muốn đêm dài lắm mộng, thím Hà cầm tám trăm đồng tiền ra, đi theo Ngu Thanh Nhàn ra ngoài.Hai người đi đến bộ phận nhân sự của nhà xưởng, thím Hà có quen người của bộ phận nhân sự, bà ấy lấy hai mươi đồng tiền ra biếu người nọ, hai mươi đồng cũng bằng số tiền lương của hơn nửa tháng rồi.Hơn nữa chuyện chuyển nhượng công việc vốn hợp pháp, nên người nọ giúp đỡ vô cùng nhiệt tình.Sau khi hoàn thành mọi chuyện, thím Hà nói với Ngu Thanh Nhàn: "Con đi đến đâu thì cũng phải nhớ gửi thư cho thím đó, coi như để thím yên tâm."Bây giờ ánh mắt thím Hà nhìn Ngu Thanh Nhàn đã không giấu được sự thân thiết."Vâng, vậy con đi nha thím."Thím Hà không giữ cô lại nữa, bà ấy sốt ruột về nhà kể lại cho người nhà nghe tin tức tốt này. Ngu Thanh Nhàn rời khỏi nhà máy, còn chưa đi xa đã bị người khác gọi lại.Ngu Thanh Nhàn quay đầu nhìn, người vừa gọi cô là Cố Thanh Phong.Anh ta bước đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn:"Chuyện cô làm hôm nay tôi đã nghe kể rồi, đúng là không thỏa đáng chút nào. Hôm nay cô có biết là trường hợp nào không hả, cô có biết cô nói mấy lời đó, cha cô sẽ bị ảnh hưởng lớn thế nào không hả? Thậm chí ngay cả cha tôi cũng sẽ bị liên lụy. Còn dì Lâm nữa, nói thế nào đi nữa dì ấy cũng có công dưỡng dục ô, cô làm thế sao dì ấy còn mặt mũi sống ở nhà xưởng này nữa?"Cố Thanh Phong nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng vẻ mặt thất vọng, vô cùng đau đớn nói: "Cô khiến tôi rất thất vọng."Thân làm một nam chính đoàn sủng văn có thể đánh bại một đám nam phụ, diện mạo của Cố Thanh Phong tất nhiên là không tệ.Dáng người cao lớn, mặc áo trắng, quần bò, đi giày thể thao, khi anh ta không nói lời nào vẫn có thể dọa được người khác.
Chị cả Hà lấy chồng sớm, anh cả Hà đi làm ở xưởng giày da trong thành phố, còn chị hai Hà và Hà Nhị Cường là thanh niên trí thức vừa từ nông thôn về.
Hai người họ trạc tuổi nhau, theo lý thì đều phải xuống nông thôn nhưng thím Hà không nỡ để cả hai người họ đều chịu khổ nên nhường công việc ở căn tin của xưởng gốm sứ cho họ.
Nhưng công việc đó cũng chỉ có một, nhưng lại có hai người, sau khi chị hai Hà và Nhị Cường bàn bạc thì quyết định rút thăm.
Chị hai Hà thắng, Nhị Cường đành xuống nông thôn. Năm trước, thanh niên trí thức được cho phép quay trở lại thành phố, Nhị Hai Cường mới được bộ đội đưa về.
Mà có nhiều thanh niên trí thức về thành phố như thế, công việc cũng chỉ giống như củ cải mà thôi, cũng chỉ có bấy nhiêu đó, quan hệ của nhà thím Hà lại không đủ mạnh mẽ, cho nên Hà Nhị Cường vẫn ở nhà an nhàn.
Lời nói của Ngu Thanh Nhàn khiến thím Hà ngẩn người: "Công việc tốt như thế mà con lại từ bỏ ư?"
Nguyên thân là nhân viên văn thư của công xưởng, công việc này tốt hơn công việc của công nhân bình thường rất nhiều lần.
"Vâng, con từ bỏ ạ. Nếu không thì cha con cũng sẽ không để cho con yên ổn làm việc đâu." Cho dù nói thế nào thì Bạch Thư Đình cũng là phó xưởng trưởng, vẫn còn nhiều người muốn nịnh bợ ông ta, mà chuyện ngày hôm nay lại là một cơ hội tốt.
Thím Hà không có tâm trạng để an ủi Ngu Thanh Nhàn nữa, bà ấy im lặng trong chốc lát, nghĩ đến số tiền tiết kiệm mà nhà mình có và đứa con trai đen gầy một vòng, cắn răng nói: "Được, công việc này nhà thím mua."
Không muốn đêm dài lắm mộng, thím Hà cầm tám trăm đồng tiền ra, đi theo Ngu Thanh Nhàn ra ngoài.
Hai người đi đến bộ phận nhân sự của nhà xưởng, thím Hà có quen người của bộ phận nhân sự, bà ấy lấy hai mươi đồng tiền ra biếu người nọ, hai mươi đồng cũng bằng số tiền lương của hơn nửa tháng rồi.
Hơn nữa chuyện chuyển nhượng công việc vốn hợp pháp, nên người nọ giúp đỡ vô cùng nhiệt tình.
Sau khi hoàn thành mọi chuyện, thím Hà nói với Ngu Thanh Nhàn: "Con đi đến đâu thì cũng phải nhớ gửi thư cho thím đó, coi như để thím yên tâm."
Bây giờ ánh mắt thím Hà nhìn Ngu Thanh Nhàn đã không giấu được sự thân thiết.
"Vâng, vậy con đi nha thím."
Thím Hà không giữ cô lại nữa, bà ấy sốt ruột về nhà kể lại cho người nhà nghe tin tức tốt này. Ngu Thanh Nhàn rời khỏi nhà máy, còn chưa đi xa đã bị người khác gọi lại.
Ngu Thanh Nhàn quay đầu nhìn, người vừa gọi cô là Cố Thanh Phong.
Anh ta bước đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn:
"Chuyện cô làm hôm nay tôi đã nghe kể rồi, đúng là không thỏa đáng chút nào. Hôm nay cô có biết là trường hợp nào không hả, cô có biết cô nói mấy lời đó, cha cô sẽ bị ảnh hưởng lớn thế nào không hả? Thậm chí ngay cả cha tôi cũng sẽ bị liên lụy. Còn dì Lâm nữa, nói thế nào đi nữa dì ấy cũng có công dưỡng dục ô, cô làm thế sao dì ấy còn mặt mũi sống ở nhà xưởng này nữa?"
Cố Thanh Phong nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng vẻ mặt thất vọng, vô cùng đau đớn nói: "Cô khiến tôi rất thất vọng."
Thân làm một nam chính đoàn sủng văn có thể đánh bại một đám nam phụ, diện mạo của Cố Thanh Phong tất nhiên là không tệ.
Dáng người cao lớn, mặc áo trắng, quần bò, đi giày thể thao, khi anh ta không nói lời nào vẫn có thể dọa được người khác.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chị cả Hà lấy chồng sớm, anh cả Hà đi làm ở xưởng giày da trong thành phố, còn chị hai Hà và Hà Nhị Cường là thanh niên trí thức vừa từ nông thôn về.Hai người họ trạc tuổi nhau, theo lý thì đều phải xuống nông thôn nhưng thím Hà không nỡ để cả hai người họ đều chịu khổ nên nhường công việc ở căn tin của xưởng gốm sứ cho họ.Nhưng công việc đó cũng chỉ có một, nhưng lại có hai người, sau khi chị hai Hà và Nhị Cường bàn bạc thì quyết định rút thăm.Chị hai Hà thắng, Nhị Cường đành xuống nông thôn. Năm trước, thanh niên trí thức được cho phép quay trở lại thành phố, Nhị Hai Cường mới được bộ đội đưa về.Mà có nhiều thanh niên trí thức về thành phố như thế, công việc cũng chỉ giống như củ cải mà thôi, cũng chỉ có bấy nhiêu đó, quan hệ của nhà thím Hà lại không đủ mạnh mẽ, cho nên Hà Nhị Cường vẫn ở nhà an nhàn.Lời nói của Ngu Thanh Nhàn khiến thím Hà ngẩn người: "Công việc tốt như thế mà con lại từ bỏ ư?"Nguyên thân là nhân viên văn thư của công xưởng, công việc này tốt hơn công việc của công nhân bình thường rất nhiều lần."Vâng, con từ bỏ ạ. Nếu không thì cha con cũng sẽ không để cho con yên ổn làm việc đâu." Cho dù nói thế nào thì Bạch Thư Đình cũng là phó xưởng trưởng, vẫn còn nhiều người muốn nịnh bợ ông ta, mà chuyện ngày hôm nay lại là một cơ hội tốt.Thím Hà không có tâm trạng để an ủi Ngu Thanh Nhàn nữa, bà ấy im lặng trong chốc lát, nghĩ đến số tiền tiết kiệm mà nhà mình có và đứa con trai đen gầy một vòng, cắn răng nói: "Được, công việc này nhà thím mua."Không muốn đêm dài lắm mộng, thím Hà cầm tám trăm đồng tiền ra, đi theo Ngu Thanh Nhàn ra ngoài.Hai người đi đến bộ phận nhân sự của nhà xưởng, thím Hà có quen người của bộ phận nhân sự, bà ấy lấy hai mươi đồng tiền ra biếu người nọ, hai mươi đồng cũng bằng số tiền lương của hơn nửa tháng rồi.Hơn nữa chuyện chuyển nhượng công việc vốn hợp pháp, nên người nọ giúp đỡ vô cùng nhiệt tình.Sau khi hoàn thành mọi chuyện, thím Hà nói với Ngu Thanh Nhàn: "Con đi đến đâu thì cũng phải nhớ gửi thư cho thím đó, coi như để thím yên tâm."Bây giờ ánh mắt thím Hà nhìn Ngu Thanh Nhàn đã không giấu được sự thân thiết."Vâng, vậy con đi nha thím."Thím Hà không giữ cô lại nữa, bà ấy sốt ruột về nhà kể lại cho người nhà nghe tin tức tốt này. Ngu Thanh Nhàn rời khỏi nhà máy, còn chưa đi xa đã bị người khác gọi lại.Ngu Thanh Nhàn quay đầu nhìn, người vừa gọi cô là Cố Thanh Phong.Anh ta bước đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn:"Chuyện cô làm hôm nay tôi đã nghe kể rồi, đúng là không thỏa đáng chút nào. Hôm nay cô có biết là trường hợp nào không hả, cô có biết cô nói mấy lời đó, cha cô sẽ bị ảnh hưởng lớn thế nào không hả? Thậm chí ngay cả cha tôi cũng sẽ bị liên lụy. Còn dì Lâm nữa, nói thế nào đi nữa dì ấy cũng có công dưỡng dục ô, cô làm thế sao dì ấy còn mặt mũi sống ở nhà xưởng này nữa?"Cố Thanh Phong nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng vẻ mặt thất vọng, vô cùng đau đớn nói: "Cô khiến tôi rất thất vọng."Thân làm một nam chính đoàn sủng văn có thể đánh bại một đám nam phụ, diện mạo của Cố Thanh Phong tất nhiên là không tệ.Dáng người cao lớn, mặc áo trắng, quần bò, đi giày thể thao, khi anh ta không nói lời nào vẫn có thể dọa được người khác.